Tằng Lão Đầu từ hậu viện tới bẩm báo nói: "Đại cô nương, ta và Trần thúc buổi chiều đã trở lại. Cây cải dầu mọc không tệ, tiếp qua hơn nửa tháng có thể thu hoạch. Xem ra, một trăm mẫu đất kia của nhà ta, trừ ra địa tô cho nhóm tá điền cùng nộp thuế, ước chừng có thể kiếm được sáu chục lượng bạc."
Trần A Phúc cười nói: "Được, vất vả ngươi rồi, trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt một chút." Lại kêu người đi thỉnh Vương thị cùng Trần Danh tới ăn cơm tối.
Trần A Phúc cho người thu thập gian phòng xong. Dương Siêu bị thương, nhất định phải do vú nuôi Lý mụ mụ mang ngủ, bọn họ ngụ phòng khách Đông Sương. Hai tiểu cô nương đi theo mình ngủ ở phòng ngủ thượng phòng, Trần Đại Bảo ngủ giường La Hán sảnh phòng.
Thu thập xong, liền dẫn ba đứa bé, ba con chin, hai con cẩu đi phía đông Phúc Viên đón Đại Bảo và A Lộc.
Hài tử đầy tớ Đường Viên đều biết rõ, thời gian này là thời gian Trần di Phúc Viên mang tiểu chủ tử đến đón Đại Bảo, bọn họ cũng sẽ tranh thủ chạy tới nơi này chơi, ngay cả La Minh Thành cũng chạy tới. Lúc này là thời khắc náo nhiệt nhất trong một ngày.
Trần A Phúc thích hài tử, cũng hy vọng Sở Hàm Yên có thể tiếp xúc nhiều cùng hài tử. Mỗi lần thấy bọn họ đến, cũng sẽ từ trong hà bao móc ra mấy khối kẹo đưa cho bọn hắn.
Khi Đại Bảo và A Lộc trở về, chứng kiến Dương Siêu và Dương Thiến đến, động vật gia cũng trở về, cao hứng dị thường, rồi bày tỏ đồng tình với Dương Siêu bị thương.
Trần A Phúc kéo Đại Bảo cùng A Lộc tiến hành giáo dục hiện trường, không thể chơi với bạn cùng tuổi đến quá khùng, nếu bị thương như Dương Siêu, thì không thể đi học. Đặc biệt là dặn dò A Lộc lớn chút, phải trông chừng Đại Bảo.
A Lộc nói: "Đại tỷ yên tâm, Tưởng tiên sinh đối với Đại Bảo so với ai khác đều coi trọng, trong tư thục cùng nhóm tuổi ai cũng không dám chọc nó."
Nhìn bộ dáng hâm mộ của hắn, Trần A Phúc cười chọc chọc cái đầu nhỏ của hắn, nói: "Vậy đệ tiểu cữu cữu này lại phải càng trông kỹ cháu ngoại trai nhỏ, đừng để cho nó bị những người mất hứng hắn bắt nạt đi."
A Lộc gật đầu đồng ý.
Trở về nhà, không chỉ Trần Danh và Vương thị đến, liền Trần lão thái cũng dẫn Đại Hổ đến.
Trần Danh cực cao hứng, uống không ít rượu. Trong một trăm mẫu ruộng sản sinh mặc dù không coi là nhiều, nhưng so với bất luận là thu nhập đồng dạng gì đều khiến hắn hưng phấn.
Trần lão thái cười nói: "Nhìn con vui vẻ, sản lượng so với tiền lời của con ở tửu lâu Hưng Long thấp hơn nhiều."
Trần Danh cười nói: "Không thể tính như thế. Một ít ruộng này mặc dù là A Phúc hiếu kính con, nhưng con cũng ra lực. Mà tửu lâu, con vừa không xuất tiền, lại không xuất lực, kiến có nhiều nữa, cũng không khiến con cao hứng như ruộng đất sinh ra." Hắn lại nghiêng đầu hỏi Trần A Phúc ăn cơm cùng bọn nhỏ ở một bàn khác: "A Phúc, cửa hàng kia của con không phải là thiếu tiền sao? Cuối tháng cha cầm được bạc, con trước cầm dùng đi."
Trần A Phúc cười nói: "Cảm ơn cha, Đường Viên lại cho sáu trăm lượng bạc nhập bọn, đủ rồi." Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Trần lão thái ngẩn người, chuyện này sao bà ngay cả chút phong thanh cũng không nghe thấy. Nhưng mà, vẫn thông minh không lập tức hỏi.
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc cùng Vương thị dẫn bọn nhỏ đi hậu viện chơi, Trần lão thái cùng Trần Danh về Lộc Viên.
Trần lão thái hâm mộ nhỏ giọng nói: "A Phúc thật có khả năng, lại mở cửa hàng, ở trên trấn hay là huyện thành?"
Trần Danh nói: "Ở phủ Định Châu."
Trần lão thái chậc chậc hai tiếng, lại hỏi: "Nhà con chiếm mấy thành cỗ?"
Trần Danh nhíu mày nói: "Nương, không thể nào A Phúc mỗi một dạng làm ăn nhi tử đều muốn dính vào, con một thành cũng không chiếm."
Trần lão thái không tán thành nhìn hắn một cái, sẵng giọng: "Chỉ con là ngốc, con coi nó như thân khuê nữ mà nuôi lớn tới vậy, đòi nó vài thành cỗ cũng là phải làm."
