• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy thái độ kì lạ của Tư Không Tình, hai vợ chồng nhà họ Viên tròn mắt nhìn nhau. Cứ tưởng nhà Tư Không đã điều tra được lai lịch của Cẩn Ngọc, thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ mọi thứ diễn ra còn nằm ngoài suy nghĩ của bọn họ.

Tư Không Tình dường như không còn để ý đến ai, chỉ thẫn thờ đứng dậy, loạng choạng rời khỏi nhà họ Viên mà không thèm nói một lời từ biệt. Suốt thời gian ngồi trên ô tô, bà cũng cứ mãi như người mất hồn, miệng không ngừng lẩm bẩm hai chữ “Cẩn Ngọc”...

Đến tối hôm đó, nhà Tư không liền nghe tin Tư Không Tình bất ngờ lên cơn sốt. Dã Đồ Dương từ ngày xảy ra xung đột cũng không trở về nhà nữa, cả căn nhà rộng lớn bây giờ chỉ còn một mình bà với một đám người hầu chỉ có trách nhiệm làm tròn nhiệm vụ để ăn lương.

Nghe tin, sáng sớm hôm sau, Thẩm Dương An và Cẩn Ngọc đã vội mang theo mấy thứ quà bánh rồi chạy đến biệt thự của cô tư. Đáng lý ra, phải có Tử Lăng hay bà nội đi cùng nữa, nhưng vì ai cũng có công việc của riêng mình. Cẩn Ngọc nghỉ việc còn có thể giao cho Dương Thần làm hộ một hôm, chứ còn Tử Lăng thì,... không phải không nghỉ việc được, có điều dạo gần đây vì chuyện của cô đã khiến anh chậm trễ quá nhiều việc ở công ty, cứ mãi lo những chuyện bên ngoài thế này đúng là không nên thật.

Nghe người hầu báo tin có Thẩm Dương An và Cẩn Ngọc đến thăm, Tư Không Tình dù yếu ớt đến mức sắp ngất đi cũng gán gượng ngồi dậy. Nghe đến cái tên Cẩn Ngọc, hai mắt bà liền sáng rớ ra.


Thẩm Dương An và Cẩn Ngọc bước vào phòng, bà Thẩm liền đi đến ngồi bên cạnh giường, đau lòng trước thần sắc đáng thương của cô tư, nhưng ánh mắt bà cứ nhìn mãi về phía Cẩn Ngọc. Thẩm Dương An thấy lạ, bèn hỏi:

“Em tư không sao chứ? Nhìn em cứ như người mất hồn vậy?”

Nghe Thẩm Dương An nhắc nhở, Tư Không Tình mới bừng tỉnh. Bà ngờ nghệch nhìn đối phương, nói mấy câu cho có: “Em không sao hết! So với hôm qua, bây giờ đã khỏe hơn nhiều rồi.”

“Vậy…”

Thẩm Dương An lại định nói thêm điều gì, nhưng đột nhiên Tư Không Tình lại nắm chặt tay bà, thành khẩn cầu xin:

“Chị hai, chị có thể… ra ngoài một chút được không?”

“Tại sao? Có chuyện gì sao?” - Thẩm Dương An ngơ ngác hỏi.

Tư Không Tình rưng rưng đôi mắt, rồi lại nhìn sang Cẩn Ngọc: “Em có một chút chuyện liên quan đến cổ phần, muốn… nói riêng với Cẩn Ngọc một chút.”

Thẩm Dương An có chút nghi hoặc, nhưng với sự cầu xin của Tư Không Tình, không thể không đồng ý. Bà khẽ gật đầu, lẳng lặng bước ra ngoài, nhưng ánh mắt vẫn còn đọng lại rất nhiều sự hoài nghi.

Cẩn Ngọc cũng bàng hoàng không kém, bước lại ngồi cạnh Tư Không Tình mà đôi mắt vẫn tròn xoe khó hiểu. Rõ ràng Thẩm Dương An là một người vô cùng am hiểu chuyện kinh doanh, lại là người trong nhà, tính ra thì để bà nghe chuyện cổ phần hoàn toàn không có vấn đề gì cả, lần trước cũng hệt như vậy đó thôi.

“Cô tư… không biết cổ phần công ty của chúng ta có vấn đề gì sao?”

Tư Không Tình không nói lời nào, chỉ khóc lóc rồi đưa tay sờ lên má Cẩn Ngọc, lẩm bẩm: “Giống… nhìn ở góc này đúng là rất giống!”

“Cô tư…” - Cẩn Ngọc cầm tay Tư Không Tình, nhẹ nhàng vuốt ve như lúc cô đi chăm sóc người già thời còn học ở Đức. Cẩn Ngọc không nghĩ nhiều, ngay lúc này chỉ cho rằng là người bị sốt cao nên đã bắt đầu phát sinh chứng hoang tưởng. Có điều kể ra thì, nhiệt độ cơ thể của Tư Không Tình cũng không đến nỗi.

Cẩn Ngọc nhẹ giọng: “Cô tư, cô không sao chứ?”

Tư Không Tình giật mình, cố kìm nén cảm xúc: “Cô… cô không sao. Cẩn Ngọc, cô hỏi con vài chuyện được không?”

“Vâng…”

“Con… con ở nhà họ Viên sống có tốt không?”

Cẩn Ngọc đứng hình hết năm giây, không hiểu nguyên cớ vì sao Tư Không Tình lại nói những lời này với mình. Cô còn chưa kịp đáp lời, Tư Không Tình đã liên tục vuốt tóc cô, nghẹn ngào nói mấy lời mơ hồ.

Phải đến một lúc lâu sau, Cẩn Ngọc mới dỗ cho bà ngủ được. Cô bước ra khỏi phòng, thấy Thẩm Dương An đã đứng đợi trước cửa từ lâu.

“Cô tư đã nói gì với con vậy?”

Cẩn Ngọc lắc đầu: “Cô ấy không nói gì chuyện cổ phần cả, mà hỏi con những câu rất kì lạ. Con nghĩ cần phải đưa cô tư đến bệnh viện sớm, dù sao sốt cao ở người lớn tuổi cũng khá nguy hiểm.”

Thẩm Dương An chau mày, lại không cho biểu cảm ban nãy của Tư Không Tình là do cơn sốt gây nên:

“Mẹ nghĩ không cần thiết đâu. Nếu cô tư đã khỏe, chúng ta có thể trở về rồi.”

“Nhưng mà…”

“Căn nhà này vẫn còn quyền kiểm soát của Dã Đồ Dương. Nếu chúng ta tự ý quyết định, e là không nên.”

Cẩn Ngọc nghe vậy, chỉ đành cúi đầu lặng thinh. Dù là người mới về nhà Tư Không không bao lâu như cô, cũng có nghe nhiều lời không tốt về chồng của Tư Không Tình - Dã Đồ Dương. Nghe bà nội kể, nếu không phải năm đó Tư Không Tình sống chết muốn lấy Dã Đồ Dương làm chồng, bà nội đã tuyệt đối không cho một kẻ tham vọng đầy mình như vậy làm rể nhà Tư Không.

Nhưng có lẽ vì Cẩn Ngọc quá ngây thơ, nên Thẩm Dương An nói một câu liền tin ngay. Sự thật là nếu Thẩm Dương An đã thật sự muốn làm, người như Dã Đồ Dương có thể quản nổi bà? Chỉ là bản thân bà đã chắc chắn rằng những biểu cảm và thái độ kì lạ của Tư Không Tình là có ẩn khúc phía sau.

Vậy nên, bà đã âm thầm nhắn tin cho trợ lý điều tra về hành tung của Tư Không Tình trong những ngày gần đây.

Sau khi xác nhận Cẩn Ngọc và Thẩm Dương An đã lên xe rời đi, vệ sĩ liền đi đến bên cạnh Tư Không Tình để báo cáo. Hóa ra, từ sau khi xoa đầu và lấy được tóc của Cẩn Ngọc, bà đã giả vờ nghe lời cô nói rồi thiếp đi.


Bà giơ sợi tóc có mảnh da đầu lên giao cho vệ sĩ: “Cẩn thận, đây là ADN duy nhất mà tôi có của con bé.”


Nói rồi, bà cũng lấy một sợi tóc có dính mảnh da đầu của mình đưa cho đối phương, cẩn thận dặn dò thêm lần nữa:


“Được rồi, bây giờ hãy mang nó đến bệnh viện, bí mật xét nghiệm ADN giúp tôi. Hãy dùng tên của cậu để đăng kí, tránh cho bọn ruồi nhạn đánh hơi được.”


Vệ sĩ cung kính gật đầu: “Rõ, thưa phu nhân!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK