Quỳnh Anh hơi e ngại, nhưng dưới sự hối thúc của Gia Linh cô chỉ đành bước ra ngoài. Từ trong gốc Quỳnh Anh từ từ đi đến gần đám người, vì mãi túm tụm nói chuyện nên chưa phản ứng kịp có người tới gần. Bỗng một người nữ trong đám ngẩn đầu lên và nhìn thấy Quỳnh Anh đi tới, cô ta hốt hoảng, khuôn mặt trắng bệch im bặt cuối đầu. Thấy thái độ bất thường của cô ta ba người còn lại mới dần phát giác có điều không đúng. Họ cũng theo tầm mắt nhìn thấy Quỳnh Anh đang đi tới. Lúc ấy cả ba đều có chút bất ngờ, ai cũng bất giác im lặng không nói tiếng nào.
Tuy bị bắt tại trận nhưng Quỳnh Anh cảm thấy bọn họ không có ý chột dạ hay ăn năn ngược lại phản phất cô cảm thấy có người còn mang ánh mắt khiêu khích âm thầm hướng về phía cô.
Quỳnh Anh nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, hai bên cứ thế bất động. Cô thở dài một tiếng sau đó mở miệng cất tiếng trước: “Tai vách mạch rừng. Phận là nhân viên với nhau, hơn thua ghen ghét cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên có một vài người mà nhân viên bình thường như chúng ta không nên dây vào. Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau thôi.”
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, một bộ dáng vừa quê vừa không cam lòng. Một nữ nhân viên muốn mở miệng lên tiếng thì đã bị nữ nhân viên khác đứng bên cạnh cản lại và kéo đi. Thấy hai người họ rời đi hai người còn lại cũng theo đuôi đi nhanh. Quỳnh Anh cũng không có ý định làm khó làm dễ gì họ mà thuận nước đẩy thuyền để bọn họ rời đi. Lại khẽ nghiên mặt nhìn vào tấm gương phản chiếu ở gốc kế bên, thấy Phương Trinh và Gia Linh vẫn đang đứng nhìn về phía mình Quỳnh Anh khẽ lắc đầu. Cần gì phải như vậy chứ…
Gia Linh bên này thầm nghiến răng: “Con nhỏ này, nói nhỏ nhẹ như vậy sao mà được.”
Phương Trinh đứng bên cạnh xoay mặt sang nói khẽ: “Tính cách con này vẫn luôn mềm yếu như vậy mà. Nhưng bao nhiêu đó cũng đủ để người ta căm ghét rồi.”
Gia Linh mở miệng tính nói tiếp nhưng Phương Trinh lại không quan tâm mà bước ra chỗ Quỳnh Anh bỏ mặt cô ta còn đứng đó. Không phải chứ, con Quỳnh Anh không phải mấy hôm trước còn hung hăng lắm sao, bây giờ thảo mai như vậy cho ai coi. Dù tức giận nhưng Gia Linh cũng không thể làm gì khác ngoài việc nén nó vào trong lòng. Sớm muộn gì cô cũng sẽ khiến cho con Quỳnh Anh phải trả giá, dẫm nó dưới chân như một con kiến con bọ, như vậy cô mới hài lòng.
Dưới những sự thị phi đó một ngày nữ lại trôi qua, hôm nay Quỳnh Anh có hẹn đi ăn với Mai Khôi. Từ sớm cô đã đến quán chờ Mai Khôi, với cương vị là CEO của một công ty Mai Khôi luôn rất bận rộn, nhất là đang trong giai đoạn chuẩn bị khởi công xây dựng dự án cao ốc bạc tỉ. Áp lực cũng khá là lớn.
Tầm mười lăm phút sau đó Mai Khôi mới hớt hải bước đến chỗ của Quỳnh Anh. Thoát vai một doanh nhân thì cô cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao người cùng trang lứa.