Trần Danh có chút mất hứng, nâng giọng nói: "Nương nói cái gì vậy, con có tay có chân, A Phúc đều cho con nhiều như vậy rồi, thế nào không biết xấu hổ cái gì cái gì cũng muốn." Lại xoa dịu hạ khẩu khí nói: "Thể cốt của con tốt lắm, cũng có tiền vốn, về sau sẽ tự mình kiếm. Lúc trước con chỉ suy nghĩ mở cửa hàng ở trên trấn, gần, dễ chăm sóc. A Phúc nói tốt nhất mở ra thị trấn, chỗ đó sức mua muốn mạnh hơn nhiều, rời nhà cũng không xa, về sau bán lương thực, bán dưa hấu. Tương lai cửa hàng Phúc Vận Lai có hàng tốt khan hiếm, cũng cho con bán. Chờ Tằng Song giúp con tìm kiếm được chưởng quỹ thích hợp, liền mở cửa hàng."
Trần lão thái vội nói: "Được, được, Tam nhi nói đúng, con tự mình kiếm." Lại nói: "Cửa hàng của con, để cho đại ca con nhập cổ phần không? Yên tâm, nương kêu lão đại ra đủ bạc nhập bọn."
Trần Danh lắc đầu nói: "Nương cũng biết rõ tính tình đại tẩu, lần trước ở tửu lâu Hưng Long xông bao nhiêu họa. Nếu như tẩu ấy dính vào, cho bao nhiêu tẩu ấy cũng sẽ hiềm khích không đủ, trừ phi cho toàn bộ."
Trần lão thái cắn răng mắng: "Hồ thị là đồ đàn bà phá sản, lòng tham, cũng không biết thu liễm, hại khổ lão Đại và A Quý. Đại nhi của ta, đáng thương nha." Lại kéo cánh tay Trần Danh nói: "Lão Nhị, nương biết rõ, bởi vì ả ta, con cùng lão Tam đều sinh hiềm khích cùng lão đại. Nhưng mà, đại ca con cũng chịu khổ cùng mệt mỏi nhiều nhất, con và lão Tam nếu không có lão đại, đều qua không được ngày tốt như thế. Các con đều có tiền rồi, cũng nên kéo lão đại mới đúng."
Nếu là trước kia, Trần Danh khẳng định sẽ không chút do dự nhượng hai thành cổ phần cho Trần Nghiệp. Nhưng lần trước Hồ thị nháo ở tửu lâu Hưng Long, khiến Trần Danh đối với đại phòng càng thêm đề phòng cùng kiêng kỵ, hắn tốt nhất không cần cùng đại phòng lại có ràng buộc kinh tế gì.
Nói: "Con vẫn luôn nhớ kỹ đại ca trợ giúp con. Cửa hàng kiếm được, nhất định sẽ hiếu kính nương, cũng sẽ cảm tạ đại ca. Về sau, để A Quý mua nhiều một chút, nếu như đại ca muốn mở cửa hàng, con cũng sẽ cho hắn mượn tiền."
...
Trong Phúc Viên, La quản sự đến đưa ngân phiếu sáu trăm lượng bạc cho Trần A Phúc, là tiền Đường Viên nhập cổ phần cửa hàng Phúc Vận Lai.
Trong tay Trần A Phúc chỉ giữ lại hơn một trăm lượng bạc, còn lại năm trăm lượng bạc đều để cho Tằng Song cầm đi mở cửa hàng. Ít bạc như thế, chỉ đủ thuê một tiểu lâu làm cửa hàng.
Hiện thời nhiều thêm sáu trăm lượng bạc, Trần Thế Anh lại đưa nàng một bộ đồ trang sức giá trị không nhỏ, liền muốn bán đồ trang sức, lại bán một chút bảo thạch ngọc bích trong không gian. Những vật này cũng có xuất xứ, liền nói là Trần Thế Anh đưa. Lấy thêm một ít tiền, mua một cửa hàng, một lần ổn định.
Nghĩ đến nếu như Trần Thế Anh biết rõ đồ trang sức hắn đưa bị mình bán rồi, khẳng định đau gan, nhịn không được nở nụ cười xấu xa.
Nàng nói cùng La quản sự: "Nếu như Đường Viên có người đi phủ Định Châu, thỉnh hắn hỗ trợ đi tìm Tằng Song, nói cho hắn biết trước không gấp rút thuê cửa hàng. Để hắn xem một chút có cửa hàng tốt một chút lớn một chút hay không, tốt nhất hai tầng lầu, mang sân nhỏ cùng sương phòng, hai ngàn lượng bạc gì đó. Nếu có, thì mua xuống. Qua trận, ta sẽ dành thời gian đi Định Châu một chuyến. Trần đại nhân cho ta một chút đồ trang sức đeo tay, ta lấy đi cửa hàng bạc bán." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Cửa hàng bán sản phẩm nông nghiệp không nhất định phải ở bến cảng đặc biệt hoàng kim, chỉ cần cách tòa nhà khu người giàu tụ tập gần một chút là được. Cửa hàng ở đây không tiện nghi, nhưng cũng sẽ không quá đắt, hơn hai ngàn lượng bạc có thể mua một cái cửa hàng không nhỏ. Dạng cửa hàng này, không chỉ có thể bán đồ, người còn có thể ở lại, làm kho hàng.
La quản sự chần chừ cười nói: "Trần cô nương, trong sổ sách Đường Viên có một ít bạc, bản thân ta cũng có chút bạc. Nếu không, thì không cần bán đồ trang sức đeo tay đi, ta mượn ít bạc cho cô?"
Trần A Phúc cự tuyệt nói: "Không được, ta không thích mang những đồ trang sức đeo tay màu mè kia, giữ lại cũng có đáng tiếc, không bằng bán cho rồi."
La quản sự chỉ đành gật đầu nói: "Vậy được, ngày mai sẽ có người đi Định Châu, để hắn đi tìm Tằng Song."
Hết chương 223.