Trà Hương sửng sốt đứng im bất động, gương mặt lộ rõ sự khó hiểu. Rồi lại đột nhiên tim đập mạnh như được an ủi đến lạ thường.
Trà Hương vẫn có chút không tin, lùi về sau quay mặt chạy đi, Ngô Thanh lần này không để cô đi như mọi lần nữa liền bắt lấy tay cô giật mạnh về phía mình rồi ôm cô thật chặt
"Trà Hương, xin lỗi cậu..."
"..."
"Và...tôi yêu cậu"
Không biết là do gió quá mạnh khiến những hạt cát vô tình rơi vào mắt Trà Hương hay không, mắt cô đỏ hoe, rồi xụt xịt cái mũi như sắp khóc rồi. Ngô Thanh vội buông tay ra nhìn lấy nhìn để khắp xung quanh Trà Hương, liên tục xoa tay của Trà Hương rồi xin lỗi
"Mình làm cậu đau rồi à, xin.. xin lỗi cậu, Trà Hương, đừng khóc..."
Nhìn gương mặt lo lắng của Ngô Thanh, Trà Hương bất giác mỉm cười đánh vào vai cậu
"Cậu thôi đi, mình không nghe gì cả, mình về đây..."
"Trà Hương, cậu đợi mình với, cậu còn chưa trả lời"
Trà Hương mỉm cười bịt tai lại "Không nghe gì cả..."
Cùng lúc đó Lam Chi và mọi người cũng tập họp lại ở nhà Hạ Anh một lần nữa, Lam Chi lúc này đã rất tức giận, rất muốn đấm cho bà ta một cái thật mạnh. Lam Chi đập cửa rất mạnh bạo còn nói to "Mở cửa ra"
Bà ta ở trong nhà đang chờ Hạ Anh mở cửa thì hết hồn khi nghe tiếng Lam Chi. Đột nhiên bà ấy lại có một ý nghĩ nên vội vàng chạy ra ngoài mở cửa còn kèm theo gương mặt sợ hãi và lo lắng
Vừa thấy mở cửa, Lam Chi tính nói hết mấy câu mình đã soạn từ tối qua thì bà ta đã chạy đến nắm chặt tay Lam Chi, cố nặn ra niowsc mặt giọng gấp gáp nói "Mấy đứa,... mấy đứa giúp cô với, Hạ Anh... Hạ Anh không biết bị làm sao mà tự nhốt mình trong nhà vệ sinh, cô kêu mãi vẫn chẳng chịu ra..."
Cả đám nhìn nhau rồi vội vàng chạy vào, bà ta gỡ bỏ cái gương mặt lo lắng mà nở nụ cười đểu.
Dư Nam đập cửa lên tiếng nói "Hạ Anh, em có ở trong đó không, mau ra ngoài đi"
Nghe tiếng Dư Nam, Hạ Anh mới bần thần mở cửa. Nhìn mọi người, nhìn Dư Nam, cô chạy lại ôm lấy anh khóc nức nở.
Bây giờ cô phải làm sao đây, bây giờ cô có thể làm gì được. Nhìn Hạ Anh khóc mọi người liền chỉa mũi dáo về phía bà Trần Tuyết. Bà ta có hơi sợ hãi nhưng vẫn cố cứng miệng không nói gì.
Đợi một khoảng thời gian sau, khi tinh thần Hạ Anh đã ổn định mọi người mới hỏi chuyện. Hạ Anh không nói lời nào mà đuổi khéo mọi người về. Thấy thế bà Trần Tuyết cũng thêm dầu đuổi mọi người về. Tất cả đều bất lực chỉ nói thêm vài ba câu rồi cũng ra về.
Tới đây thì bà ta mới đi lại gần Hạ Anh vuốt nhẹ tay cô hỏi hang "Hạ Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Con...con không biết nữa, con..."
Hạ Anh lại bật khóc một lần nữa, thử hỏi xem ai lại có thể đối mặt với chuyện này được cơ chứ.
Vì tin tưởng mẹ của mình Hạ Anh đã kể hết sự tình cho bà ta. Bà ta nghe xong tỏ vẻ bất ngờ mà ôm chầm lấy Hạ Anh.
Bà ta còn đứng lên nói vẻ rất dõng dạc "Ta sẽ đòi lại công bằng cho con, còn bây giờ thì hãy nghỉ ngơi đi"
Bà ta vội đi ra ngoài không biết để làm gì, một lúc sau lại quay về phòng Hạ Anh đưa cho cô một chén súp "Con ăn đi, để lấy lại sức khoẻ"
Vừa ngắt lời thì đã có tiếng chuông bên ngoài reo lên, bà ấy vội vàng đi ra ngoài mở cửa. Hạ Anh không hiểu gì tới khi người đàn ông bên ngoài cất lời "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em ấy"
Vừa nghe tiếng thì Hạ Anh tay chân như không kiểm soát được vội vàng chạy ra ngoài nhìn, mọi người đều nhìn nhau. Bà ta liền kêu Hạ Anh qua chỗ bà ta ngồi rồi tiếp tục bàn bạc
Nói qua nói lại thì ba ta quyết định hôn sự cho Hạ Anh, Hạ Anh đứng dậy tỏ vẻ không muốn
"Mẹ, con thật sự không muốn, con không có tình cảm gì với anh ta"
"Hạ Anh, nhỏ tiếng thôi, đã tới nước này con muốn mẹ phải làm sao, đều muốn tốt cho con thôi."
"Con... con sẽ không lấy anh ta đâu"
Hạ Anh vội bỏ về phòng khóc nức nở, bà ấy cũng vội vàng kêu Duy Cường về và chạy tới phòng Hạ Anh xoa nhẹ vào lưng cô nói
"Hạ Anh, tất cả những gì mẹ làm là đều muốn tốt cho con, lỡ không hay con mang bầu thò biết phải làm sao"
"Nhưng...con không thể, con đã yêu người khác mất rồi"
"Con nghe mẹ nói, người con yêu liệu có chấp nhận được khi biết con đã qua đêm với một người khác không?"
Hạ Anh nhìn người mẹ rồi nhìn qua chỗ khác, đúng vậy, liệu anh có thể chấp nhận một người con gái không sạch sẽ như em không?
Buổi chiều Hạ Anh đi ra ngoài, là đi đến nhà Dư Nam. Cô muốn kể cho anh hết tất cả, đó là lựa chọn duy nhất bây giờ.
Đến nhà hỏi thì Dư Nam đang đi học, chỉ có ba mẹ Dư Nam ở nhà. Cô chỉ định chào hỏi rồi ra về như bị mẹ Dư Nam kéo tay lại
"Hạ Anh, cùng ngồi xem phim đi"
"Dạ, con..."
"Cả buổi hôm qua con đã đi đâu, có biết Dư Nam nó lo lắng thế nào không?"
Hạ Anh cúi mặt không biết nói làm sao, nhìn bộ dạng không muốn nói này, mẹ của Dư Nam cũng hiểu ra bèn nói sang chuyện khác. Đang xem phim nên bà ấy cũng chỉ thẳng vào phim và nói
"Nhìn xem, con bé này nó chửa hoang của một tên tồi, bây giờ lại bắt nam chính phải chịu trách nhiệm, con xem có vô lí không chứ, đúng là không ra thể thống gì mà"
Ba của Dư Nam đang đọc sách ở bên cạnh cũng nói "Vậy mới có phim cho bà xem."
"Đúng là, chỉ mong nó chỉ có ở trong phim thôi"
Những lời này như xát muối vào tim của Hạ Anh gấp ngàn lần vậy. Đúng thật, nếu cô có mang bầu thì Dư Nam lại sao lại phải chịu cùng cô, là cô đang ích kỉ muốn Dư Nam phải chấp nhận sao. Chuyện nhục nhã như thế sao Dư Nam có thể cùng mình chịu đựng được.
Hạ Anh mím môi vội vàng đứng dậy chào ba mẹ của Dư Nam rồi chạy về. Nếu trễ chút nữa cô đã để cho hai người họ thấy cô rơi lệ rồi.
Tới tối Dư Nam gọi điện cho cô rất nhiều, cô chỉ nhìn rồi tắt nguồn điện thoại. Một lúc sau cô bước ra ngoài nhìn người mẹ của mình rồi nói với giọng nói yếu ớt "Con đồng ý"
"Trà Hương, ngày mai chúng ta đi chơi có được không?"
"Cậu đã lẫm bẫm mãi từ nãy tới giờ rồi"
Ngô Thanh thở dài rồi lại tươi cười nói với Trà Hương "Ngày mai chúng ta đi công viên đi, mai mình qua đón cậu"
"Vui thì đi vậy"
Ngô Thanh cười tươi đưa mặt sát lại Trà Hương "Cậu lúc nào cũng vui mà, đúng không?"
Gương mặt Trà Hương đỏ ửng lên vì Ngô Thanh quá gần với mình. Chưa kịp phản ứng thì chiếc xe buýt từ xa tiến lại gần rồi bóp kèn "Hai cô cậu có lên không? Lại hú hí với nhau nữa à, giới trẻ bây giờ thật không biết giữ ý tứ gì cả"
Trà Hương đỏ mặt đẩy Ngô Thanh ra rồi chạy lên xe, Ngô Thanh như bất động bởi sự đáng yêu của cô rồi cũng nhanh chóng chạy lại xe rồi kế cô. Cả hai đều không dám nhìn nhau chỉ lặng lẽ nhìn sang chỗ khác nhưng cả hai bây giờ đều rất hạnh phúc, là một cảm giác lân lân khó tả.
Trà Hương vẫn có chút không tin, lùi về sau quay mặt chạy đi, Ngô Thanh lần này không để cô đi như mọi lần nữa liền bắt lấy tay cô giật mạnh về phía mình rồi ôm cô thật chặt
"Trà Hương, xin lỗi cậu..."
"..."
"Và...tôi yêu cậu"
Không biết là do gió quá mạnh khiến những hạt cát vô tình rơi vào mắt Trà Hương hay không, mắt cô đỏ hoe, rồi xụt xịt cái mũi như sắp khóc rồi. Ngô Thanh vội buông tay ra nhìn lấy nhìn để khắp xung quanh Trà Hương, liên tục xoa tay của Trà Hương rồi xin lỗi
"Mình làm cậu đau rồi à, xin.. xin lỗi cậu, Trà Hương, đừng khóc..."
Nhìn gương mặt lo lắng của Ngô Thanh, Trà Hương bất giác mỉm cười đánh vào vai cậu
"Cậu thôi đi, mình không nghe gì cả, mình về đây..."
"Trà Hương, cậu đợi mình với, cậu còn chưa trả lời"
Trà Hương mỉm cười bịt tai lại "Không nghe gì cả..."
Cùng lúc đó Lam Chi và mọi người cũng tập họp lại ở nhà Hạ Anh một lần nữa, Lam Chi lúc này đã rất tức giận, rất muốn đấm cho bà ta một cái thật mạnh. Lam Chi đập cửa rất mạnh bạo còn nói to "Mở cửa ra"
Bà ta ở trong nhà đang chờ Hạ Anh mở cửa thì hết hồn khi nghe tiếng Lam Chi. Đột nhiên bà ấy lại có một ý nghĩ nên vội vàng chạy ra ngoài mở cửa còn kèm theo gương mặt sợ hãi và lo lắng
Vừa thấy mở cửa, Lam Chi tính nói hết mấy câu mình đã soạn từ tối qua thì bà ta đã chạy đến nắm chặt tay Lam Chi, cố nặn ra niowsc mặt giọng gấp gáp nói "Mấy đứa,... mấy đứa giúp cô với, Hạ Anh... Hạ Anh không biết bị làm sao mà tự nhốt mình trong nhà vệ sinh, cô kêu mãi vẫn chẳng chịu ra..."
Cả đám nhìn nhau rồi vội vàng chạy vào, bà ta gỡ bỏ cái gương mặt lo lắng mà nở nụ cười đểu.
Dư Nam đập cửa lên tiếng nói "Hạ Anh, em có ở trong đó không, mau ra ngoài đi"
Nghe tiếng Dư Nam, Hạ Anh mới bần thần mở cửa. Nhìn mọi người, nhìn Dư Nam, cô chạy lại ôm lấy anh khóc nức nở.
Bây giờ cô phải làm sao đây, bây giờ cô có thể làm gì được. Nhìn Hạ Anh khóc mọi người liền chỉa mũi dáo về phía bà Trần Tuyết. Bà ta có hơi sợ hãi nhưng vẫn cố cứng miệng không nói gì.
Đợi một khoảng thời gian sau, khi tinh thần Hạ Anh đã ổn định mọi người mới hỏi chuyện. Hạ Anh không nói lời nào mà đuổi khéo mọi người về. Thấy thế bà Trần Tuyết cũng thêm dầu đuổi mọi người về. Tất cả đều bất lực chỉ nói thêm vài ba câu rồi cũng ra về.
Tới đây thì bà ta mới đi lại gần Hạ Anh vuốt nhẹ tay cô hỏi hang "Hạ Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Con...con không biết nữa, con..."
Hạ Anh lại bật khóc một lần nữa, thử hỏi xem ai lại có thể đối mặt với chuyện này được cơ chứ.
Vì tin tưởng mẹ của mình Hạ Anh đã kể hết sự tình cho bà ta. Bà ta nghe xong tỏ vẻ bất ngờ mà ôm chầm lấy Hạ Anh.
Bà ta còn đứng lên nói vẻ rất dõng dạc "Ta sẽ đòi lại công bằng cho con, còn bây giờ thì hãy nghỉ ngơi đi"
Bà ta vội đi ra ngoài không biết để làm gì, một lúc sau lại quay về phòng Hạ Anh đưa cho cô một chén súp "Con ăn đi, để lấy lại sức khoẻ"
Vừa ngắt lời thì đã có tiếng chuông bên ngoài reo lên, bà ấy vội vàng đi ra ngoài mở cửa. Hạ Anh không hiểu gì tới khi người đàn ông bên ngoài cất lời "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em ấy"
Vừa nghe tiếng thì Hạ Anh tay chân như không kiểm soát được vội vàng chạy ra ngoài nhìn, mọi người đều nhìn nhau. Bà ta liền kêu Hạ Anh qua chỗ bà ta ngồi rồi tiếp tục bàn bạc
Nói qua nói lại thì ba ta quyết định hôn sự cho Hạ Anh, Hạ Anh đứng dậy tỏ vẻ không muốn
"Mẹ, con thật sự không muốn, con không có tình cảm gì với anh ta"
"Hạ Anh, nhỏ tiếng thôi, đã tới nước này con muốn mẹ phải làm sao, đều muốn tốt cho con thôi."
"Con... con sẽ không lấy anh ta đâu"
Hạ Anh vội bỏ về phòng khóc nức nở, bà ấy cũng vội vàng kêu Duy Cường về và chạy tới phòng Hạ Anh xoa nhẹ vào lưng cô nói
"Hạ Anh, tất cả những gì mẹ làm là đều muốn tốt cho con, lỡ không hay con mang bầu thò biết phải làm sao"
"Nhưng...con không thể, con đã yêu người khác mất rồi"
"Con nghe mẹ nói, người con yêu liệu có chấp nhận được khi biết con đã qua đêm với một người khác không?"
Hạ Anh nhìn người mẹ rồi nhìn qua chỗ khác, đúng vậy, liệu anh có thể chấp nhận một người con gái không sạch sẽ như em không?
Buổi chiều Hạ Anh đi ra ngoài, là đi đến nhà Dư Nam. Cô muốn kể cho anh hết tất cả, đó là lựa chọn duy nhất bây giờ.
Đến nhà hỏi thì Dư Nam đang đi học, chỉ có ba mẹ Dư Nam ở nhà. Cô chỉ định chào hỏi rồi ra về như bị mẹ Dư Nam kéo tay lại
"Hạ Anh, cùng ngồi xem phim đi"
"Dạ, con..."
"Cả buổi hôm qua con đã đi đâu, có biết Dư Nam nó lo lắng thế nào không?"
Hạ Anh cúi mặt không biết nói làm sao, nhìn bộ dạng không muốn nói này, mẹ của Dư Nam cũng hiểu ra bèn nói sang chuyện khác. Đang xem phim nên bà ấy cũng chỉ thẳng vào phim và nói
"Nhìn xem, con bé này nó chửa hoang của một tên tồi, bây giờ lại bắt nam chính phải chịu trách nhiệm, con xem có vô lí không chứ, đúng là không ra thể thống gì mà"
Ba của Dư Nam đang đọc sách ở bên cạnh cũng nói "Vậy mới có phim cho bà xem."
"Đúng là, chỉ mong nó chỉ có ở trong phim thôi"
Những lời này như xát muối vào tim của Hạ Anh gấp ngàn lần vậy. Đúng thật, nếu cô có mang bầu thì Dư Nam lại sao lại phải chịu cùng cô, là cô đang ích kỉ muốn Dư Nam phải chấp nhận sao. Chuyện nhục nhã như thế sao Dư Nam có thể cùng mình chịu đựng được.
Hạ Anh mím môi vội vàng đứng dậy chào ba mẹ của Dư Nam rồi chạy về. Nếu trễ chút nữa cô đã để cho hai người họ thấy cô rơi lệ rồi.
Tới tối Dư Nam gọi điện cho cô rất nhiều, cô chỉ nhìn rồi tắt nguồn điện thoại. Một lúc sau cô bước ra ngoài nhìn người mẹ của mình rồi nói với giọng nói yếu ớt "Con đồng ý"
"Trà Hương, ngày mai chúng ta đi chơi có được không?"
"Cậu đã lẫm bẫm mãi từ nãy tới giờ rồi"
Ngô Thanh thở dài rồi lại tươi cười nói với Trà Hương "Ngày mai chúng ta đi công viên đi, mai mình qua đón cậu"
"Vui thì đi vậy"
Ngô Thanh cười tươi đưa mặt sát lại Trà Hương "Cậu lúc nào cũng vui mà, đúng không?"
Gương mặt Trà Hương đỏ ửng lên vì Ngô Thanh quá gần với mình. Chưa kịp phản ứng thì chiếc xe buýt từ xa tiến lại gần rồi bóp kèn "Hai cô cậu có lên không? Lại hú hí với nhau nữa à, giới trẻ bây giờ thật không biết giữ ý tứ gì cả"
Trà Hương đỏ mặt đẩy Ngô Thanh ra rồi chạy lên xe, Ngô Thanh như bất động bởi sự đáng yêu của cô rồi cũng nhanh chóng chạy lại xe rồi kế cô. Cả hai đều không dám nhìn nhau chỉ lặng lẽ nhìn sang chỗ khác nhưng cả hai bây giờ đều rất hạnh phúc, là một cảm giác lân lân khó tả.