Một kích liều mạng này lực lượng tương đương với Diệp Ti Loan, Nguyệt Tinh Luân và Thanh Long Chung lơ lửng trên trời cao, thật lâu không rơi xuống, từng vầng hào quang xanh cùng trắng chói lóa khiến không ai có thể mở mắt nhìn theo.
Tất cả mọi người có thể nhìn ra Diệp Ti Loan đã dùng hết toàn lực, tuyệt không lưu thủ.
"Danh tiếng của Diệp Ti Loan lớn như vậy sao một tán tu cũng không thu thập được, xem ra chỉ là hữu danh vô thực." Tên mặt trưởng lão của một đại gia tộc lộ vẻ nhạo báng.
Diệp Ti Loan tất nhiên cũng nghe được, ngón tay túy ý bắn ra một tia sáng lạnh lẽo, lập tức biến trưởng lão của gia tộc kia thành khối băng.
Thấy một màn như vậy, tim tất cả mọi người đều đập mạnh lên một cái, chẳng dám nhiều lời nữa. Tu vi của trưởng lão gia tộc kia rất cường đại, từng giao thủ với Cự Phách mà không chết, tuy thất bại nhưng vẫn còn giữ được mạng. Nhưng Diệp Ti Loan vừa tùy ý vươn ra một ngón tay lại dễ dàng đóng băng hắn, có thể thấy được tu vi của nàng rất cường đại.
"Đinh!"
Nguyệt Tinh Luân và Thanh Long Chung đồng thời ngân vang một tiếng "Đinh!", hai kiện linh binh bay ngược ra sau, Diệp Ti Loan và Phong Phi Vân cũng đột ngột lùi lại.
Thân thể của Phong Phi Vân bừng sáng kim quang, rất nhanh đã đứng lại, sau đó đạp mạnh một cái, một lần nữa vác Thanh Long Chuông đi, Thanh Long Chuông nặng chín trăm chín mươi chín vạn cân tựa như một tòa núi màu xanh, phát ra tiếng "Đinh Đinh" trong gió.
Diệp Ti Loan so với bất kì ai khác đều tinh tường lực lượng của Thanh Long Chung, không dám liều mạng với Phong Phi Vân, vầng sáng bao phủ toàn thân, bay vụt đi như sao băng, lập tức rơi xuống đỉnh một tòa núi lớn khác. Ngay khi nàng cho rằng đã tránh thoát một kích này của Phong Phi Vân lại phát hiện ra một cỗ trọng áp truyền đến thân thể, một tôn phật khổng lồ đánh thẳng xuống đỉnh đầu nàng.
Cái gì, tốc độ của hắn sao lại nhanh như vậy.
Sắc mặt của Diệp Ti Loan lập tức thay đổi, tán tu này tay cầm Phật Chuông, lưng n cõng một người mà tốc độ lại không hề chậm hơn nàng, khiến cho nàng có dự cảm không may, hôm nay gặp cường giả đích thực rồi.
Ở đây chỉ có những lão giả tu vi đại tới cảnh giới Cự Phách mới nhìn ra manh mối, trong lòng cực kỳ chấn động. Cùng cảnh giới, tốc độ của Diệp Ti Loan gần như không ai có thể so sánh nhưng tán tu trước mắt lại có thể nhanh hơn nàng, hơn nữa trong tay hắn giữ Phật Chuông, lưng cõng một người.
"Hẳn là tốc độ của tán tu này nhanh hơn Diệp Ti Loan." Một nhân vật cấp bậc tộc trưởng cảm thấy sự đả kích trầm trọng.
"Ngươi thật sự cho rằng hắn là tán tu sao, nhân vật như thế tuyệt đối không tầm thường, nói không chừng chính là một vị tục gia đệ tử của "Đại Long Tự" nằm trong Thiên Long Vương Triều." Một lão giả đến từ Thiên Long Vương Triều trên mặt lộ vẻ chờ mong, rất không tin tưởng thân phận của tán tu này.
Phật tu tại Thần Tấn Vương Triều đã hoàn toàn suy bại nhưng tại Thiên Long Vương Triều lại vô cùng hưng thịnh. Đặc biệt là Trấn Quốc Thần Miếu - "Đại Long Tự" chính là thế lực lớn nhất tại Thiên Long Vương Triều, địa vị còn cao hơn triều đình, có thể thừa kế đại quyền của triều đình.
"Phật Nộ Sư Tử Hồng" chính là một tuyệt đỉnh thần thông của Đại Long Tự.
Rất nhiều người cũng hoài nghi vị tán tu này chính là tục gia đệ tử của Đại Long Tự.
"Chuyện này đúng là có khả năng, bằng không với tu vi như thế sao tu sĩ của Thần Tấn Vương Triều lại không có ai từng nhắc tới tên hắn."
"Uỳnh Uỳnh."
Ngọn núi cao kia bị Phong Phi Vân một vung sập nát, chia năm xẻ bảy, thân núi sụp xuống, đất đá lăn xuống, bụi mù dày đặc, bao phủ mây trời tạo cho người nhìn cảm giác khai thiên tích địa.
Diệp Ti Loan ngăn trở một kích này nhưng hiện giờ đã là cố hết sức, Nguyệt Tinh Luân tế ra suýt bị đánh bay. Nào hay một kiện nhị phẩm linh khí lại không đánh lại một kiện nhất phẩm linh khí.
Phong Phi Vân cũng không cho nàng cơ hội thở dốc, lại ra tay lần nữa, dùng lực lượng tuyệt đối áp chế nàng, tựa như một đầu Man Thú, khí thế cường đại khiến người ta sợ hãi.
"Mễ hòa thượng, đây quả thật là tục gia đệ tử của Đại Long Tự." Long Thanh Dương năm ở trên giường ngọc, vai xinh lộ ra một nửa, hết sức mê hoặc. Ngón tay nhỏ nhu mỹ nhẹ nhàng vân vê mái tóc, càng quyến rũ hơn là da thịt trên người y tạo cảm giác tựa như mỡ dê tuyết trắng.
Một hòa thượng khoác cà sa màu đỏ, thân quấn đai lưng Kim Cương Thiết Long, trên đầu kim quang lấp lánh, trên cổ có dấu ấn Kim Long, lông mày hơi cau lại, nói:"Đại Long Tự có năm tòa cổ miếu, chỉ tính tăng nhân xuất gia đã có trên trăm vạn, tục gia đệ tử càng là vô số kể. Bần tăng xuất thân từ Bột Long Cổ Miếu, tục gia đệ tử của Cổ Miếu không có người này. Về phần bốn cổ miếu còn lại có vị tục gia đệ tử mạnh mẽ như vậy hay không thì không thể biết được."
Mễ hòa thượng này là một vị cao tăng của Đại Long Tự, tu vi cực kỳ cường hãn, trên da lấp lánh phật quang, đôi mắt tựa như giếng nước, giơ tay nhấc chân lộ ra phật vân đan xen quanh thân.
"Xem ra đành phải tới Bột Long Cổ Miếu hỏi Miếu Vương Thiên của các ngươi rồi." Long Thanh Dương nói bằng giọng làm nũng mê người, lộ ra sự hứng thú không nhỏ với tán tu đang giao thủ cùng Diệp Ti Loan.
Miếu chủ của năm tòa cổ miếu trong Đại Long Tự được xưng là "Miếu Vương Xưng", còn trụ trì của Đại Long Tự được xưng là "Đại Phạm Thiên" hoặc "Phạm Thiên Vương".
Thời điểm 《 Kim Tằm Kinh 》 xuất thế đã kinh động đến Đại Long Tự tại Thiên Long Vương Triều. "Miếu Vương Thiên" của Bột Thiên Cổ Miếu đã đích thân đi đến, tu vị vô cùng cường hoành. Vừa mới đặt chân tới thập vạn đại sơn đã dễ dàng sát hại hai linh thú ngàn tuổi, khiến cho mười ngọn núi cao sụp đổ, hiện tại đã tiến vào trong Đồng Lô Sơn.
"Uỳnh."
Một tiếng thật vang, Diệp Ti Loan đã bị đánh bay ra ngoài, vầng sáng quanh thân thể mềm mại yểu điệu uyển chuyển đã vụt tắt. Ngay cả Nguyệt Tinh Luân nàng tế ra cũng bị trấn rơi xuống mặt đất, nện ra một miệng hố khổng lồ trên mặt đất. Nguyệt Tinh Luân cắm sâu vào bên trong, vầng sáng trên thân đã mờ đi.
Phong Phi Vân vẫn giơ Thanh Long Chuông như cũ, rơi "Ầm" xuống đất, giẫm lên đại địa hai dấu chân thật sâu. Trên người kim quang lấp lánh, phật chuông không ngừng rung động, ngân vang "Điinh Điinh" từng hồi.
Phong Phi Vân thở phào một hơi. Hắn đã sử dụng hết thảy lực lượng của mình, vụng trộm điều động lực lượng của một vạn chiến hồn dị thú mới chiến thắng Diệp Ti Loan một bậc nhưng lại không thể đả thương nàng. Quả thật nàng thiên tư quá cao, cùng cảnh giới có thể đối chiến với thiên tài cấp bậc Sử Thi.
Rất nhiều người đều trực tiếp hóa đá rồi, chứng kiến Diệp Ti Loan bay rớt ra ngoài mà vẫn không dám tin sự thật trước mắt.
"Vậy mà... đánh bại Diệp Ti Loan."
"Mẹ nó, đây nhất định không phải tán tu, nhất định là tục gia đệ tử của Miếu Vương Thiên trong Đại Long Tự."
"Quá mạnh mẽ rồi, vung phật chuông hơn sáu mươi lần, đánh bại Diệp Ti Loan, cả vùng đất này đều bị đập nát, bùn đất cũng được dính phật quang."
Các thiên kiêu kiệt xuất như Lý Tiêu Nam, Bắc Minh Phá Thiên, Quân Tam Thiên đều lộ vẻ ngưng trọng nhưng cũng không quá để ở trong lòng. Dù sao tán tu này đã cao tuổi, ít nhất cũng đã tu luyện ba, bốn trăm năm mà bọn hắn tu luyện chưa tới trăm năm. Cho dù hiện tại không bằng hắn nhưng tương lai vẫn có thể vượt qua.
Cả vùng đất đều bị đập nát, mặt đất nứt ra nhiều khe nứt trải dài mấy trăm dặm, trở thành chốn khô cằn không sống nổi một thân cây, một ngọn cỏ.
Diệp Ti Loan ngực ngọc sung mãn, eo như cành lẽo, dung nhan khuynh thành, nhẹ nhàng thu hồi Nguyệt Tinh Luân, thật lâu về sau mới hỏi:"Tu vi của các hạ đã đạt tới cảnh giới gì?"
"Thiên mệnh tầng bảy hậu kỳ." Phong Phi Vân không nói tu vi của mình mới là Thiên mệnh tầng sáu trung kỳ, bởi nếu nói ra sẽ khiến nhiều người khiếp sợ, hơn nữa còn có thể làm lộ thân phận.
Diệp Ti Loan khẽ thở phào, đối phương đã đạ tới Thiên mệnh tầng bảy hậu kỳ mà nàng chỉ vừa vặn đột phá Thiên mệnh tầng bảy mà thôi, kém hai tiểu cảnh giới. Tuy thua một bậc nhưng không thụ nhiều đả khích, nói tiếp:"Kỳ thật ta còn một chiêu bí thuật, nếu dốc sức liều mạng, đủ để trọng thương ngươi, thậm chí có thể đánh chết ngươi. Có điều ta cố kỵ an toàn của Liễu sư muội nên mới không thi triển loại bí thuật như vậy."
Phong Phi Vân cười nhạt, nói:'Nếu ngươi sử dụng bí thuật như vậy, chỉ khiến ngươi sẽ chết nhanh hơn."
"Ngươi..." Diệp Ti Loan cảm thấy Phong Phi Vân thật quá ngang ngược, tuy thua hắn một chiêu nhưng nàng vẫn không cho rằng mình yếu hơn Phong Phi Vân. Nếu dốc sức liều mạng, người bị chết tuyệt đối là Phong Phi Vân, không thể nghi ngờ.
Liễu Duệ Hâm nằm trên lưng Phong Phi Vân trợn trắng mắt, nói:"Đại thúc, ngươi quá tự phụ rồi đấy. Nếu ngươi không bắt ta làm con tin làm cho Diệp sư tỷ bị bó tay bó chân, không thể tri triển hết thần thông thì ngươi đã sớm thua trong tay nàng rồi."
Đôi mắt như ngọc châu của nàng hiện lên vẻ vô cùng sùng bái hai người Diệp Ti Loan và Quân Tam Thiên của Nhật Nguyệt Tiên Giáo, cảm thấy bọn họ không thể thất bại. Trái lại vì đại thúc này dùng thủ đoạn hạ lưu nên mới thắng được.
"Cho dù nàng phát động hết thảy thần thông cũng không đả thương được chúng ta." Phong Phi Vân cảm giác được hai khối... mềm mại trên lưng càng áp chặt hơn, nghĩ lại liền hiểu ra, vừa rồi mình với Diệp Ti Loan giao thủ, tộc độ quá nhanh nên nhiều lần Liễu Duệ Hâm suýt bị bay ra ngoài.
Tu vi của nàng bị phong ấn, nếu bị bay ra ngoài, cho dù không chết cũng ngã thành trọng thương. Tự nhiên không kìm được mà ôm cổ Phong Phi Vân càng chặt hơn, toàn bộ thân thể co giãn yêu kiều đều dính vào lưng Phong Phi Vân. Lúc trước Phong Phi Vân quá mức chăm chú vào trận chiến nên không nhận ra, giờ phút này mới cảm giác được hai ... mềm mại vô bì.
"Ai chúng ta với ngươi, ngươi là ngươi, ta là ta, đại thúc, ngươi không được có ý nghĩ xấu với ta." Trên mặt Liễu Duệ Hâm lộ vẻ đề phòng, đường cong tuyệt mỹ trên người cũng theo đó mà xiết chặt, đôi đùi ngọc thon dài kẹp eo Phong Phi Vân càng chặt hơn, tư thế càng thêm kiều diễm. (??)
"Vân Phi Thiên, ta đến đánh ngươi một trận chiến." Quân Tam Thiên một bước đạp ra, kiếm khí trên người bắn ra bốn phía, trong mắt bùng lên nhuệ khí, làm cho không khí trở lên sắc lạnh như lưỡi kiếm, phát ra âm thanh rrrr...
Đôi mắt Liễu Duệ Hâm sáng lên rực rõ, lông mi cong cong, bờ môi đỏ hồng, lộ vẻ sùng bái nói:"Quân sư huynh, mau dạy dỗ đại thúc cuồng vọng này đi, huynh phải bắt y lăn qua lăn lại trên đất rồi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới được."
Phong Phi Vân quay đầu lại trợn mắt nhìn nàng, sau đó lắc đầu nói:"Ta không chiến với ngươi."
"Ngươi không dám." Quân Tam Thiên nói.
Phong Phi Vân cười châm biếm, nói:"Diệp Ti Loan vừa nói, nếu ta có thể tiếp nàng mười chiêu, nàng giúp ta lấy Trấn Tiêu Cổ Kiếm trong tay ngươi. Diệp Ti Loan, ngươi có giữ lời hay không."
Lời này vừa ra, dung nhan tuyệt trần của Diệp Ti Loan hơi tái, trong lòng hơi buồn rầu. Ngầm bực bội chính mình vì lỡ lời hứa lung tung, không ngờ tên Vân Phi Thiên lại khó đối phó như vậy, lúc này phải làm sao bây giờ.
"Diệp Ti Loan, nếu ngươi nói mà không làm thì sẽ tổn hại đến thanh danh của Nhật Nguyệt Tiên Giáo đấy." Phong Phi Vân cười, đứng ở một bên chờ xem kịch vui. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK