Lớp phấp mỏng cộng thêm làn da trắng như tuyết càng làm lộ rõ vẻ ửng hồng.
Lãnh Tương: "......."
Cảm giác quen thuộc mỗi khi Tưởng Tư Tư mở miệng bỗng chốc quay trở lại, Lãnh Tương vừa đỏ mặt vừa lạnh lùng nói: "Không có."
Nhớ cái đầu chị.
Dáng vẻ Tưởng Tư Tư trông rất tủi thân, ý cười lại càng đậm, cô nói: "Này, không cho tôi chút mặt mũi nào sao, cô nói như thế làm tôi rất thương tâm đó nha."
Tưởng Tư Tư lại nói: "Thật sự không nhớ tôi? Không nhớ một chút nào?"
Thật ra cũng không phải là không nhớ một chút nào...
Lãnh Tương nói: "... Không có."
Hai người thật không coi ai ra gì. Phó đạo diễn bên cạnh nhìn các cô vừa quen thuộc lại thân thiết liếc mắt đưa tình, ông ngậm miệng không nói gì, yên lặng quay đầu đi, nhìn chằm chằm màn hình camera.
Giỏi lắm, vẫn còn đang quay đó.
..........
..........
Cảnh của nam phụ nhanh chóng được quay xong.
Cảnh tiếp theo, Tưởng Tư Tư quyết định trở lại mạch phim chính, thử quay cảnh đối diễn của Tô Tình và Khương Xuyên.
Phân cảnh của Tô Tình và Khương Xuyên chủ yếu tập trung ở nửa tiếng cuối phim, quan trọng nhất là cảnh ở hôn lễ của Khương Xuyên.
Khương Xuyên mời Tô Tình làm phụ dâu, Tô Tình tham dự như đã hứa. Cô mặc lễ phục phụ dâu, đứng bên cạnh Khương Xuyên, nhìn Khương Xuyên và một người đàn ông mà cô không quen biết nắm tay nhau mỉm cười.
Khương Xuyên chưa từng giới thiệu với Tô Tình về người đàn ông này, tựa như muốn né tránh một điều gì đó, có lẽ là lừa mình dối người.
Tô Tình nghĩ, chuyện này đã xảy ra khi nào chứ?
Rốt cuộc là từ khi nào, bên cạnh Khương Xuyên đột nhiên có nhiều hơn một người.
Rõ ràng từ trước đến nay bên cạnh cô ấy chỉ có một mình cô.
Là từ lúc nào, cô đã mất cô ấy?
Cô đứng bên cạnh Khương Xuyên, rõ ràng khoảng cách gần như vậy nhưng lại rất xa xôi.
Cô thấy nụ cười quen thuộc của Khương Xuyên, lại như chưa từng nhìn thấy.
Đột nhiên cô cảm thấy một sự đau đớn khó hiểu, cơ thể cô giống như có một con quái vật đang hồi sinh, con quái vật trong lòng cô đang gào thét. Cô bị tiếng gầm đó làm cho ù cả tai, trái tim bỗng giống như bị một bàn tay bóp chặt. Cô thở không nổi, trơ mắt nhìn con quái vật xé nát trái tim mình ra thành từng mảnh, cuối cùng không thể ghép lại được.
Kể từ đó, trái tim cô luôn có một khoảng trống.
Lãnh Tương lật xem kịch bản, hơi hiểu một chút lý do tại sao Tưởng Tư Tư lại đưa cho nàng cuốn [Tình Thương] kia.
Ở một mức độ nào đó, nhân vật chính trong đó cùng với Tô Tình và Khương Xuyên có những điểm chung nhất định.
Nhân vật trong [Tình Thương] là hối hận quá muộn, Tô Tình là hiểu ra quá muộn.
Chẳng qua nữ chính trong [Tình Thương] còn có thể đại náo hôn lễ, dù sao cô ấy và người kia cũng từng bên nhau, cô ấy có tư cách đến náo.
Mà Tô Tình và Khương Xuyên có là gì đâu? Hai người là bạn bè tám năm, bạn thân, hình dung thế nào cũng được, ngay cả tư cách đi náo cũng không có.
Đoàn phim tìm một nhà thờ trống để quay. Bởi vì chỉ là quay thử, Tưởng Tư Tư cũng không bố trí kỹ, cả nhà thờ chỉ có người của ê-kíp.
Camera ánh sáng vào chỗ, nam diễn viên đóng vai chồng của Khương Xuyên cũng đã thay quần áo xong, Bùi Sương nắm tay nam diễn viên, chậm rãi bước ra từ cửa giáo đường.
