Mấy ngày nay Sở Hầu gia rất buồn bực, hiện thời Cửu hoàng tử đã lên làm thái tử, Nhị hoàng tử cùng Vương gia chạy sau đó khiến thế cục trong triều càng thêm sáng tỏ. Nhất đảng Tam hoàng tử đã không tạo nổi sóng lớn, Tam hoàng tử và Tôn quý phi cũng thành thật xuống. Nhưng Hoàng thượng cũng không như lúc trước hứa hẹn, Cửu hoàng tử một khi cầm quyền, liền để công chúa Vinh Chiêu liên hợp cùng Nhị hoàng tử thiết kế trọng thần triều đình đi trong am tu hành...
Có lẽ, mình muốn triệt để thoát khỏi Vinh Chiêu, cũng chỉ có đợi đến sau khi thái tử đăng cơ mới có thể lấy được thực hiện.
Mặc dù bây giờ còn thoát khỏi không được Vinh Chiêu, nhưng ông cũng không cần như trước kia thỏa hiệp không tôn nghiêm. Đặc biệt là đối với nhất đảng Mã gia của Nhị hoàng tử, ông và Sở gia đều sẽ không khách khí.
Sở Hầu gia dừng một chút, lại nói: "Mã gia là nhà ông bà ngoại, không thể nào không cho Yên Nhi gặp. Có thể đến phủ trông thấy, nhưng không thể để cho bọn họ mang về Mã gia."
Nghe Sở Hầu gia nói năng có khí phách, Trần A Phúc hết sức cao hứng. Có trưởng bối ủng hộ, nàng cự tuyệt dễ hơn. Kỳ thật, trước kia nàng còn nghĩ tới, cho dù trưởng bối đồng ý người Mã gia đón tiểu cô nương về nhà, nàng cũng sẽ tìm các loại lý do không cho phép tiểu cô nương trở về. Không chỉ là tức giận Mã gia trước đó không quan tâm ngó ngàng đối với hai người mẹ con tiểu cô nương, cũng bởi vì nhân phẩm cùng gia phong Mã gia đều không tốt thế nào.
Sở Hầu gia lại nói: "Còn có đồ cưới mẫu thân Yên Nhi, ngày mai ta sẽ cho người kéo về trong phủ, con tìm người trông giữ cẩn thận."
Kế mẫu trông giữ đồ cưới kế nữ giống như không tốt lắm. Nhưng Hoàng ma ma là người Sở tam phu nhân phái tới, để cho bà ấy tạm thời quản, chờ Sở Lệnh Tuyên trở về, lại để hắn tìm người giúp đỡ cùng nhau quản. Trần A Phúc gật đầu xác nhận.
Trên đường về Trúc Hiên, tiểu cô nương nhỏ giọng hỏi câu: "Mẫu thân, là ai muốn đón con đi trong nhà hắn chơi vậy? Vì cái gì ông nội không cho con đi cùng bọn họ đây?"
Dưới ánh sao, tiểu cô nương mím chặt miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc dị thường. Có lẽ, nàng đã có chỗ suy đoán đi.
Trần A Phúc dùng sức nhéo nhéo bàn tay nàng, nói: "Về Trúc Hiên rồi, nương chậm rãi nói với con."
Trở lại Trúc Hiên, Trần A Phúc cho Tiểu Ngọc Nhi bú xong, lại để cho hai vị mụ mụ lĩnh hai tiểu ca đi trắc phòng chơi cùng một nhà Truy Phong, mới kéo tiểu cô nương lên trên giường gạch phòng phía đông, ôm nàng vào trong lòng.
Nói: "Yên Nhi, mẫu thân không phải là mẹ đẻ của con, chuyện này con hẳn là đã biết đi?"
Tiểu cô nương hít hít cánh mũi, nước mắt cũng vọt lên hốc mắt, nghẹn ngào nói: "Nhưng con vẫn luôn coi mẫu thân trở thành mẹ ruột của con."
Trần A Phúc cúi đầu hôn khuôn mặt nàng một cái, nói: "Ừ, mẫu thân cũng vẫn luôn coi Yên Nhi trở thành con gái ruột của mình. Chỉ là, con có mẹ đẻ, là nàng cho con sinh mệnh. Nàng mặc dù qua đời rồi, nhưng con phải vĩnh viễn nhớ kỹ nàng."
Tiểu cô nương dùng khăn lau lau nước mắt, gật gật đầu.
Trần Trần A Phúc còn nói: "Người nhà mẹ đẻ con còn ở đây..."
Tiểu cô nương có chút sợ, ngẩng đầu hỏi: "Vậy bọn họ sẽ giống ca ca... A, không đúng, là thập nhất điện hạ," mỗi lần gọi ca ca thành thập nhất điện hạ, trong lòng nàng đều không thoải mái. Nhưng nàng biết rõ, cho dù không thoải mái đi nữa cũng nhất định cần phải gọi như thế. Nàng tiếp tục nó: "Bọn họ sẽ giống người nhà thập nhất điện hạ, đón con đi nhà bọn họ ở luôn sao?"
Trần A Phúc nói: "Đương nhiên sẽ không. Thập nhất điện hạ bị đón về, đó là bởi vì phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng thập nhất điện hạ còn ở đây, nhà bọn họ cũng là nhà thập nhất điện hạ. Nhưng con thì khác, phụ thân con, mẫu thân, còn có đệ đệ muội muội đều ở tại cái nhà này, cái nhà này mới là thật sự nhà con..." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Tiểu cô nương như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, hàm nước mắt sáng sủa cười một tiếng: "Vậy là tốt rồi."
Chứng kiến tiểu cô nương dạng này, tâm tình Trần A Phúc không khỏi thoải mái vài phân, cũng cười rộ lên theo. Nói: "Nhà ngoại con hôm nay có người tới, nói muốn đón con đi Mã gia trụ hai ngày. Con cũng nghe được rồi, các trưởng bối không đồng ý, nương cũng không hy vọng con cùng bọn họ lui tới quá thường xuyên..."
Trần A Phúc thật khó khăn, nếu nói là Mã gia không tốt, có hiềm nghi châm ngòi quan hệ kế nữ cùng nhà ông bà ngoại. Nhưng nếu không nói rõ, lại sợ tiểu cô nương bị người Mã gia dụ dỗ đi vào. Nếu như Sở Lệnh Tuyên ở đây thì tốt rồi, rất nhiều lời do cha ruột nói, cũng tốt hơn nàng kế mẫu này nói. Trước đó, nàng vẫn luôn coi tiểu cô nương trở thành con gái ruột của mình, nhưng bây giờ người Mã gia xuất hiện, nàng cũng không khỏi không nhìn thẳng quan hệ giữa mình cùng tiểu cô nương là kế mẫu cùng kế nữ.
Nhưng mà, vì tốt cho tiểu cô nương, nhất định cần phải châm ngòi quan hệ giữa bọn họ, nhưng phải chú ý kỹ xảo.
Lại nghe tiểu cô nương chu môi nói: "Con cũng đã lớn như vậy rồi, chưa từng thấy qua bọn họ. Con ở phủ Định Châu nhiều năm như vậy, cùng nhóm cô cô, thúc thúc ở kinh thành, còn có các biểu thúc biểu thẩm biểu tỷ ở phủ Thạch Châu, đều đi qua thăm con, nhưng bọn họ lại không nhìn tới con. Con cũng là hôm nay mới biết, thì ra con còn có một cửa người thân như thế. Nghe ý tứ của ông nội, bọn họ không phải thật tâm thích con..."
Nói xong, trong mắt tiểu cô nương lại vọt lên một tầng hơi nước.
Tiểu cô nương còn muốn thông minh hơn mình nghĩ, lại phân ra được phải trái. Trần A Phúc lại càng thương yêu lại là vui mừng, nói: "Người thật lòng thích Yên Nhi nhiều như vậy, chúng ta cũng không quan tâm mấy người kia thích. Về sau, nếu bọn họ đến trong phủ nhìn con, chúng ta cũng không thể đuổi ra bên ngoài, dù sao bọn họ là người nhà ông bà ngoại conn. Nhưng nếu là đón con về Mã gia ở, chúng ta đều sẽ không đồng ý."
Tiểu cô nương gật đầu nói: "Con biết rõ rồi, cũng sẽ không đi cùng bọn họ. Trong lòng con, bà ngoại, ông ngoại, cậu ở phủ Định Châu, bọn họ mới là người nhà ông bà ngoại của con, bọn họ đều rất tốt với con."
Trần A Phúc cười, nói: "Những lời nói này để ở trong lòng là được." Nếu nói đi ra, người khác sẽ không nói là cảm giác thực chân tình của tiểu cô nương, rất có thể nói là kế mẫu của nàng truyền thụ.
Tiểu cô nương đi Tây Khoa viện nghỉ ngơi, Trần A Phúc nói với Hoàng ma ma: "Nếu như về sau người Mã gia đến, không nên để tỷ muội đơn độc chung đụng với bọn họ."
Hoàng ma ma gật đầu xác nhận.
Sáng ngày hôm sau, Trần A Phúc liền kêu người thu thập tây sương phòng hậu viện ra, về sau để đồ cưới của Mã thị. Chờ tiểu cô nương có sân nhỏ của riêng mình, lại dời đi qua.
Buổi chiều, mười mấy xe đồ được kéo vào Trúc Hiên. Người được cử lại trình lên tờ khai.
Trần A Phúc nhìn nhìn, không ít đồ, đủ loại vật trang trí, vải vóc, đồ trang sức đeo tay, dược liệu, còn có hai trăm mẫu đất cùng một cái thôn trang, cùng với một ngàn lượng bạc đáy hòm. Thậm chí ngay cả bạc sinh lợi hàng năm đều ở đây, như thế một ít năm tổng cộng là ba trăm linh một lượng bạc. Tổng giá trị những vật này, hẳn là hơn năm ngàn lượng bạc.
Mã thị sau khi chết, đồ cưới của nàng là Sở Hầu gia chỉ định người chuyên quản.
Hoàng ma ma và Lý ma ma đi thăm dò đối chiếu một phen, sổ sách và vật tương xứng. Vinh Chiêu phú quý vô biên, cho dù lại không chịu nổi, cũng khinh thường động tay chân đối với đồ cưới của Mã thị. Cho nên, đồ cưới của Mã thị được bảo tồn hoàn hảo. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Nhà mẹ đẻ Mã thị chỉ là một thân tộc Mã phủ, cha huynh đều không thành châu báu. Có khoản đồ cưới lớn như thế, nghĩ đến là Mã phủ giúp đỡ đặt mua xuống.
Trần A Phúc tạm thời để Hoàng ma ma quản sổ sách, Kỳ nhi quản chìa khóa kho hàng. Lại dẫn tiểu cô nương nhìn một phen, nói cho nàng biết những vật này là mẹ đẻ nàng lưu lại, về sau sẽ làm đồ cưới cho nàng.
Tiểu cô nương đối với mẫu thân không có bất kỳ ấn tượng gì, nhưng chứng kiến những vật này, vẫn rơi nước mắt.
Hết chương 480.