Cha của Hạ Anh sau khi nghe được tin tức này thì vô cùng tức giận xông thẳng vào nhà để đối chất với bà Trần Tuyết. Bà ta có vẻ hơi bất ngờ nhưng lại lấy lại bình tĩnh nhanh chóng, đứng dậy nói
“Đó là con gái tôi quyết định, tôi chỉ muốn tốt cho nó”
“Bà nói đi, có phải bà đã nhúng tay vào không? Rốt cuộc nó có lợi gì cho bà”
Gương mặt kênh kiệu của bà ta vẫn không thay đổi cho đến khi Hạ Anh từ trong phòng nghe tiếng ồn ào nên bước ra. Bà ta mới nhẹ giọng tỏ vẻ đáng thương
“Tôi thật sự…thật sự là không muốn con gái mình sẽ bị như thế, ông nói xem làm sao…làm sao tôi có thể để con mình rơi vào tình huống xấu hổ như này chứ” Nước mắt ngắn nước mắt dài của bà ta đã tẩy được não của Hạ Anh.
Cha của Hạ Anh tính nói thêm nữa thì bị Hạ Anh đẩy ra rồi ôm lấy mẹ “Tất cả là lỗi ở con, làm ơn cha đừng có định kiến với mẹ nữa có được không hả”
Ông ta tức điên người dùng lời lẽ đay nghiến bà ta “Mụ đàn bà này đã bỏ rơi con để trốn qua Mỹ theo giàu sang mà bỏ hai ta, giờ bà ta về chắc chắn không có gì tốt lành, con tin bà ta sao?”
“Được rồi đó cha” Hạ Anh hét to lên rồi đẩy ông ta ra ngoài “Con đã nói là do con hết, mẹ không liên quan”
“Hạ Anh à”
“Cha… con xin lỗi, con lại làm xấu mặt cha rồi” Hạ Anh đẩy ông ra ngoài rồi cúi mặt rơi nước mắt, giọng nói yếu ớt ấy khiến ông ta có dù cứng rắn đến đâu cũng trở nên động lòng mà thương xót
Dù vậy ông ấy vẫn không tha cho bà Tuyết, ông ta liếc sang bà ấy rồi nhìn sang Hạ Anh “Nào…” ông tính ôm cô vào lòng nhưng lại dừng lại, có vẻ ông ấy cảm thấy áy náy vì đã không thể bảo vệ được cô, ông chỉ nhẹ giọng nói với Hạ Anh “Vào trong đi, giữ gìn sức khoẻ, ta sẽ cho con một câu trả lời cho chuyện này” nói rồi ông bỏ đi
Thấy thế thì bà Tuyết cũng nhanh chân kéo Hạ Anh vào an ủi bảo không sao cả. Quãng thời gian này ai nhận được thông báo mời đám hay bị lan truyền đều cảm thấy ngạc nhiên mà chạy đến nhà Hạ Anh, nhưng không ai có thể gặp được cô cả vì bà Tuyết đã nhanh hơn một bước mà đuổi mọi người đi.
Vì Hạ Anh cũng có danh tiếng trong trường vì độ xinh đẹp lại còn học giỏi, chuyện cô mang thai ngoài ý muốn rồi lấy chồng cũng được đăng lên các diễn đàn, hội nhóm lại được bàn tán rôm rã.
Mọi người nhanh chóng vào bình luận không ngớt
“Tiểu mỹ nữ khoá dưới của tôi đã đi lấy chồng thật sao?”
“Chỉ mới nghe bảo cô ấy có người yêu không ngờ lại cưới luôn à?”
- ----> “Tôi có người bạn quen với cô ấy, bạn trai cô ấy là người khác, người sẽ kết hôn với cô ấy lại là một người khác”
- ----> “Thật sao? Khó tin vậy, vậy bạn trai cô ấy sẽ ra sao đây”
“Xem ra nửa phần đàn ông trong trường sẽ thất tình đây”
- ----> “Đoán xem, Hạ Anh là bạch nguyệt quang của biết bao anh”
- ----> “Biết tin có người yêu tôi thật sự đã khóc ướt gối đấy”
- ----> “Chàng trai yếu đuối”
Hàng loạt những bình luận khác, diễn đàn của trường hôm nay tương tác mạnh mẽ biết bao. Hạ Anh lướt từng bình luận mà đọc. Cô đọc đến đoạn “Vậy bạn trai cô ấy sẽ ra sao đây” giờ đây cô cũng thật sự muốn biết anh ấy hiện đang như thế nào, thật sự ổn không, hay sẽ như cô đây.
Đang trong vòng suy nghĩ thì Lam Chi mở cửa bước vào, nhìn điện thoại Hạ Anh rồi nhanh chóng giựt lấy
“Biết ngay cậu sẽ đọc mà, câu thật sự luôn đấy, cứ sống theo họ làm gì?”
Hạ Anh không ngạc nhiên hay gì cả chỉ nhẹ giọng nói “Sao… hai cậu lại đến đây”
“Ây zà còn không phải lo cho người như cậu sao. Khó khăn lắm mới lẻn vào được đấy”
Hạ Anh nhìn Lam Chi khó hiểu hỏi “Hả? Là sao?”
Lam Chi mất bình tĩnh, xua tay “Thôi kệ đi, sao mình nhắn tin cho cậu cả tuần nay không rep lại”
Hạ Anh lại một lần nữa khó hiểu hỏi “Hả? Cậu…có nhắn tin với mình à”
“Thật là… Cậu không nhận được hay sao” Lam Chi ngạc nhiên rồi bấm vào tin nhắn trên điện thoại Hạ Anh, quả thật không có tin nhắn của Lam Chi đâu cả. Cả ba nhìn nhau thì Trương Hạn mở lên phần hạn chế lại có tên Lam Chi đứng bên trong
Cả ba như hiểu ra cái gì đó, Lam Chi bức xúc nói luôn “Mẹ cậu kiểm soát đến mức đó à, tìm cách đuổi tụi mình, không cho tụi mình vào thăm cậu, giờ còn muốn chặn mình luôn à?”
Hạ Anh thở dài không hiểu “Chắc vì sợ tâm trí mình không ổn định”
Lam Chi nghiêng mặt hỏi “Rồi sao, cậu nói sẽ nói mình sau thì rốt cuộc đã có chuyện gì đem hôm đó”
Hạ Anh cũng tường thuật lại sự việc cô gặp, Lam Chi và Trương Hạn câm nín không biết nói gì, cứ ngỡ đây chỉ có trong phim mà thôi. Lam Chi lắc đầu ngao ngán rồi hỏi bơn vơ “Chả lẽ cậu không cảm nhận được gì vào buổi sáng sao”
Nói xong thì Lam Chi mới bất giác nhận ra rồi nhìn Trương Hạn, Hạ Anh. Cả ba cũng có chút ngờ ngợi, không lẽ cô không cảm nhận được gì sao. Dù sao Hạ Anh cũng mệt mỏi cô không muốn bàn gì nữa bởi vì đây cũng là chuyện đáng xấu hổ nhất đời cô rồi. Có là gì đi chăng nữa thì cô cũng đã mang thai mất rồi biết làm gì bây giờ.
Lam Chi và Trương Hạn ở lại một chút cũng vội đi về, vì sợ bà Tuyết sẽ quay về ngay dù sao cũng đã hơn nửa tiếng một chút.
Tối đến Hạ Anh nhẹ nhàng bước tới bàn của mẹ, rồi hỏi “Sao mẹ lại cấm bạn con vào thăm con vậy?”
Bà ta dừng bút đang ghi thiệp cưới còn fang dở, suy nghĩ rồi lại nói “Sợ con sẽ buồn, sợ con nhớ đến những người không nên nhớ. À còn có những người con cũng nên ít tiếp xúc dần đi, sẽ không tốt cho con đó, tin ta”
Hạ Anh bím môi rồi nhìn đống thiệp mời, cô lặng lẽ hỏi “Mẹ, con muốn mời một vài ngươig bạn, mẹ cho con xin nha”
“Ừm”
Hạ Anh vừa lấy đi thì bà ta lại nói với Hạ Anh “Con ghi những người con muốn mời kèm tjeo địa chỉ, ta sẽ đi đưa thay con, dù sao thời gian này con nên ở nhà nhiều một chút”
“Vâng”
Dư Nam như người mất hồn, anh ngày nào cũng đến nhà Hạ Anh mà đứng nhìn. Hôm nay cũng vậy, sáng sớm anh đã đứng trước nhà Hạ Anh rồi. Giai Nhiên (người con gái thích Dư Nam, em của Duy Cường) đi với bạn bè thì gặp Dư Nam, cô kêu bạn bè đi trước còn cô đi đến chỗ Dư Nam
“Anh”
Nghe tiếng thì Dư Nam quay lại thì thấy cô, anh nhăn mặt hỏi “Giai Nhiên, sao cô lại ở đây”
“Em…em chỉ tình cờ đi ngang qua thôi” Giai Nhiên nói xong thì nhìn qua thấy đó là nhà Hạ Anh thì có chút chạnh lòng, nhìn Dư Nam, người con trai này cô đã thầm trách tới nước này vẫn còn vấn vương Hạ Anh
Thấy anh không đối hoài gì đến mình thì cô cũng lùi về sau mà bước đi, đi được hai nước thì cô không kiềm được mà nói “Lúc nào em biết Hạ Anh cưới ở đâu, em…sẽ nói cho anh biết, có được không? Giờ họ đã của người ta rồi, anh đừng chấp niệm nữa.”
Dư Nam hỏi lại cô một cách nhanh chóng “Làm sao cô biết Hạ Anh sẽ đám cưới ở đâu? Chuyện này có liên quan đến cô đúng không?”
“Anh à, anh thôi nghĩ xấu về em được không? Em chỉ là… chỉ là ví dụ nếu em biết thôi”
Giai Nhiên nói xong vội quay lưng đi nhanh. Biết làm sao cho anh yêu cô trong khi cô lại là em gái của Duy Cường đây, dù cô không muốn vẫn phải từ bỏ anh, quả thật cô không làm gì nhưng bây giờ là đang có tội với anh rồi. Làm sao dám đòi hỏi anh yêu cô được chứ
Những ngày sau Duy Cường liên tục đem đồ đến cho Hạ Anh. Dù cô không bằng lòng lắm những vẫn phải nhẹ nhàng mà nhận lấy. Biết sao được khi mẹ của cô rất hoan hỉ mà đón nhận đây. Dù sao sao này cũng phải có mối liên kết rất nhiều. Cô cũng biết anh đang vì cô mà cố gắng lấy lòng cô nhưng mà cô vẫn chỉ yêu một người.
Anh ta có tâm sự với cô rất nhiều, nói sẽ dùng thời gian bù đắp và chứng minh cho cô thấy. Cô cũng nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ nhàng đón nhận mà thôi, giờ cô cũng đã hết cách rồi.
“Đó là con gái tôi quyết định, tôi chỉ muốn tốt cho nó”
“Bà nói đi, có phải bà đã nhúng tay vào không? Rốt cuộc nó có lợi gì cho bà”
Gương mặt kênh kiệu của bà ta vẫn không thay đổi cho đến khi Hạ Anh từ trong phòng nghe tiếng ồn ào nên bước ra. Bà ta mới nhẹ giọng tỏ vẻ đáng thương
“Tôi thật sự…thật sự là không muốn con gái mình sẽ bị như thế, ông nói xem làm sao…làm sao tôi có thể để con mình rơi vào tình huống xấu hổ như này chứ” Nước mắt ngắn nước mắt dài của bà ta đã tẩy được não của Hạ Anh.
Cha của Hạ Anh tính nói thêm nữa thì bị Hạ Anh đẩy ra rồi ôm lấy mẹ “Tất cả là lỗi ở con, làm ơn cha đừng có định kiến với mẹ nữa có được không hả”
Ông ta tức điên người dùng lời lẽ đay nghiến bà ta “Mụ đàn bà này đã bỏ rơi con để trốn qua Mỹ theo giàu sang mà bỏ hai ta, giờ bà ta về chắc chắn không có gì tốt lành, con tin bà ta sao?”
“Được rồi đó cha” Hạ Anh hét to lên rồi đẩy ông ta ra ngoài “Con đã nói là do con hết, mẹ không liên quan”
“Hạ Anh à”
“Cha… con xin lỗi, con lại làm xấu mặt cha rồi” Hạ Anh đẩy ông ra ngoài rồi cúi mặt rơi nước mắt, giọng nói yếu ớt ấy khiến ông ta có dù cứng rắn đến đâu cũng trở nên động lòng mà thương xót
Dù vậy ông ấy vẫn không tha cho bà Tuyết, ông ta liếc sang bà ấy rồi nhìn sang Hạ Anh “Nào…” ông tính ôm cô vào lòng nhưng lại dừng lại, có vẻ ông ấy cảm thấy áy náy vì đã không thể bảo vệ được cô, ông chỉ nhẹ giọng nói với Hạ Anh “Vào trong đi, giữ gìn sức khoẻ, ta sẽ cho con một câu trả lời cho chuyện này” nói rồi ông bỏ đi
Thấy thế thì bà Tuyết cũng nhanh chân kéo Hạ Anh vào an ủi bảo không sao cả. Quãng thời gian này ai nhận được thông báo mời đám hay bị lan truyền đều cảm thấy ngạc nhiên mà chạy đến nhà Hạ Anh, nhưng không ai có thể gặp được cô cả vì bà Tuyết đã nhanh hơn một bước mà đuổi mọi người đi.
Vì Hạ Anh cũng có danh tiếng trong trường vì độ xinh đẹp lại còn học giỏi, chuyện cô mang thai ngoài ý muốn rồi lấy chồng cũng được đăng lên các diễn đàn, hội nhóm lại được bàn tán rôm rã.
Mọi người nhanh chóng vào bình luận không ngớt
“Tiểu mỹ nữ khoá dưới của tôi đã đi lấy chồng thật sao?”
“Chỉ mới nghe bảo cô ấy có người yêu không ngờ lại cưới luôn à?”
- ----> “Tôi có người bạn quen với cô ấy, bạn trai cô ấy là người khác, người sẽ kết hôn với cô ấy lại là một người khác”
- ----> “Thật sao? Khó tin vậy, vậy bạn trai cô ấy sẽ ra sao đây”
“Xem ra nửa phần đàn ông trong trường sẽ thất tình đây”
- ----> “Đoán xem, Hạ Anh là bạch nguyệt quang của biết bao anh”
- ----> “Biết tin có người yêu tôi thật sự đã khóc ướt gối đấy”
- ----> “Chàng trai yếu đuối”
Hàng loạt những bình luận khác, diễn đàn của trường hôm nay tương tác mạnh mẽ biết bao. Hạ Anh lướt từng bình luận mà đọc. Cô đọc đến đoạn “Vậy bạn trai cô ấy sẽ ra sao đây” giờ đây cô cũng thật sự muốn biết anh ấy hiện đang như thế nào, thật sự ổn không, hay sẽ như cô đây.
Đang trong vòng suy nghĩ thì Lam Chi mở cửa bước vào, nhìn điện thoại Hạ Anh rồi nhanh chóng giựt lấy
“Biết ngay cậu sẽ đọc mà, câu thật sự luôn đấy, cứ sống theo họ làm gì?”
Hạ Anh không ngạc nhiên hay gì cả chỉ nhẹ giọng nói “Sao… hai cậu lại đến đây”
“Ây zà còn không phải lo cho người như cậu sao. Khó khăn lắm mới lẻn vào được đấy”
Hạ Anh nhìn Lam Chi khó hiểu hỏi “Hả? Là sao?”
Lam Chi mất bình tĩnh, xua tay “Thôi kệ đi, sao mình nhắn tin cho cậu cả tuần nay không rep lại”
Hạ Anh lại một lần nữa khó hiểu hỏi “Hả? Cậu…có nhắn tin với mình à”
“Thật là… Cậu không nhận được hay sao” Lam Chi ngạc nhiên rồi bấm vào tin nhắn trên điện thoại Hạ Anh, quả thật không có tin nhắn của Lam Chi đâu cả. Cả ba nhìn nhau thì Trương Hạn mở lên phần hạn chế lại có tên Lam Chi đứng bên trong
Cả ba như hiểu ra cái gì đó, Lam Chi bức xúc nói luôn “Mẹ cậu kiểm soát đến mức đó à, tìm cách đuổi tụi mình, không cho tụi mình vào thăm cậu, giờ còn muốn chặn mình luôn à?”
Hạ Anh thở dài không hiểu “Chắc vì sợ tâm trí mình không ổn định”
Lam Chi nghiêng mặt hỏi “Rồi sao, cậu nói sẽ nói mình sau thì rốt cuộc đã có chuyện gì đem hôm đó”
Hạ Anh cũng tường thuật lại sự việc cô gặp, Lam Chi và Trương Hạn câm nín không biết nói gì, cứ ngỡ đây chỉ có trong phim mà thôi. Lam Chi lắc đầu ngao ngán rồi hỏi bơn vơ “Chả lẽ cậu không cảm nhận được gì vào buổi sáng sao”
Nói xong thì Lam Chi mới bất giác nhận ra rồi nhìn Trương Hạn, Hạ Anh. Cả ba cũng có chút ngờ ngợi, không lẽ cô không cảm nhận được gì sao. Dù sao Hạ Anh cũng mệt mỏi cô không muốn bàn gì nữa bởi vì đây cũng là chuyện đáng xấu hổ nhất đời cô rồi. Có là gì đi chăng nữa thì cô cũng đã mang thai mất rồi biết làm gì bây giờ.
Lam Chi và Trương Hạn ở lại một chút cũng vội đi về, vì sợ bà Tuyết sẽ quay về ngay dù sao cũng đã hơn nửa tiếng một chút.
Tối đến Hạ Anh nhẹ nhàng bước tới bàn của mẹ, rồi hỏi “Sao mẹ lại cấm bạn con vào thăm con vậy?”
Bà ta dừng bút đang ghi thiệp cưới còn fang dở, suy nghĩ rồi lại nói “Sợ con sẽ buồn, sợ con nhớ đến những người không nên nhớ. À còn có những người con cũng nên ít tiếp xúc dần đi, sẽ không tốt cho con đó, tin ta”
Hạ Anh bím môi rồi nhìn đống thiệp mời, cô lặng lẽ hỏi “Mẹ, con muốn mời một vài ngươig bạn, mẹ cho con xin nha”
“Ừm”
Hạ Anh vừa lấy đi thì bà ta lại nói với Hạ Anh “Con ghi những người con muốn mời kèm tjeo địa chỉ, ta sẽ đi đưa thay con, dù sao thời gian này con nên ở nhà nhiều một chút”
“Vâng”
Dư Nam như người mất hồn, anh ngày nào cũng đến nhà Hạ Anh mà đứng nhìn. Hôm nay cũng vậy, sáng sớm anh đã đứng trước nhà Hạ Anh rồi. Giai Nhiên (người con gái thích Dư Nam, em của Duy Cường) đi với bạn bè thì gặp Dư Nam, cô kêu bạn bè đi trước còn cô đi đến chỗ Dư Nam
“Anh”
Nghe tiếng thì Dư Nam quay lại thì thấy cô, anh nhăn mặt hỏi “Giai Nhiên, sao cô lại ở đây”
“Em…em chỉ tình cờ đi ngang qua thôi” Giai Nhiên nói xong thì nhìn qua thấy đó là nhà Hạ Anh thì có chút chạnh lòng, nhìn Dư Nam, người con trai này cô đã thầm trách tới nước này vẫn còn vấn vương Hạ Anh
Thấy anh không đối hoài gì đến mình thì cô cũng lùi về sau mà bước đi, đi được hai nước thì cô không kiềm được mà nói “Lúc nào em biết Hạ Anh cưới ở đâu, em…sẽ nói cho anh biết, có được không? Giờ họ đã của người ta rồi, anh đừng chấp niệm nữa.”
Dư Nam hỏi lại cô một cách nhanh chóng “Làm sao cô biết Hạ Anh sẽ đám cưới ở đâu? Chuyện này có liên quan đến cô đúng không?”
“Anh à, anh thôi nghĩ xấu về em được không? Em chỉ là… chỉ là ví dụ nếu em biết thôi”
Giai Nhiên nói xong vội quay lưng đi nhanh. Biết làm sao cho anh yêu cô trong khi cô lại là em gái của Duy Cường đây, dù cô không muốn vẫn phải từ bỏ anh, quả thật cô không làm gì nhưng bây giờ là đang có tội với anh rồi. Làm sao dám đòi hỏi anh yêu cô được chứ
Những ngày sau Duy Cường liên tục đem đồ đến cho Hạ Anh. Dù cô không bằng lòng lắm những vẫn phải nhẹ nhàng mà nhận lấy. Biết sao được khi mẹ của cô rất hoan hỉ mà đón nhận đây. Dù sao sao này cũng phải có mối liên kết rất nhiều. Cô cũng biết anh đang vì cô mà cố gắng lấy lòng cô nhưng mà cô vẫn chỉ yêu một người.
Anh ta có tâm sự với cô rất nhiều, nói sẽ dùng thời gian bù đắp và chứng minh cho cô thấy. Cô cũng nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ nhàng đón nhận mà thôi, giờ cô cũng đã hết cách rồi.