Mai Khôi ôm bên má vừa bị tát, rõ ràng cái tát rất đau nhưng tại sao cô lại không có cảm giác gì vậy! Cô ngồi phịch xuống ngẩn người. Hốc mắt sưng đỏ chất chứa sự nghẹn ngào và bi thương. Cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Mai Khôi òa khóc lên trong đau đớn.
“KHÔNG!” Tiếng gào thét tuyệt vọng vang lên như xé tan màn đêm tăm tối.
Mai Hải không đành lòng nhìn chị mình như thế cậu vươn tay ôm chặt chị gái vào lòng. Cậu là con trai không thể rơi lệ không thể gục ngã. Nhưng cũng không có nghĩa là cậu vẫn ổn.
“Không sao, không sao...” Cậu an ủi Mai Khôi, cũng tự an ủi chính mình.
Mai Khôi và Quỳnh Anh chơi với nhau từ rất lâu. Hai người họ còn thân thiết hơn người một nhà. Chứng kiến cảnh đó cậu cũng thấy rất vui vì có người thật tâm thật lòng bên cạnh chị của cậu. Nhưng ông trời không thương người tốt. Số phận của Quỳnh Anh lại là những chuỗi ngày đau khổ khi bị mẹ và anh trai nuôi giày xéo, bị bạn bè xem thường, bắt nạt... trong khi Quỳnh Anh chẳng có tội tình gì. Đến cuối cùng cả mạng sống cũng không còn.
Ông trời thật bất công, cuộc sống thật tàn nhẫn! Công đạo này ai sẽ thay họ đòi lại đây...
- --
Những người khác khi hay tin Quỳnh Anh tự sát cũng cảm thấy kinh ngạc. Tuy nhiên chỉ có Ông Hoàng và chị em Mai Khôi, Mai Hải là thực sự lo lắng đau buồn. Ông Hoàng thuê không ít người phối hợp với cảnh sát vào cuộc tìm kiếm. Sau một ngày làm việc vẫn không tìm thấy xác của Quỳnh Anh nên ông Hoàng và Mai Khôi vẫn luôn ra bờ hồ túc trực. Họ đều ôm một tia hy vọng có thể Quỳnh Anh còn sống.
Đặc biệt Mai Khôi luôn có mặt siêng suốt bên bờ hồ để trông chừng. Cường độ cứ như thế, liên tục trong ba bốn ngày thì ngay cả máy móc cũng không chịu nổi huống chi là con người. Ngày thứ ba kể từ hôm Quỳnh Anh tự tử Mai Khôi đã ngã bệnh. Ba ngày không ngủ không nghỉ khiến thể lực cô cạn kiệt.
Không còn cách nào khác Mai Hải chỉ đành vừa chăm bệnh chị hai, vừa chạy sang cầu Ánh Sao theo dõi tình hình. Nhưng cậu sắp xếp thời gian khoa học và cũng không có chấp niệm lớn như Mai Khôi nên vẫn cân bằng được nhiều việc cùng lúc.
- --
Buổi tối hôm thứ tư, Mai Khôi vẫn nằm bất động trên giường. Cơ thể cô như bị rút cạn sức sống, dù đã khỏe hơn nhưng cô vẫn ở trạng thái mệt mỏi sa sút. Chốc lát lại đưa tay lau khóe mắt, chốt lát lại phát ra tiếng nấc nghẹn.
‘Cốc’
Cửa phòng chợt mở, Mai Hải bưng một mâm đồ ăn bước vào. Trên mâm là một tô cháo thịt bằm nóng hổi. Từng làn khói nghi ngút bốc lên trong không khí, thoang thoảng đan xen mùi thơm lừng của hành phi kích thích vị giác. Đây là cháo được nấu tay không phải cháo ăn liền, Mai Hải nắm rõ khẩu vị của chị mình mà đặc biệt nấu theo ý của Mai Khôi. Hạt cháo nở đều trắng đục, điểm thêm màu xanh của hành lá, đỏ của cà rốt và màu sắc của thịt bằm khiến cho tô cháo trông càng thêm hấp dẫn.
Ai nhìn thấy, ngửi thấy có lẽ dù không đói cũng phải đói. Tay nghề nấu nướng của Mai Hải không tệ, nấu những món đơn giản thế này chẳng to tác gì.
Cậu đặt mâm thức ăn lên bàn xong lại liếc mắt nhìn người đang nằm nghiêng trên giường.
“Hai ơi, dậy ăn cháo.”
“..”
Mai Hải cũng đoán được sẽ không có lời phải hồi, mấy hôm nay đều như thế. Chị ấy từ khi tỉnh lại thì lúc nào cũng phờ phạc, hoàn toàn mất đi sức sống.
“Lại không có hả?” Vì khóc quá nhiều nên mũi cô có chút nghẹt, giọng cũng khàn khàn.
“...”
Dù không nói cụ thể là vấn đề gì nhưng Mai Hải cũng hiểu chị hai đang hỏi về tin tức của Quỳnh Anh.
Lần này tới lượt cậu im lặng. Sự im lặng này như một cách phản hồi: Vẫn chưa có tin tức. Để chị ấy tự ngầm hiểu có khi đỡ sát thương hơn chính tai nghe thấy.
“Được rồi. Chị hai ăn cháo đi, rồi uống thuốc... Uả, em quên lấy muỗng. Từ từ chị hai chờ tí em xuống nhà lấy.” Mai Hải quay ra cửa xuống lầu lấy muỗng. Trong phòng lại trở về với không khí yên tĩnh. Tuy nhiên yên tĩnh không bao lâu bên chiếc tủ đầu giường kế bên bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.
‘Ting... Ting’
Mai Khôi vốn không muốn nhấc máy nhưng nghĩ tới có khi người ta tìm thấy Quỳnh Anh hoặc gì đó liên quan nên cô đành cố gắng chống tay ngồi dậy. Cô vươn người đến bên tủ cầm lên chiếc điện thoại. Nhìn tới số điện thoại trên màn hình Mai Khôi liền nhăn mặt.
“Số lạ...”
Dù là số lạ nhưng cô cũng không do dự mà bắt máy ngay.
“Alo.”
Đầu dây bên kia một giọng nam trầm thấp đáp lại.
“Muốn tìm lại con bạn thân yêu của mình thì mười giờ ngày mai, một mình cô đến địa điểm trên bản đồ mà tôi gửi. Một mình cô.” Hắn đặc biệt nhấn mạnh câu cuối.
“Hả, là sao?"
"Tút... tút"
Mai Khôi còn chưa kịp truy hỏi thì bên kia đã tắt máy. Trong đầu cô lúc này vừa vui mừng vừa lo lắng. Theo người kia nói như vậy có lẽ Quỳnh Anh vẫn còn sống. Nhưng cô cũng lo lắng không biết đối phương đang có âm mưu gì, lén lén lút lút như vậy chắc chắn không đơn giản.
"Muỗng nè hai ơi, măm măm thôi!"
Vừa lúc Mai Hải đem muỗng lên thì bắt gặp Mai Khôi đang cầm điện thoại ngồi thẫn thờ trên giường. Bộ dáng như đang suy nghĩ gì đó. Cậu tiến lại lay nhẹ bả vai Mai Khôi, ôn hòa nói.
"Chị hai, ăn đi kìa."
Lúc này Mai Khôi mới hồi thần trở lại, cô mấp máy đôi môi trắng bệch.
"Vừa nãy..."
Cô muốn nói cho Hải nghe chuyện lúc nãy nhưng lại chợt nhớ người vừa rồi căn dặn chỉ muốn một mình cô đến địa điểm. Nói cách khác có lẽ hắn không muốn người khác biết chuyện. Trong tình huống này nếu làm trái lời hắn ta có khi hắn sẽ gây bất lợi với Quỳnh Anh.
"Sao chị?" Mai Hải thấy chị hai như muốn nói gì đó, cậu im lặng một lúc lâu mà vẫn không nghe chị nói gì nên đành lên tiếng trước.
"Vừa nãy chị chợt nhớ ra lúc trước Quỳnh Anh nói đang qua lại với một người con trai nào đó. Chị nghĩ có khi người này biết những chuyện xảy ra với Quỳnh Anh trước khi nó tự sát."
"Hmm, để em đi tìm hiểu. Giờ chị ăn cháo trước đi, nguội rồi kìa."
"Ừm" Mai Khôi nhẹ nhàng gật đầu.
Mai Hải thấy chị mình có vẻ phấn chấn hơn một chút cũng cảm thấy an lòng. Cậu dìu Mai Khôi lại bàn ăn, chậm rãi đưa tô cháo lại trước mặt Mai Khôi sau đó lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế đối diện để trông chừng chị mình phòng khi chị lại bỏ ăn.
Cô múc một muỗng cháo thơm lừng khẽ đưa vào miệng. Cháo rất ngon, nêm nếm vừa vặn khẩu vị. Nhưng lúc này cô không có tâm trạng thưởng thức, trong đầu cô đang suy nghĩ về cuộc gọi lúc nãy. Không biết Quỳnh Anh đang như thế nào? Người đàn ông trong điện thoại rốt cuộc có mục đích gì?