“Sorry nha người đẹp, tụi kia quần quá nên ra trễ.” Mai Khôi cởi áo khoác ra nhanh chóng vứt sang một bên sau đó mở ra túi khăn giấy ước lau lau tay rồi bắt đầu xơi đồ ăn.
Hai người chơi thân nhiều năm tự nhiên cũng hiểu tính nhau, khi đi ăn nếu một người ra trước mà người kia có việc đến trễ hơn thì người đó sẽ gọi món trước để tiết kiệm thời gian. Hiểu nhau quá nên họ cũng tự biết những món đối phương thích mà gọi và không thích mà tránh.
Mai Khôi một bên gắp thức ăn một bên nức nở không ngừng: “Hồi sáng ăn có ổ bánh mì chịu tới trưa. Khoảng mười hai giờ kém năm tính đi ăn cơm trưa tự nhiên bên Huy Tinh gọi qua báo check gấp bảng thống kê vật liệu. Tức cái là lúc đó người ta đi ăn trưa hết rồi, có mình tui ở còn trong văn phòng. Rồi thôi cũng đành bấm bụng. Bà biết tính tui mà, làm xong việc tui mới thấy nhẹ người.”
Quỳnh Anh điềm đạm vừa ăn vừa chăm chú lắng nghe, tới khoảng trống mới lên tiếng hỏi: “Rồi sao? Nhịn đói tới giờ luôn hả?”
Nghe Quỳnh Anh hỏi tới đây Mai Khôi chợt dừng động tác ăn, sắc mặt có chút bất bình thường. Quỳnh Anh ngước mắt lên cũng nhìn thấy, cô nhíu mày trong lòng thầm dâng lên cảm giác quái lạ. Một ăn hai nhịn thôi mà, sao lại phản ứng dị thường như thế.
Mai Khôi có chút mất tự nhiên đáp: “Ờ thì cũng có ăn. Chứ nhịn tới giờ chắc bảy giờ tối nay là có ò í e rồi đó.”
Quỳnh Anh bật cười: “Khùng quá bà ơi, nhịn đói có một buổi mà đâu tới mức đó. Cùng lắm thì đau bao tử thôi. Mà có ăn là được rồi.”
Mai Khôi cũng gật gù mà cười cười, nhưng câu tiếp theo của Quỳnh Anh lập tức khiến cô rơi vào trầm mặc.
“Đồ ăn cấp dưới đặt cho hả, ăn có đầy đủ dinh dưỡng hong?”
Hỏi xong Quỳnh Anh vẫn cứ thản nhiên gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, động tác nhẹ nhàng sang trọng chuẩn lễ nghi của hội thượng lưu. Cô vờ như không nhìn thấy sự bối rối của người bạn ngồi đối diện.
“Ờ thì, đủ…đủ dinh dưỡng. Cũng ngon lắm.” Mai Khôi có hơi chút ấp úng, nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ như bình thường.
“Vậy đồ ăn có ngọt hay không?” Quỳnh Anh lại tiếp tục đào thêm câu nữa.
Trong lúc nhất thời Mai Khôi cũng buộc miệng trả lời: “Cũng bình thường hà, nấu rất vừa miệng tui chứ không có quá ngọt.”
Dừng khoảng chừng hai giây, Mai Khôi đưa tay che miệng. Nhưng có vẻ mọi thứ đã quá muộn. Cô từ từ nhìn sang Quỳnh Anh bằng một ánh mắt chột dạ. Nhìn Quỳnh Anh vẫn thản nhiên ngồi ăn mà không hề tỏ ra bât cứ sắc thái gì càng khiến trong lòng cô cồn cào. Chiến này ăn cám, lỡ miệng mất rồi.
Mai Khôi lúc này đã dừng hẳn việc ăn, một mặt lo lắng không dám nhìn thẳng Quỳnh Anh. Cứ như một học sinh đang hoảng loạn khi lỡ miệng nói cho phụ huynh của mình: Mẹ ơi sáng nay con mới bị cô giáo phạt, nhưng chỉ có phạt trực nhật thôi hà chứ không đến mức mời phụ huynh mẹ yên tâm.
Quỳnh Anh lúc này mới từ tốn cho Mai Khôi cái nhìn: “Làm sao đấy. Thì có người yêu thôi mà. Tui có nói gì bạn đâu.”
Mai Khôi cuốn quýt giải thích: “Không phải, làm gì có. Thề luôn. Đó chỉ là một người bạn cũ mình quen hồi đi du học, thuận đường người đó đem ít đồ ăn qua cho mình thôi chứ giữa hai đứa mình không có quan hệ gì cả.”
Quỳnh Anh chớp chớp mắt: “Thì… không có thì không có. Bà làm gì phản ứng mạnh thế!? Mà nếu có thì tốt thôi. Bà cũng tuổi này rồi mà bao nhiêu năm nay chưa có lấy mảnh tình dắt vai.”
Mai Khôi câm nín, lúc này cũng không biết trả lời làm sao. Chẳng lẽ nói thẳng người tôi thích là bà. Ôi thôi! Điên lắm. Cũng chỉ tại cha nội Đăng Luân, ai mượn đem đồ ăn qua. Thấy mà ghét.
Ngoài mặt Quỳnh Anh vẫn thản nhiên nhưng trong lòng vẫn có chút gợn sóng. Dù gì cô cũng là người từng trải mà, so với đứa độc thân hai mươi mấy năm liền như Mai Khôi vẫn hiểu biết hơn chứ. Giữa nam và nữ thật sự có thứ gọi là tình bạn bình thường sao? Dùng đầu gối nghĩ cũng biết đối phương có ý với Mai Khôi. Đích thân làm đồ ăn mà lại còn quá hợp với khẩu vị, điều này chứng tỏ đây không phải lần đầu người kia làm đồ ăn cho Mai Khôi.
Để xóa tan bầu không khí không mấy vui vẻ Mai Khôi quyết định lái sang chủ đề khác.
“Hôm nay bà ở công ty sao rồi?”
Lần này tới lượt Quỳnh Anh dừng lại động tác. Cô buông đũa uống một ngụm nước sau đó bắt đầu kể lại mọi chuyện buổi sáng. Càng nghe Mai Khôi nhíu mày càng chặt: “Khoan đã, ý của bà là hai người kia cố ý.”
Quỳnh Anh: “Thí dụ trong một lớp học, bà là lớp trưởng đi. Giáo viên kêu bà phải chấn chỉnh lại những bạn học đang vi phạm trong lớp. Dù biết là có thể vì chuyện đó mà những học sinh vi phạm kia sẽ đâm ra khó chịu ghen ghét với bà. Nhưng vì trách nhiệm cũng không thể để yên. Đó là trường hợp bất đắc dĩ. Cũng lợi dụng cách tương tự đó bọn họ đang bắt mình phải đóng vai người lớp trưởng kia. Cứ như thế nhưng theo hướng tiêu cực hơn ví dụ của mình nhiều.”
Mai Khôi im lặng không nói gì, nghe chính miệng Quỳnh Anh kể lòng cô mới sáng tỏ mọi chuyện. Chẳng trách hôm nay “cánh hoa” bên kia báo lại rằng mọi người trong văn phòng bắt đầu nói xấu và có vẻ toxic Quỳnh Anh rất nhiều.
“Nếu bà đã biết như vậy sao còn để tụi nó như ý nguyện?” Mai Khôi khó hiểu.
“Bình thường bọn họ cũng đã không ưa gì mình. Có làm hay không thì họ cũng ghét thôi. Chưa kể nếu kế này thất bại có khi lần sau họ lại giở trò độc ác hơn. Kệ đi.”
Mai Khôi thầm cảm thấy đau lòng, ác cảm với bọn người Phương Trinh cao thêm một tầng. Kì thực bề ngoài Quỳnh Anh ở trạng thái này nhìn thì tự ti yếu đuối nhút nhát. Nhưng thực ra cô ấy vẫn luôn là một người rất thông minh. Chẳng qua trong quá trình trưởng thành bị mẹ nuôi chèn ép thành ra dần mất đi sự tự tin và ngày càng thu mình hướng nội.
Tuy bị bắt tại trận nhưng Quỳnh Anh cảm thấy bọn họ không có ý chột dạ hay ăn năn ngược lại phản phất cô cảm thấy có người còn mang ánh mắt khiêu khích âm thầm hướng về phía cô.
Quỳnh Anh nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, hai bên cứ thế bất động. Cô thở dài một tiếng sau đó mở miệng cất tiếng trước: “Tai vách mạch rừng. Phận là nhân viên với nhau, hơn thua ghen ghét cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên có một vài người mà nhân viên bình thường như chúng ta không nên dây vào. Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau thôi.”
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, một bộ dáng vừa quê vừa không cam lòng. Một nữ nhân viên muốn mở miệng lên tiếng thì đã bị nữ nhân viên khác đứng bên cạnh cản lại và kéo đi. Thấy hai người họ rời đi hai người còn lại cũng theo đuôi đi nhanh. Quỳnh Anh cũng không có ý định làm khó làm dễ gì họ mà thuận nước đẩy thuyền để bọn họ rời đi. Lại khẽ nghiên mặt nhìn vào tấm gương phản chiếu ở gốc kế bên, thấy Phương Trinh và Gia Linh vẫn đang đứng nhìn về phía mình Quỳnh Anh khẽ lắc đầu. Cần gì phải như vậy chứ…
Gia Linh bên này thầm nghiến răng: “Con nhỏ này, nói nhỏ nhẹ như vậy sao mà được.”
Phương Trinh đứng bên cạnh xoay mặt sang nói khẽ: “Tính cách con này vẫn luôn mềm yếu như vậy mà. Nhưng bao nhiêu đó cũng đủ để người ta căm ghét rồi.”
Gia Linh mở miệng tính nói tiếp nhưng Phương Trinh lại không quan tâm mà bước ra chỗ Quỳnh Anh bỏ mặt cô ta còn đứng đó. Không phải chứ, con Quỳnh Anh không phải mấy hôm trước còn hung hăng lắm sao, bây giờ thảo mai như vậy cho ai coi. Dù tức giận nhưng Gia Linh cũng không thể làm gì khác ngoài việc nén nó vào trong lòng. Sớm muộn gì cô cũng sẽ khiến cho con Quỳnh Anh phải trả giá, dẫm nó dưới chân như một con kiến con bọ, như vậy cô mới hài lòng.
Dưới những sự thị phi đó một ngày nữ lại trôi qua, hôm nay Quỳnh Anh có hẹn đi ăn với Mai Khôi. Từ sớm cô đã đến quán chờ Mai Khôi, với cương vị là CEO của một công ty Mai Khôi luôn rất bận rộn, nhất là đang trong giai đoạn chuẩn bị khởi công xây dựng dự án cao ốc bạc tỉ. Áp lực cũng khá là lớn.
Tầm mười lăm phút sau đó Mai Khôi mới hớt hải bước đến chỗ của Quỳnh Anh. Thoát vai một doanh nhân thì cô cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao người cùng trang lứa.
“Sorry nha người đẹp, tụi kia quần quá nên ra trễ.” Mai Khôi cởi áo khoác ra nhanh chóng vứt sang một bên sau đó mở ra túi khăn giấy ước lau lau tay rồi bắt đầu xơi đồ ăn.
Hai người chơi thân nhiều năm tự nhiên cũng hiểu tính nhau, khi đi ăn nếu một người ra trước mà người kia có việc đến trễ hơn thì người đó sẽ gọi món trước để tiết kiệm thời gian. Hiểu nhau quá nên họ cũng tự biết những món đối phương thích mà gọi và không thích mà tránh.
Mai Khôi một bên gắp thức ăn một bên nức nở không ngừng: “Hồi sáng ăn có ổ bánh mì chịu tới trưa. Khoảng mười hai giờ kém năm tính đi ăn cơm trưa tự nhiên bên Huy Tinh gọi qua báo check gấp bảng thống kê vật liệu. Tức cái là lúc đó người ta đi ăn trưa hết rồi, có mình tui ở còn trong văn phòng. Rồi thôi cũng đành bấm bụng. Bà biết tính tui mà, làm xong việc tui mới thấy nhẹ người.”
Quỳnh Anh điềm đạm vừa ăn vừa chăm chú lắng nghe, tới khoảng trống mới lên tiếng hỏi: “Rồi sao? Nhịn đói tới giờ luôn hả?”
Nghe Quỳnh Anh hỏi tới đây Mai Khôi chợt dừng động tác ăn, sắc mặt có chút bất bình thường. Quỳnh Anh ngước mắt lên cũng nhìn thấy, cô nhíu mày trong lòng thầm dâng lên cảm giác quái lạ. Một ăn hai nhịn thôi mà, sao lại phản ứng dị thường như thế.
Mai Khôi có chút mất tự nhiên đáp: “Ờ thì cũng có ăn. Chứ nhịn tới giờ chắc bảy giờ tối nay là có ò í e rồi đó.”
Quỳnh Anh bật cười: “Khùng quá bà ơi, nhịn đói có một buổi mà đâu tới mức đó. Cùng lắm thì đau bao tử thôi. Mà có ăn là được rồi.”
Mai Khôi cũng gật gù mà cười cười, nhưng câu tiếp theo của Quỳnh Anh lập tức khiến cô rơi vào trầm mặc.
“Đồ ăn cấp dưới đặt cho hả, ăn có đầy đủ dinh dưỡng hong?”
Hỏi xong Quỳnh Anh vẫn cứ thản nhiên gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, động tác nhẹ nhàng sang trọng chuẩn lễ nghi của hội thượng lưu. Cô vờ như không nhìn thấy sự bối rối của người bạn ngồi đối diện.
“Ờ thì, đủ…đủ dinh dưỡng. Cũng ngon lắm.” Mai Khôi có hơi chút ấp úng, nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ như bình thường.
“Vậy đồ ăn có ngọt hay không?” Quỳnh Anh lại tiếp tục đào thêm câu nữa.
Trong lúc nhất thời Mai Khôi cũng buộc miệng trả lời: “Cũng bình thường hà, nấu rất vừa miệng tui chứ không có quá ngọt.”
Dừng khoảng chừng hai giây, Mai Khôi đưa tay che miệng. Nhưng có vẻ mọi thứ đã quá muộn. Cô từ từ nhìn sang Quỳnh Anh bằng một ánh mắt chột dạ. Nhìn Quỳnh Anh vẫn thản nhiên ngồi ăn mà không hề tỏ ra bât cứ sắc thái gì càng khiến trong lòng cô cồn cào. Chiến này ăn cám, lỡ miệng mất rồi.
Mai Khôi lúc này đã dừng hẳn việc ăn, một mặt lo lắng không dám nhìn thẳng Quỳnh Anh. Cứ như một học sinh đang hoảng loạn khi lỡ miệng nói cho phụ huynh của mình: Mẹ ơi sáng nay con mới bị cô giáo phạt, nhưng chỉ có phạt trực nhật thôi hà chứ không đến mức mời phụ huynh mẹ yên tâm.
Quỳnh Anh lúc này mới từ tốn cho Mai Khôi cái nhìn: “Làm sao đấy. Thì có người yêu thôi mà. Tui có nói gì bạn đâu.”
Mai Khôi cuốn quýt giải thích: “Không phải, làm gì có. Thề luôn. Đó chỉ là một người bạn cũ mình quen hồi đi du học, thuận đường người đó đem ít đồ ăn qua cho mình thôi chứ giữa hai đứa mình không có quan hệ gì cả.”
Quỳnh Anh chớp chớp mắt: “Thì… không có thì không có. Bà làm gì phản ứng mạnh thế!? Mà nếu có thì tốt thôi. Bà cũng tuổi này rồi mà bao nhiêu năm nay chưa có lấy mảnh tình dắt vai.”
Mai Khôi câm nín, lúc này cũng không biết trả lời làm sao. Chẳng lẽ nói thẳng người tôi thích là bà. Ôi thôi! Điên lắm. Cũng chỉ tại cha nội Đăng Luân, ai mượn đem đồ ăn qua. Thấy mà ghét.
Ngoài mặt Quỳnh Anh vẫn thản nhiên nhưng trong lòng vẫn có chút gợn sóng. Dù gì cô cũng là người từng trải mà, so với đứa độc thân hai mươi mấy năm liền như Mai Khôi vẫn hiểu biết hơn chứ. Giữa nam và nữ thật sự có thứ gọi là tình bạn bình thường sao? Dùng đầu gối nghĩ cũng biết đối phương có ý với Mai Khôi. Đích thân làm đồ ăn mà lại còn quá hợp với khẩu vị, điều này chứng tỏ đây không phải lần đầu người kia làm đồ ăn cho Mai Khôi.
Để xóa tan bầu không khí không mấy vui vẻ Mai Khôi quyết định lái sang chủ đề khác.
“Hôm nay bà ở công ty sao rồi?”
Lần này tới lượt Quỳnh Anh dừng lại động tác. Cô buông đũa uống một ngụm nước sau đó bắt đầu kể lại mọi chuyện buổi sáng. Càng nghe Mai Khôi nhíu mày càng chặt: “Khoan đã, ý của bà là hai người kia cố ý.”
Quỳnh Anh: “Thí dụ trong một lớp học, bà là lớp trưởng đi. Giáo viên kêu bà phải chấn chỉnh lại những bạn học đang vi phạm trong lớp. Dù biết là có thể vì chuyện đó mà những học sinh vi phạm kia sẽ đâm ra khó chịu ghen ghét với bà. Nhưng vì trách nhiệm cũng không thể để yên. Đó là trường hợp bất đắc dĩ. Cũng lợi dụng cách tương tự đó bọn họ đang bắt mình phải đóng vai người lớp trưởng kia. Cứ như thế nhưng theo hướng tiêu cực hơn ví dụ của mình nhiều.”
Mai Khôi im lặng không nói gì, nghe chính miệng Quỳnh Anh kể lòng cô mới sáng tỏ mọi chuyện. Chẳng trách hôm nay “cánh hoa” bên kia báo lại rằng mọi người trong văn phòng bắt đầu nói xấu và có vẻ toxic Quỳnh Anh rất nhiều.
“Nếu bà đã biết như vậy sao còn để tụi nó như ý nguyện?” Mai Khôi khó hiểu.
“Bình thường bọn họ cũng đã không ưa gì mình. Có làm hay không thì họ cũng ghét thôi. Chưa kể nếu kế này thất bại có khi lần sau họ lại giở trò độc ác hơn. Kệ đi.”
Mai Khôi thầm cảm thấy đau lòng, ác cảm với bọn người Phương Trinh cao thêm một tầng. Kì thực bề ngoài Quỳnh Anh ở trạng thái này nhìn thì tự ti yếu đuối nhút nhát. Nhưng thực ra cô ấy vẫn luôn là một người rất thông minh. Chẳng qua trong quá trình trưởng thành bị mẹ nuôi chèn ép thành ra dần mất đi sự tự tin và ngày càng thu mình hướng nội.