Bọn họ nhìn nhau cười, Khương Xuyên cười rất hạnh phúc, không thèm liếc nhìn Tô Tình đang đứng bên cạnh.
Tô Tình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Khương Xuyên. Lần đầu tiên cô ngỡ ngàng nhận ra, hóa ra Khương Xuyên xinh đẹp như thế.
Khương Xuyên dịu dàng lay động lòng người, lại rất vô tình, yêu hết mình, buông tay cũng dứt khoát.
Nhưng Khương Xuyết quyết định từ bỏ cô từ lúc nào và tại sao lại không cho cô biết?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
2. Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
3. [HP/SH] A Big Surprise
4. Bánh Trung Thu Nhân Thịt, Bánh Thuận Tử
=====================================
Tô Tình nhìn bọn họ tân hôn yến nhĩ bước đến chỗ linh mục. Bọn họ tuyên thệ rằng sẽ là người duy nhất của nhau, ở đây mãi mãi không có chỗ của cô.
Đầu ngón tay cô bấu chặt vào lòng bàn tay.
Tại hiện trường có tổng cộng ba camera, một máy quay Khương Xuyên và chồng cô ấy tuyên thệ, hai máy còn lại quay Tô Tình.
Tưởng Tư Tư phía sau màn hình nhìn Lãnh Tương.
Phẫn nộ, đau thương, không cam lòng, cuối cùng là tuyệt vọng. Lúc sau biểu cảm của nàng dường như là trống rỗng, sau đó tựa như từ từ hồi phục lại, khoảng trống rỗng trên khuôn mặt lộ ra một chút vết nứt.
Sau khi tuyên thệ, Tô Tình kéo Khương Xuyên sang một bên, hai người cãi nhau một hồi lâu.
Các cô ở chung tám năm, người dịu dàng như Khương Xuyên chưa từng cãi nhau với Tô Tình.
Chưa từng có, trừ hôn lễ hôm nay.
Trước khi các cô bắt đầu cãi nhau, Tưởng Tư Tư hô tạm dừng, cảnh này lần sau quay tiếp.
Tưởng Tư Tư quay đầu nhìn về phía phó đạo diễn và hỏi: "Ông cảm thấy thế nào?"
Phó đạo diễn lắc lắc bàn tay to như quay hương bồ của ông ấy rồi nói: "Không quá tốt."
Phó đạo diễn đăm chiêu một lúc rồi nói: "Biểu cảm rất hợp lý, nhưng tôi luôn cảm thấy cô ấy thiếu một cái gì đó."
Thiếu một chút cảm giác.
Những cảnh cuối cùng Lãnh Tương và Khương Xuyên đối diễn là yêu cầu quan trọng nhất trong cả bộ phim. Mỗi một diễn viên đều có yêu cầu diễn xuất riêng, cho dù toàn bộ phù hợp với yêu cầu của Tưởng Tư Tư, nhưng cảm giác không ổn, không ổn chính là không ổn.
Nói trắng ra là không có hồn.
Sau ba giờ chiều không có phân cảnh của Lãnh Tương, cả phim trường cũng không nhìn thấy bóng dáng Lãnh Tương.
Tưởng Tư Tư nhìn quanh bốn phía, lẩm bẩm: "Người đi đâu rồi?"
Bình thường cho dù không có cảnh diễn thì Lãnh Tương cũng sẽ đợi ở trường quay xem diễn viên khác diễn hoặc là xem kịch bản.
Trừ phi có chuyện gì đặc biệt quan trọng, khiến cho nàng không thể không đi.
Lý Cố Xuyên ở bên cạnh nói: "Tìm ai chứ?"
Tưởng Tư Tư khôi phục lại tinh thần, khoát tay: "Không ai hết."
Chẳng lẽ bây giờ nàng còn đang làm bài tập? Không đúng, buổi sáng không phải nàng mới nói bất luận là phân tích nhân vật trong [Tình Thương] hay tiểu sử của Tô Tình đều viết xong rồi sao?
Mười giờ tối, Lãnh Tương đúng hẹn đến gõ cửa phòng Tưởng Tư Tư.
Tưởng Tư Tư bảo nàng đi vào. Lãnh Tương chắp tay sau lưng, sau khi liếc nhìn Tưởng Tư Tư lại nhanh chóng dời tầm mắt, nàng nhìn chằm chằm đèn trần trong phòng khách, ánh mắt còn loáng thoáng có chút trốn tránh.
Trên đầu Tưởng Tư Tư đầy dấu chấm hỏi.
Cô nâng nâng cằm và nói: "Đi vào trong phòng ngủ đi."
Lãnh Tương đứng trong phòng khách không nhúc nhích.
Tưởng Tư Tư thấy nàng bất động, còn nói thêm: "Nếu không thì ở phòng khách?"
Lãnh Tương vẫn chắp tay phía sau, không nhúc nhích, nàng mím môi, trên mặt hơi mất tự nhiên còn có chút xấu hổ: "Chị chờ một chút."
Tưởng Tư Tư dần dần cảm thấy nàng có gì đó bất ổn, vẫn cứ chắp tay phía sau, thật sự là hơi kỳ quái: "Chờ cái gì?"
Như là che giấu một cái gì đó.
Bỗng nhiên cô ngửi được một mùi thơm, giống như là mùi kem.
Tưởng Tư Tư nói đùa: "Không phải là cô chuẩn bị quà gì đó muốn tặng cho tôi chứ?"
Lãnh Tương ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt biểu cảm như kiểu 'làm sao chị biết được'.
À ha, thật sự là để cô đoán trúng?
Tưởng Tư Tư nhướng mày: "Thật à?"
Lãnh Tương tâm không cam tình không nguyện gật đầu, đôi tay giấu sau lưng cuối cùng cũng đưa ra phía trước, thấy chết không sờn đưa qua trước mặt Tưởng Tư Tư.
Đó là một chiếc bánh Black Forest.
Socola đen hoàn hoàn bao phủ bên ngoài chiếc bánh, lớp kem béo ngậy và sánh mịn cùng với nước sốt anh đào tan chảy trong kem. Mùi bơ nồng đậm tỏa ra từ chiếc bánh.
Tưởng Tư Tư hít một hơi thật sâu, xoay người hắt xì một cái.
Lãnh Tương tái mặt.
Tưởng Tư Tư sờ sờ mũi, vô cùng có lỗi nói: "Thật ngại quá, gần đây tôi bị cảm."
Cô nhìn chiếc bánh ngọt gần như hoàn mỹ, cảm thấy có chút khó tin, cô hỏi: "Đây là... cô mang bữa khuya cho tôi?"
Lãnh Tương liếc mắt xem thường một cái.
Nàng nói: "Đây là tôi tự làm."
Lãnh Tương nói xong, bản thân cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nàng xoay mặt đi rồi nói: "Tôi đã nấu ăn từ nhỏ."
Nàng nhớ đến cả một tuần của mình vì một chiếc bánh như vậy mà mỗi khi có thời gian rảnh đều đặc biệt đến phòng bếp khách sạn lăn lộn, hôm nay còn dành ra cả một buổi chiều làm nó, nàng nói thêm: "Cũng đã rất cố gắng."
Tưởng Tư Tư dùng ánh mắt như nhìn thần tiên mà nhìn nàng.
Đây cũng không phải là chuyện người bình thường có thể làm nha.
Mặt Lãnh Tương vẫn hồng, nàng nói: "Chuyện của Lạc Vi tôi đã nghe Đàm Nhã nói. Chị giúp cô ấy rất nhiều, là tôi hiểu lầm chị. Hơn nữa chị còn giúp tôi bôi thuốc, còn dạy tôi cách đóng phim, cho nên... tôi làm cho chị cái này xem như tạ lễ."
Tưởng Tư Tư: "............."
Hai người nhìn nhau, Tưởng Tư Tư không nói gì, Lãnh Tương mím môi trừng mắt nhìn Tưởng Tư Tư, mặt càng lúc càng hồng, càng lúc càng hồng.
Lãnh Tương nói: "Chị dám cười thì tôi đánh chết chị."
Tưởng Tư Tư: "............. Phụt."
Lãnh Tương: "............."
Tưởng Tư Tư nhìn thấy lỗ tai Lãnh Tương đỏ bừng, cổ cũng đỏ ửng, đến xương quai xanh cũng đỏ.
Nói không chừng ngón chân cũng đã đỏ.
Tưởng Tư Tư cười đến ngã nhào lên ghế sô pha. Cô nhanh chóng bắt lấy tay Lãnh Tương, người lúc này đang xấu hổ và giận dữ muốn bỏ đi. Cô kéo nàng trở lại, cũng ngồi lên sô pha.
Lãnh Tương sắp tự hủy đến nơi, vừa nãy bộc bạch ở trước mặt Tưởng Tư Tư đã muốn chạm đến đỉnh điểm xấu hổ của nàng. Bây giờ nàng thầm nghĩ chỉ muốn ấn đầu Tưởng Tư Tư vào chiếc bánh mà nàng đã vất vả cực khổ làm ra này.
Tưởng Tư Tư nhìn Lãnh Tương.
Người này nha, cảm thấy người khác làm sai thì chiến tranh lạnh, cứ làm ầm một trận. Sau đó lại phát hiện mình sai, đến đây nhận lỗi, còn sợ mình không đủ thành ý nên dành cả buổi chiều để tự tay làm bánh ngọt.
Tuy rằng cảm thấy rất ngượng ngùng, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn đi làm, còn thật sự nói hết tâm tư.
Nói nàng kiêu ngạo, nhưng cũng siêng năng chăm chỉ, còn rất hăm học.
Vừa kỳ quặc lại thẳng thắn, bộc trực, không thẹn với lòng.
Thật quá tốt.
Tưởng Tư Tư cười ra tiếng, đưa tay véo mặt nàng.
Lãnh Tương nhẹ nhàng hất tay cô ra, bất mãn nói: "Chị làm gì thế?"
Tưởng Tư Tư nói: "Không có gì, chỉ cảm thấy cô rất đáng yêu."
Thật sự rất đáng yêu.
Lãnh Tương nghẹn họng, nàng bị lời nói thẳng không biết liêm sỉ này của cô là cho hốt hoảng, mặt lại đỏ bừng.
Nhưng mà Tưởng Tư Tư mỉm cười gợi tình nhìn nàng, ánh mắt đó không giống như ánh mắt chế nhạo vui đùa bình thường, mà là ánh mắt nàng chưa từng nhìn thấy, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Trong đôi mắt cười của cô như phát sáng, ẩn chứa những vì sao từ ngân hà xa xôi nhất, ánh mắt cong cong, lông mi khẽ rung, giống như lông vũ mềm mại.
Trong chốc lát, thậm chí Lãnh Tương còn cảm nhận được thâm tình của Tưởng Tư Tư.
Nàng vì sự tưởng tượng khó hiểu của mình mà giật mình nổi da gà.
Tưởng Tư Tư sao có thể liên quan đến hai chữ thâm tình này chứ?
Nhưng mà nàng không thể né tránh được ánh mắt khiến cho trái tim mình đập liên hồi này. Trong khoảng khắc, nàng thậm chí đã quên nói gì đó với Tưởng Tư Tư, nàng nên phản bác lại cô, cái gì đáng yêu hay không đáng yêu chứ, có liên quan gì đến đáng yêu chứ?
Nàng tự nhận mình tính tình không tốt, vừa lạnh lại vừa cứng, làm sao đáng yêu được?
Lãnh Tương giật giật môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Nàng quay đầu đi, né tránh ánh mắt của cô, có chút chật vật.
Nàng đẩy chiếc bánh Black Forest về phía Tưởng Tư Tư, ho khan một tiếng rồi nói: "Chị ăn trước đi, lát nữa chúng ta còn phải thảo luận kịch bản đó."
Tưởng Tư Tư nghe lời cầm chiếc bánh ngọt lên, cầm trên tay thật cẩn thận. Cô quay đầu cười nói: "Nhưng mà cái này có thể ăn được sao? Nếu cô bỏ độc bên trong thì sao?"
Làm cho chị ăn chị còn không ăn.
Trên trán Lãnh Tương nổi lên mấy đường gân xanh, nàng nói: "Thích ăn hay không, không thích thì đưa tôi."
Nàng vừa nói vừa đưa tay qua muốn lấy chiếc bánh lại, Tưởng Tư Tư vội vàng đưa lên cao. Lãng Tương vớ lấy khoảng không, suýt chút nữa ngã vào lòng Tưởng Tư Tư.
"Này, bánh cũng đã tặng rồi, tôi đây nhất định nhận, lý nào lại trả lại cho cô."
Tưởng Tư Tư cầm chiếc đĩa trong tay một cách chắc chắn, lại mở miệng nói: "Nhiệt tình như vậy à, cả người cũng muốn tặng cho tôi sao."
Lãnh Tương luống cuống tay chân đứng dậy khỏi người cô, tóc tai rối tung, sắc mắt vẫn đỏ bừng, lúc này là vì tức giận, nàng nói: "Tưởng Tư Tư, chị có thể chú trọng mặt mũi một chút được không?"
Tưởng Tư Tư cười ha ha.
"Được rồi, không chọc cô." Tưởng Tư Tư cười xong, lấy hai cái muỗng nhỏ trên bàn, đưa cho Lãnh Tương một cái, hai người dùng muỗng nhỏ để ăn bánh. Tưởng Tư Tư nói: "Có đem phân tích nhân vật trong [Tình Thương] và tiểu sử của Tô Tình đến đây không? Đưa tôi xem."