Mai Khôi òa khóc lên trong đau đớn.
“KHÔNG!” Tiếng gào thét tuyệt vọng vang lên như xé tan màn đêm tăm tối.
Mai Hải không đành lòng nhìn chị mình như thế cậu vươn tay ôm chặt chị gái vào lòng. Cậu là con trai không thể rơi lệ không thể gục ngã. Nhưng cũng không có nghĩa là cậu vẫn ổn.
“Không sao, không sao...” Cậu an ủi Mai Khôi, cũng tự an ủi chính mình.
Mai Khôi và Quỳnh Anh chơi với nhau từ rất lâu. Hai người họ còn thân thiết hơn người một nhà. Chứng kiến cảnh đó cậu cũng thấy rất vui vì có người thật tâm thật lòng bên cạnh chị của cậu. Nhưng ông trời không thương người tốt. Số phận của Quỳnh Anh lại là những chuỗi ngày đau khổ khi bị mẹ và anh trai nuôi giày xéo, bị bạn bè xem thường, bắt nạt... trong khi Quỳnh Anh chẳng có tội tình gì. Đến cuối cùng cả mạng sống cũng không còn.
Ông trời thật bất công, cuộc sống thật tàn nhẫn! Công đạo này ai sẽ thay họ đòi lại đây...
- --
Những người khác khi hay tin Quỳnh Anh tự sát cũng cảm thấy kinh ngạc. Tuy nhiên chỉ có Ông Hoàng và chị em Mai Khôi, Mai Hải là thực sự lo lắng đau buồn. Ông Hoàng thuê không ít người phối hợp với cảnh sát vào cuộc tìm kiếm. Sau một ngày làm việc vẫn không tìm thấy xác của Quỳnh Anh nên ông Hoàng và Mai Khôi vẫn luôn ra bờ hồ túc trực. Họ đều ôm một tia hy vọng có thể Quỳnh Anh còn sống.
Đặc biệt Mai Khôi luôn có mặt siêng suốt bên bờ hồ để trông chừng. Cường độ cứ như thế, liên tục trong ba bốn ngày thì ngay cả máy móc cũng không chịu nổi huống chi là con người. Ngày thứ ba kể từ hôm Quỳnh Anh tự tử Mai Khôi đã ngã bệnh. Ba ngày không ngủ không nghỉ khiến thể lực cô cạn kiệt.
Không còn cách nào khác Mai Hải chỉ đành vừa chăm bệnh chị hai, vừa chạy sang cầu Ánh Sao theo dõi tình hình. Nhưng cậu sắp xếp thời gian khoa học và cũng không có chấp niệm lớn như Mai Khôi nên vẫn cân bằng được nhiều việc cùng lúc.
- --
Buổi tối hôm thứ tư, Mai Khôi vẫn nằm bất động trên giường. Cơ thể cô như bị rút cạn sức sống, dù đã khỏe hơn nhưng cô vẫn ở trạng thái mệt mỏi sa sút. Chốc lát lại đưa tay lau khóe mắt, chốt lát lại phát ra tiếng nấc nghẹn.
‘Cốc’
Cửa phòng chợt mở, Mai Hải bưng một mâm đồ ăn bước vào. Trên mâm là một tô cháo thịt bằm nóng hổi. Từng làn khói nghi ngút bốc lên trong không khí, thoang thoảng đan xen mùi thơm lừng của hành phi kích thích vị giác. Đây là cháo được nấu tay không phải cháo ăn liền, Mai Hải nắm rõ khẩu vị của chị mình mà đặc biệt nấu theo ý của Mai Khôi. Hạt cháo nở đều trắng đục, điểm thêm màu xanh của hành lá, đỏ của cà rốt và màu sắc của thịt bằm khiến cho tô cháo trông càng thêm hấp dẫn.
Ai nhìn thấy, ngửi thấy có lẽ dù không đói cũng phải đói. Tay nghề nấu nướng của Mai Hải không tệ, nấu những món đơn giản thế này chẳng to tác gì.
Cậu đặt mâm thức ăn lên bàn xong lại liếc mắt nhìn người đang nằm nghiêng trên giường.
“Hai ơi, dậy ăn cháo.”
“..”
Mai Hải cũng đoán được sẽ không có lời phải hồi, mấy hôm nay đều như thế. Chị ấy từ khi tỉnh lại thì lúc nào cũng phờ phạc, hoàn toàn mất đi sức sống.
“Lại không có hả?” Vì khóc quá nhiều nên mũi cô có chút nghẹt, giọng cũng khàn khàn.
“...”
Dù không nói cụ thể là vấn đề gì nhưng Mai Hải cũng hiểu chị hai đang hỏi về tin tức của Quỳnh Anh.
Lần này tới lượt cậu im lặng. Sự im lặng này như một cách phản hồi: Vẫn chưa có tin tức. Để chị ấy tự ngầm hiểu có khi đỡ sát thương hơn chính tai nghe thấy.
“Được rồi. Chị hai ăn cháo đi, rồi uống thuốc... Uả, em quên lấy muỗng. Từ từ chị hai chờ tí em xuống nhà lấy.” Mai Hải quay ra cửa xuống lầu lấy muỗng. Trong phòng lại trở về với không khí yên tĩnh. Tuy nhiên yên tĩnh không bao lâu bên chiếc tủ đầu giường kế bên bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.
‘Ting... Ting’
Mai Khôi vốn không muốn nhấc máy nhưng nghĩ tới có khi người ta tìm thấy Quỳnh Anh hoặc gì đó liên quan nên cô đành cố gắng chống tay ngồi dậy. Cô vươn người đến bên tủ cầm lên chiếc điện thoại. Nhìn tới số điện thoại trên màn hình Mai Khôi liền nhăn mặt.
“Số lạ...”
Dù là số lạ nhưng cô cũng không do dự mà bắt máy ngay.
“Alo.”
Đầu dây bên kia một giọng nam trầm thấp đáp lại.
“Muốn tìm lại con bạn thân yêu của mình thì mười giờ ngày mai, một mình cô đến địa điểm trên bản đồ mà tôi gửi. Một mình cô.” Hắn đặc biệt nhấn mạnh câu cuối.
“Hả, là sao?"
"Tút... tút"
Mai Khôi còn chưa kịp truy hỏi thì bên kia đã tắt máy. Trong đầu cô lúc này vừa vui mừng vừa lo lắng. Theo người kia nói như vậy có lẽ Quỳnh Anh vẫn còn sống. Nhưng cô cũng lo lắng không biết đối phương đang có âm mưu gì, lén lén lút lút như vậy chắc chắn không đơn giản.
"Muỗng nè hai ơi, măm măm thôi!"
Vừa lúc Mai Hải đem muỗng lên thì bắt gặp Mai Khôi đang cầm điện thoại ngồi thẫn thờ trên giường. Bộ dáng như đang suy nghĩ gì đó. Cậu tiến lại lay nhẹ bả vai Mai Khôi, ôn hòa nói.
"Chị hai, ăn đi kìa."
Lúc này Mai Khôi mới hồi thần trở lại, cô mấp máy đôi môi trắng bệch.
"Vừa nãy..."
Cô muốn nói cho Hải nghe chuyện lúc nãy nhưng lại chợt nhớ người vừa rồi căn dặn chỉ muốn một mình cô đến địa điểm. Nói cách khác có lẽ hắn không muốn người khác biết chuyện. Trong tình huống này nếu làm trái lời hắn ta có khi hắn sẽ gây bất lợi với Quỳnh Anh.
"Sao chị?" Mai Hải thấy chị hai như muốn nói gì đó, cậu im lặng một lúc lâu mà vẫn không nghe chị nói gì nên đành lên tiếng trước.
"Vừa nãy chị chợt nhớ ra lúc trước Quỳnh Anh nói đang qua lại với một người con trai nào đó. Chị nghĩ có khi người này biết những chuyện xảy ra với Quỳnh Anh trước khi nó tự sát."
"Hmm, để em đi tìm hiểu. Giờ chị ăn cháo trước đi, nguội rồi kìa."
"Ừm" Mai Khôi nhẹ nhàng gật đầu.
Mai Hải thấy chị mình có vẻ phấn chấn hơn một chút cũng cảm thấy an lòng. Cậu dìu Mai Khôi lại bàn ăn, chậm rãi đưa tô cháo lại trước mặt Mai Khôi sau đó lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế đối diện để trông chừng chị mình phòng khi chị lại bỏ ăn.
Cô múc một muỗng cháo thơm lừng khẽ đưa vào miệng. Cháo rất ngon, nêm nếm vừa vặn khẩu vị. Nhưng lúc này cô không có tâm trạng thưởng thức, trong đầu cô đang suy nghĩ về cuộc gọi lúc nãy. Không biết Quỳnh Anh đang như thế nào? Người đàn ông trong điện thoại rốt cuộc có mục đích gì?