• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Tương lên lầu, trở lại căn hộ của Thẩm Tranh.

Vốn muốn xuống lầu mua hoa quả, kết quả không mua được hoa quả, lại bị Tần Văn quấy nhiễu một trận, tâm tình của nàng thật sự không thể nào tốt được.

Lãnh Tương vào cửa, Thẩm Tranh còn chưa làm bữa sáng xong, điểm tâm mới làm được một nửa, còn trong phòng bếp, Thẩm Tranh thì nằm ở ghế salon, đang lướt weibo, hình như đang xem video.

Nàng xuống lầu dây dưa với Tần Văn hơn nửa tiếng, Thẩm Tranh còn xem weibo, xem gì mà lâu như vậy chứ?

Một tay Thẩm Tranh cầm điện thoại, nhìn không rời mắt, thỉnh thoảng còn phát ra một tiếng cười quỷ dị.

Trong điện thoại truyền đến một trận âm thanh ồn áo náo động.

Lãnh Tương hỏi: "Chị đang xem gì vậy?"

Thẩm Tranh đi điện thoại cho nàng, nói: "Vu San tìm đến đây."

Vu San đến đây?

Vu San chẳng những đến đây, mà sau đó còn tranh cãi ầm ĩ với Tần Văn ở dưới lầu.

Weibo đang phát trực tiếp hết thảy những chuyện này.


Lúc Lãnh Tương xem điện thoại, Vu San đang túm áo Tần Văn, Tần Văn không muốn dây dưa với cô ta, muốn đẩy Vu San ra.

Vu San phát điên, cư nhiên quật Tần Văn xuống đất.

Thoạt hình hai người thật nhếch nhác lại vô cùng buồn cười.

Trên weibo có hiển thị bình luận chạy trên màn hình.

"Hai người này thật mắc ói quá đi."

"Hahahaha lần đầu tiền tui nhìn thấy minh tinh xé nhau thật sự! Cái này còn thú vị hơn chương trình truyền hình có kịch bản sẵn nữa!"

"Các bạn nói xem Vu San đang làm gì thế? Đã bị hắc thành như vậy, còn xuất hiện là chuyện này, sợ mình còn chưa đủ đen sao?"

"Bạn ơi, bạn đang hỏi nghiêm túc sao?"

"Cảm thấy tội nghiệp chỉ số IQ của bạn này."

"Rõ ràng là Vu San muốn kéo Tần Văn xuống nước mà, cậu nghĩ đi, Vu San còn không thể tự trở mình, Tần Văn đi tìm Lãnh Tương tẩy trắng, bị Vu San biết được, cô ta có thể cho hắn thành công sao?"

"Đó là tình nguyện bị hắc một lần nữa cũng không để tên cặn bã thành công đó!!"

"Ngày hôm qua còn là đóng vai tình nhân ân ái, hôm nay không những đại họa đến mỗi người tự bay đi*, còn muốn làm một trận chim trĩ mổ nhau, thật đẹp mắt quá."

*Nguyên văn: 夫妻本是同林鸟, 大难临头各自飞 nghĩa là Vợ chồng vốn như chim một rừng, đại hoạ đến mỗi người tự bay đi.

"Cũng không phải là chim tốt gì, có điều con điếm Vu San này thì lùn mà sức lực cũng mạnh thật chứ."

Lãnh Tương nhìn màn hình, hai người đều ngã trên mặt đất, nàng lại liếc nhìn Tần Văn đang nằm trên mặt đất.

Nàng không có hứng thú với Vu San, nhưng quả thật Tần Văn là bạn trai cũ mà nàng quen ba năm.

Dù sao cũng tận ba năm.

Lãnh Tương không còn hứng xem trò hề này nữa, trả điện thoại cho Thẩm Tranh, vừa lúc đó nghe được tiếng khóc tê tâm liệt phế của Vu San.

"Tại sao tôi tìm người khác? Còn không phải là tôi vì tương lai của chúng ta sao?!"

"Tôi liều mạng tranh thủ tài nguyên tốt nhất cho anh, anh nói đúng lương tâm một chút đi, mấy tháng nay, tôi có chỗ nào có lỗi với anh, anh nói đi! Nói đi!!!"

Thật châm chọc mà.

Lãnh Tương nghĩ phải đi làm cho xong bữa sáng mà Thẩm Tranh mới một nửa, gần chín giờ rồi cũng nên ăn sáng thôi, nàng vào phòng bếp, rốt cuộc không còn nghe thấy âm thanh trong điện thoại nữa.

Buổi tối đột nhiên Thẩm Tranh nhận được một nhiệm vụ, vội vàng trở lại công ty tăng ca.

Lãnh Tương không có việc gì làm, buông màn chiếu cực lớn trong phòng khách xuống, nằm trên salon, định xem hết những bộ phim mà Tưởng Tư Tư làm mấy năm nay qua một lần.

Trước kia nàng không thích cô, đương nhiên cũng không xem Tưởng Tư Tư quay phim gì.

Màn hình lớn phản chiếu ánh sáng lên mặt Lãnh Tương.

Một bộ phim đầu tiên kết thúc, nàng lại mở một bộ khác.

Ban đầu nàng nằm xem, sau đó bất giác ngồi thẳng đậy, rồi lại đứng lên.

Nàng bắt đầu cào cấu tóc mình, có chút mất bình tĩnh.

Tuy rằng chuyện người chủ trì nổi tiếng chuyển sang làm đạo diễn nghe có vẻ thật buồn cười, nhưng phim của Tưởng Tư Tư quả thực rất được lòng khán giả.

Không phải bởi vì Tưởng Tư Tư, mà bởi vì phim của cô.

Cho dù Lãnh Tương có ghét Tưởng Tư Tư như thế nào, nhưng dù sao nàng là một diễn viên, nàng có thể nhìn ra, trình độ và phong cách của Tưởng Tư Tư trong giới đạo diễn là vạn trung vô nhất*.

*Vạn trung vô nhất (万中无一): Tìm trong một vạn cũng không tìm thấy một, ý chỉ những sự vật hiếm có khó tìm, tương tự câu Độc nhất vô nhị.

Cô hiểu rất rõ là trong một bộ phim điện ảnh thì cần hình ảnh và nội dung gì, đáng ngưỡng mộ nhất là, cô còn có thể kết hợp hoàn hảo giữa những tình tiết khán giả yêu thích và những ý tưởng mà cô muốn diễn đạt, sau đó để cho các diễn viên diễn ra.

Phim của cô không phải hoàn mỹ nhất, nhưng là chân thực nhất.

Bộ phim khiến cô hoàn toàn nổi tiếng trong giới giải trí là bộ phim quay vào năm kia, được công chiếu vào đầu năm ngoái, là bộ phim thứ ba của cô.

Năm rồi phim này đã giành được rất nhiều giải thưởng lớn trong nước, nếu không phải vì cô còn quá trẻ không đủ thâm niên, có lẽ giải Kim Lộc dành cho đạo diễn xuất sắc nhất đã bị cô đoạt đi rồi.

Nhưng không phải diễn viên nào cũng đáp ứng được tiêu chuẩn của cô.

Yêu cầu của cô đối với diễn viên cực kỳ khắt khe, lượng phim mà ê-kíp của cô dùng cũng vô cùng nhiều, nghe nói số lần NG cao nhất được ghi lại trong một phân cảnh mà cô ấy quay lên đến năm mươi tám lần.

Mà mỗi một nam nữ diễn viên góp mặt trong phim của Tưởng Tư Tư đều bạo hồng.

Tại sao Vu San liều mạng chen chân vào ê-kíp của Tưởng Tư Tư, dù chỉ là một vai bình hoa?

Nguyên nhân chính là vì phim của Tưởng Tư Tư làm tăng giá trị con người được giới giải trí công nhận.

Nếu thật sự Lãnh Tương có thể gia nhập ê-kíp của Tưởng Tư Tư làm nữ chính, đừng nói những vết đen đã bị khán giả lãng quên trước kia, cho dù là đen đến mức ai cũng biết, thì giá trị con người của nàng vẫn có thể tăng lên gấp bội.

Mà ngày mai chính là thứ hai, là ngày hẹn của Lãnh Tương và Tưởng Tư Tư.

Lãnh Tương đang xem bộ phim thứ hai của cô, cảm thấy không được bình tĩnh, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, trong lòng có bao nhiêu thiếu bình tĩnh cũng giống như nước đổ vào lửa, hoàn toàn bị dập tắt.

Nàng tắt phim, lấy điều khiển từ xa ấn một cái, màn hình chiếu bị tắt, cả phòng bỗng chìm vào bóng tối.

Lãnh Tương ngồi trong bóng đêm một lúc, như thể mệt mỏi, nhắm mắt lại, nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó.

Nàng bị chơi thuốc, nằm trong chăn, bị thủy triều tra tấn hận không thể chết đi, cho đến khi một bàn tay bắt đầu an ủi thân thể nàng.

Nàng nghĩ đến sáng nay vô tình nghe Vu San nói mấy lời kia.

............... Tương lai sao?

Nàng thích đóng phim, đương nhiên nàng muốn tiếp tục lẩn quẩn trong giới giải trí này.

Lãnh Tương càng nghĩ trong lòng càng loạn, dứt khoát xoay người một cái, vùi mình vào ghế salon.

Đột nhiên nàng bị thứ gì đó đâm phía sau lưng, nàng 'ui' một tiếng, hơi đau, vươn tay sờ soạn nửa ngày mới lấy thứ đó ra khỏi salon.

Hình như là một tấm thẻ.

Nàng dựa vào ánh trăng nhìn một lúc, mới nhận ra đó là thẻ vàng VIP của Hắc Trì.

Ngày đó nàng ra khỏi khách sạn trên lầu ở Hắc Trì, sau khi lụi lọi một lúc lâu mới tìm được thẻ vàng VIP của Thẩm Tranh, trả lại cho cô ấy.

Về phần chiếc thẻ vàng VIP mà bà chủ thần bí đeo mặt nạ bạc của quán bar đưa nàng, rốt cuộc cũng không tìm ra.

Lúc ấy nàng nghĩ, dù sao cũng không tìm thấy, suy cho cùng Hắc Trì cũng chẳng mang lại ký ức tốt đẹp nào cho nàng.


Lãnh Tương cầm tấm thẻ trong tay, góc cạnh sắc nhọn cắm vào lòng bàn tay nàng.


Nàng cần một nơi có thể khiến nàng tạm thời gác lại tất cả những thứ bộn bề này.


Nàng muốn phóng túng một chút.


- ---------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK