• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạn Tường lắc đầu, đúng là cạn lời với cô gái này. Anh cũng thật sự muốn xem cô sẽ làm gì, liền chiều theo ý mà rút cây súng lục ra cho Di Giai xem.

“Choảng!”

Di Giai mạnh miệng thì có, nhưng khi thấy súng lại sợ đến bủn rủn tay chân, cầm bình gốm không chặt làm nó rơi xuống đất vỡ tanh bành. Tuy nhiên, cô vẫn còn đủ tỉnh táo để chạy đến nấp sau ghế sofa, còn thò tay ra vớ lấy điện thoại bàn.

Mạn Tường bất lực chào thua: “Được rồi! Tôi chỉ đùa với em thôi, tôi là Mạn Tường, bạn thân của Tử Lăng.”

“Anh… lấy gì để chứng minh?”

Mạn Tường đưa tay vuốt tóc, nở nụ cười đa tình: “Gương mặt đẹp trai thiện lành này, có thể là Tư Không Tà Dương sao?”


“Tất nhiên là có!” - Vũ Di Giai đáp lại tỉnh bơ.

“...”

Kết quả, Mạn Tường đành bất lực lôi hết chứng minh thư, giấy tờ tùy thân chỉ để khẳng định mình thật sự là Mạn Tường. Không chỉ vậy, để Di Giai tin anh thật sự là bạn thân của Tử Lăng, anh còn phải cho cô xem hình chụp chung của hai người, mà lần chụp chung gần đây nhất lại là lúc họ còn học cấp ba, chưa dậy thì thành công nên xấu đau xấu đớn.

Sau khi xem xét xong xuôi, Vũ Di Giai mới chịu nói: “Thật ra sau khi tôi khuyên ngăn Cẩn Ngọc xong, cậu ấy đã chạy đến chỗ Tử Lăng rồi.”

Mạn Tường nhếch một bên mày: “Quả nhiên, tên đó chỉ giỏi làm trò bịp bợm thôi.”

“Đã có chuyện gì xảy ra?”

“Không liên quan đến em đâu.” - Mạn Tường cất giấy tờ vào túi, lạnh lùng nói.

Vũ Di Giai cương quyết: “Không! Chuyện liên quan đến Cẩn Ngọc tức là liên quan đến tôi.”

Mạn Tường nhìn bộ dạng không biết sợ là gì của cô, cười nhếch mép: “Vậy sao? Muốn đi xem thử không?”

“Vì Cẩn Ngọc, tôi sẽ đi.” - Trong lòng Di Giai đương nhiên rất sợ hãi, nhưng vẫn giữ nguyên ý định ban đầu.

Mạn Tường gật đầu: “Được thôi, tôi bắt đầu thấy thích em rồi.”

—--------------

Cùng lúc đó, ở khu vườn trống phía sau khu nghỉ dưỡng.

Tử lăng bị bao vây bởi vòng người áo đen, tuy có phần thừa thớt, nhưng với người mù, có thể thoát ra là chuyện gần như bất khả thi.

“Haizzz… khung cảnh nơi này, cách em sắp xếp và bày trí thật sự rất đẹp, tiếc là anh không thể nhìn thấy được.” - Tư Không Tà Dương đắc ý nói.

Tử Lăng lo cho Cẩn Ngọc đến lộn gan lộn ruột, nhưng khi thấy đèn tín hiệu trên nhẫn của anh chớp tắt, anh liền điềm tĩnh hẳn ra, còn cố tình diễn theo Tà Dương:

“Tôi không cần quan tâm cảnh đẹp gì hết! Nói mau, Cẩn Ngọc đang ở đâu?”

Tà Dương cười tà: “Nếu bây giờ em nói cô ta đang nằm trước mặt anh, thì anh có tin không? Nằm một cách bất động, như… người chết!”

“Cậu! Cậu đừng ở đó ăn nói hàm hồ!” - Tử Lăng đổ mồ hôi, diễn cũng quá đạt rồi.

Tà Dương đắc ý thấy rõ, tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột với Tử Lăng. Trong khi đó, Cẩn Ngọc theo sự chỉ đường của nhân viên đã sắp đi đến chỗ bọn họ.

“Viên Cẩn Ngọc! Đợi đã!”

Đằng xa vang lên tiếng Mạn Tường, Cẩn Ngọc vội dừng chân, quay đầu nhìn lại thì thấy anh đang hớt hải đi đến chỗ mình, thở dốc mấy hơi.

“Trời ạ! Tôi chỉ đi chậm mấy bước mà cô đã đến tận đây rồi!”

“Mạn Tường, tại sao anh cũng ở đây?”

Mạn Tường nhanh chóng lấy lại phong độ, kể tóm tắt một lượt: “À, chuyện là…”

Cẩn Ngọc nghe xong liền giật nảy mình: “Còn có chuyện như vậy?”

“Trên đời này có chuyện gì mà không thể xảy ra chứ? Này, cầm lấy.” - Mạn Tường vừa nói, vừa lấy trong túi áo ra một cây súng ngắn dúi vào tay Cẩn Ngọc.

Hơi lạnh của kim loại truyền đến, Cẩn Ngọc khẽ giật mình: “Đây là… súng?”

“Là cây súng yêu thích của… tôi, cho cô tạm dùng đấy.” - Nói đến chữ “tôi”, Mạn Tường phải mấy mấy giây để vặn chữ ra. Thực chất đó là đồ dùng của Tử Lăng, chỉ là đưa cho Mạn Tường để nhờ anh sửa chữa lại một số thứ. Đương nhiên, nếu là súng quý của riêng Mạn Tường thì làm gì Cẩn Ngọc có cơ hội chạm vào chứ.

Cẩn Ngọc ngơ ngác: “Nhưng anh đưa nó cho tôi làm gì? Tôi không biết cách dùng mà…”

“Không cần cô biết dùng, tôi có một kế hoạch…” - Mạn Tường khẽ thì thầm.

“Được không?”

“Chắc chắn là được!”


Cẩn Ngọc bất đắc dĩ gật đầu, dù sao bây giờ ngoài Mạn Tường ra cũng không ai có thể giúp cô giải vây cho Tử Lăng được. Đoạn, Cẩn Ngọc vội quay đầu chạy đi như những gì Mạn Tường vừa dặn dò ban nãy.


Mạn Tường đứng từ xa cho tay vào túi quần, lắc đầu: “Xin lỗi nha, tuy tôi không quen lừa dối phụ nữ, nhưng mà hết cách rồi!”


Nhắc đến bốn chữ “lừa dối phụ nữ”, Mạn Tường lại chợt nhớ đến Vũ Di Giai. Mặc dù anh đồng ý cho cô đi theo, nhưng dọc đường lại sợ có rủi ro xảy ra. Trong phút chốc, anh đã chụp thuốc mê Di Giai rồi gửi cô cho nhân viên của khu nghỉ dưỡng.


Chậc, khi Di Giai tỉnh lại nhất định sẽ nhảy cẫng lên giận dữ cho xem!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK