Cảnh 5 - 1
Thịnh Đô - Cảnh quay trên không của đường phố - Ban ngày - Ngoại cảnh
Mặt trời lên rồi lại lặn, rất nhanh đã đến ngày tổ chức hôn lễ
Cảnh 5 - 2
Phủ Tuyên Thành vương - Ban ngày - Ngoại cảnh
(Chú thích: Phủ Tuyên Thành vương là phủ đệ của Tiêu Lẫm, chỉ là từ lúc này mới có bảng hiểu Tuyên Thành vương phủ)
Trong vương phủ, màng đỏ treo cao, tất cả đều toát ra vẻ vui mừng.
Cảnh 5 - 3
Phủ Tuyên Thành vương - Sảnh chính - Ban ngày - Trong nhà
Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Bàng Nghi Chi, đám công tử lông bông của Thịnh quốc, các khách mời
Đạm Đài Tẫn đứng một mình trong góc, trên mặt là một cảm giác hứng thú một cách quỷ dị, đảo mắt nhìn qua mặt mũi đám quan khách, đồng thời, mắt lướt qua một tờ giấy ghi một đống tên ở trong lòng.
Ở sảnh ngoài, đám người của Tiêu Lương cũng đã đến, mấy người đó đang túm tụm vào nhau nói gì đó.
Khóe miệng Đạm Đài Tẫn nhếch lên một nụ cười nhỏ đến mức khó mà nhận ra nổi.
Đạm Đài Tẫn (O. S): “Phò mã Đô Úy Cao Tiệp, Tấn Lăng hầu Khâu Ngọc, con trai của Trưởng công chúa Trình Bằng.."
Cảnh xưa hiện lên trước mắt
[Hồi tưởng cảnh 4 -10]
Một đám người đang đánh Đạm Đài Tẫn, mỗi một gương mặt đều đang tương ứng với một vị khách ở đây.
[Kết thúc hồi tưởng]
Đạm Đài Tẫn (O. S): “Hôm nay ta sẽ tiếp đãi các người thật tốt.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng chiêng trống, Bàng Nghi Chi đột nhiên từ bên cạnh nhảy ra.
Bàng Nghi Chi: 【Nghe âm thanh này, có phải đội đón dâu trở về rồi không?】
Cảnh 5 - 4
Phủ Tuyên Thành vương - Ngoài cửa - Ban ngày
Nhân vật: Lê Tô Tô, Diệp Băng Thường, Tiêu Lẫm, Diệp Khiếu, Diệp Trạch Vũ, Chung Thái, Gia Hủy, người hầu phủ Tuyên Thành vương, các tì nữ, đội nghi thức.
Tiêu Lẫm bước xuống ngựa, quay người đi đón tân nương bước xuống kiệu rước dâu, trên mặt đầy vẻ hạnh phúc.
Lê Tô Tô đi theo đội ngũ đón dâu đến, cười cười nhìn tân nương xuống xe, một đôi tân lang tân nương được đầy tớ vây quanh đi vào trong vương phủ.
Chung Thái, Diệp Khiếu và Diệp Trạch Vũ cũng đi theo vào vương phủ.
Lê Tô Tô nhìn xung quanh, tìm trong đám người bóng dáng của Đạm Đài Tẫn.
Lê Tô Tô (O. S): “Tiểu Ma thần sáng sớm đã đến rồi, giờ đang ở đâu được nhỉ.”
Edit : MoonCảnh 5 - 5
Phủ Tuyên Thành vương - Sảnh chính - Ban ngày - Trong nhà
Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Diệp Băng Thường, Tiêu Lẫm, Bàng Nghi Chi, Diệp Khiếu, Diệp Trạch Vũ, Tiêu Lương, Gia Hủy, Chung Thái, đám công tử ăn chơi trác táng của Thịnh quốc, quan xướng lễ, tôi tớ phủ Tuyên Thành vương, các tì nữ.
Đạm Đài Tẫn vẫn hết sức chăm chú nhìn vào đám khách khứa đang ngồi trên bàn.
Chỉ thấy Diệp Khiếu và Diệp Trạch Vũ đang đi đến, Diệp Khiếu kéo Diệp Trạch Vũ chào hỏi đám quan viên đồng liêu trong triều của mình, Diệp Trạch Vũ thì giả vờ làm một hậu bối ngoan ngoãn lễ phép.
[Hồi tưởng cảnh 2 - 44]
Diệp Trạch Vũ: [Ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì, còn dám trừng mắt có tin ta lột bộ quần áo này đi lót nhà xí không hả, dù sao cũng là dùng tiền của Diệp gia ta mua. Ba ngày không đánh, còn ở đó dám lớn lối với chủ nhân hả, có tin ta đánh ngươi không?]
[Kết thúc hồi tưởng]
Đạm Đài Tẫn (O. S): “Con trai của Trấn quốc đại tướng quân Diệp Trạch Vũ.”
Lê Tô Tô chạy nhanh vào sảnh chính, giống hệt một chú thỏ, hoàn toàn không có phong khái của con gái nhà khuê tú.
Lê Tô Tô : 【Đạm Đài Tẫn! Cuối cùng cũng tìm thấy huynh rồi!】
Đạm Đài Tẫn liếc mắt nhìn về phía nàng, hôm nay trên trán nàng có vẽ hoa điền, khá bắt mắt, Đạm Đài Tẫn lại trông như chẳng thấy gì.
[Hồi tưởng cảnh 2 - 2]
Đạm Đài Tẫn quỳ gối trên mặt băng, nhíu mày nhịn đau.
[Hồi tưởng cảnh 2 -12]
Lê Tô Tô quất xuống một roi. Đạm Đài Tẫn kêu lên một tiếng, lớp trung y màu trắng chỉ mặc trên người lập tức ứa một vết máu ngay vùng vai.
[Hồi tưởng cảnh 4 - 40]
Lê Tô Tô : Ta hận Đạm Đài Tẫn hơn bất cứ ai trên đời này, đến nằm mơ cũng muốn giết hắn…
Đạm Đài Tẫn (O. S): “Con gái của Trấn quốc đại tướng quân Diệp Tịch Vụ.”
Lê Tô Tô hoàn toàn ngây thơ, không hề cảm thấy sát ý này của Đạm Đài Tẫn.
Lê Tô Tô: 【Nhìn ta như vậy làm gì? Trên mặt ta có gì sao?】
Lê Tô Tô khó hiểu sờ sờ mặt mình, thấy Bàng Nghi Chi đang đứng bên cạnh.
Lê Tô Tô: 【Bàng tiến sĩ, ngài cũng tới rồi. Lần trước ngài và Lục điện hạ đã đến cứu chúng ta, còn chưa kịp cảm ơn ngài.】
Bàng Nghi Chi: 【Không sao, không sao, việc nhỏ thôi, ta là đệ tử của Tiêu Dao Tông, cứu người giúp đời chính là bổn phận của ta.】
Bàng Nghi Chi nhìn xung quanh.
Bàng Nghi Chi: 【Thật là phô trương mà, đồ ăn cũng ngon nữa, ta đang dẽ xương cá, lấy ít đầu cá đi nuôi mèo, chỉ tiếc đây chỉ là lễ nạp thiếp, Thịnh vương bệ hạ và vương hậu không đến.】
Lê Tô Tô cười gượng, chuyển đề tài, nhìn thấy chiếc hộp gấm mà Bàng Nghi Chi đang cầm trong tay.
Lê Tô Tô: 【Đây là cái gì?】
Bàng Nghi Chi cười thần bí.
Bàng Nghi Chi: 【Đây là lễ vật mà chưởng môn Tiêu Dao Tông nhờ ta đưa cho Lục điện hạ, cực kì quý giá, nên lát nữa ta phải đích thân giao cho Tuyên Thành vương.】
Lê Tô Tô: 【Là bảo vật gì thế, cho ta xem với.】
Hắn vừa nói những lời này, Đạm Đài Tẫn cũng cảm thấy có hứng thú, không nhịn được đưa mắt nhìn về phía này.
Bàng Nghi Chi mở hộp ra, chỉ thấy bên trong là một mảnh vảy mang theo ánh sáng lóng lánh dị thường. Nó còn sáng bóng hơn cả ngọc, ánh sáng lóa cả mắt, hoa văn vàng kim trên đó như ẩn như hiện.
Lê Tô Tô: 【Là Vảy hộ tâm?】
Bàng Nghi Chi: (Kinh ngạc) 【Nhị tiểu thư còn biết cái này ư?】
Đạm Đài Tẫn: 【Vảy hộ tâm là gì?】
Bàng Nghi Chi: 【Là cái vảy ở vùng ngực của Giao long, cực kì cứng cáp, thậm chí có thể tạm thời dùng nó để chống chọi với Thần khí. Mảnh Vảy hộ tâm này, là bảo vật quý giá nhất của Tiêu Dao Tông, (Ghen tị) Không biết lão già lần này sao mà chơi lớn như vậy, cả bảo bối này cũng đem đi tặng.】
Lê Tô Tô nghĩ thầm.
Lê Tô Tô (O. S): “Con người của tl như vậy, ai mà không thích chứ, vị chưởng môn kia chắc cũng đã rất thiên vị ngài ấy. Giống như Công Dã sư huynh vậy… Cha, Triệu Du bá bá, đều thích huynh ấy như vậy.”
Bàng Nghi Chi cất lại chiếc Vảy hộ tâm, nhìn đông ngó tây.
Bàng Nghi Chi: 【Thời gian còn sớm, chi bằng bốc một quẻ chơi chơi vậy.】
Bàng Nghi Chi lấy ra ba đồng tiền, ngẫm nghĩ, vuốt bàn tay trái, rồi ném lên không, và cuối cùng đón nó trong lòng bàn tay.
Bàng Nghi Chi: 【Ơ…】
Lê Tô Tô: 【Sao rồi?】
Bàng Nghi Chi: 【Quẻ này thật là kì quái, hahaha, chắc là trong chốc lát sẽ không xảy ra cái gì đó bất ngờ đâu ha… (Nhìn xung quanh) Mọi người cũng đến đông đủ cả rồi, sao còn chưa bắt đầu nhỉ.】
Đang đứng bên cạnh, ánh mắt của Đạm Đài Tẫn nhanh chóng dịch chuyển, quét qua từng khuôn mặt một.
Đạm Đài Tẫn: 【Còn thiếu một người.】
Bàng Nghi Chi: 【A? Ai vậy?】
Ngay vào lúc này, đám người của Tiêu Lương cười to đi đến.
Tiêu Lương: 【Ai da mọi người đều đến cả rồi, là ta đến muộn…】
Đám người theo phe phái của hắn đương nhiên là nhào lên, vây quanh nói chuyện một hồi.
Đạm Đài Tẫn: 【Võ Ninh Vương Tiêu Lương…】
Lê Tô Tô (O. S): “Hắn chính là Lão ngũ đã ăn hiếp Đạm Đài Tẫn.”
Tiêu Lương tựa nhìn nhận ra ánh mắt lạnh băng của Đạm Đài Tẫn, quay người lại.
Tiêu Lương: 【Chất tử Đạm Đài Tẫn cũng ở đây à.】
Tiêu Lương diễu võ dương oai đi về phía Đạm Đài Tẫn, tầm mắt hắn đặt lên trên người Lê Tô Tô, trong mắt bốc lên vài phần hứng thú.
Tiêu Lương: 【Diệp nhị tiểu thư cũng ở đây sao, từ lúc nàng cùng chất tử kết hôn, chúng ta đã nhiều ngày không gặp rồi đấy. Diệp nhị tiểu thư càng thêm phần phong tình rồi.】
Lê Tô Tô: (O. S) “Ụa, tên khốn này thật không biết xấu hổ!”
Lê Tô Tô: (Giả vờ bình tĩnh) 【Thần nữ xin thỉnh an Võ Ninh Vương điện hạ.】
Lê Tô Tô nói xong, lập tức lui về sau một bước, trốn sau lưng Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn có chút kinh ngạc quay đầu nhìn lại nàng một cái, Lê Tô Tô nghiêm trang nhìn Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn quay đầu, thay nàng đối phó với Tiêu Lương.
Tiêu Lương: 【Chất tử hôm nay cũng coi như là người nhà của tân nương nhỉ? Thật là thú vị quá.】
Đạm Đài Tẫn: 【Thú vị ở chỗ nào?】
Tiêu Lương: (Thấp giọng) 【Bản vương đã từng gặp qua cảnh ngươi ân cần như thế nào với Diệp Băng Thường, thế nào, nhìn người mình yêu thành nương tử của kẻ khác, có cảm giác gì? Tiêu Lẫm là vương tử, ngươi cũng là vương tử, hắn có quyền có sắc, người là sống không bằng loài heo chó, khi nghĩ đến có cảm thấy chua xót trong lòng không?】
Lê Tô Tô căng thẳng tóm lấy tay Đạm Đài Tẫn, nắm chặt lấy, lắc lắc đầu với hắn.
Lê Tô Tô (O. S): “Đây là tiệc cưới của Tiêu Lẫm, Đạm Đài Tẫn, ngươi không nên xúc động.”
Lê Tô Tô: (Ngắt lời) 【Ngũ điện hạ có phải là sáng nay đã ăn nhiều dưa muối hay không, sao mà lại rảnh rỗi đến vậy, đi khắp nơi nói móc người khác? mồm thật là thối 】
Tiêu Lương: 【Diệp Tịch Vụ, ngươi, ngươi dám nói chuyện như thế với ta ư?】
Đạm Đài Tẫn cúi đầu nhìn Diệp Tịch Vụ đang nắm chặt lấy cánh tay mình, lại nhìn những gương mặt tươi cười của những khách mời xung quanh, thế là cũng nở nụ cười giả dối theo.
Đạm Đài Tẫn: 【Ngũ điện hạ hỏi ta có cảm nghĩ gì à, ta đương nhiên cũng vui mừng thay bọn họ rồi.】
Tiêu Lương: (Cười nhạo) 【Hừ, đồ hèn, con chó của Cảnh quốc các ngươi còn được hơn ngươi.】
Tiêu Lương cười nhạo một tiếng, khinh khỉnh bỏ đi.
Đạm Đài Tẫn: (Nhẹ giọng) 【Tạm biệt.】
Tiêu Lương: (Quay đầu) 【Ngươi nói cái gì?】
Đạm Đài Tẫn: 【Ta nói là, Ngũ điện hạ, tạm biệt.】
Tiêu Lương: 【Hứ, hiểu chuyện hơn trước đây nhiều rồi đấy.】
Tiêu Lương dẫn theo đám tùy tùng đi, nghênh ngang rời khỏi.
Người đứng bên cạnh nhìn thấy hết thảy là Bàng Nghi Chi cảm thấy xấu hổ.
Lê Tô Tô lo lắng nhìn Đạm Đài Tẫn, lại phát hiện Đạm Đài Tẫn đang nhìn Tiêu Lương chằm chằm mắt không chớp lấy một cái, khóe miệng còn mang theo ý cười. Trong lòng Lê Tô Tô hơi hồi hộp.
Lê Tô Tô : 【 Đạm Đài Tẫn, huynh đừng để ý hắn ta, hắn chỉ là một kẻ tiểu nhân đê tiện mà thôi. 】
Đúng lúc này, giọng của quan xướng lễ vang lên.
Quan xướng lễ (V. O): 【Hôn lễ đã bắt đầu, xin quan khách nhập tiệc.】
Lê Tô Tô: 【A, tới giờ rồi.】
Đạm Đài Tẫn (O.S): “Tới lúc rồi.”
Chỉ thấy quan xướng lễ và đội nghi thức tiến vào trước.
Quan xướng lễ: 【Mời Tuyên Thành vương, Tuyên Thành vương trắc phi tiến vào.】
Tiêu Lẫm và Diệp Băng Thường tay cầm tú cầu màu đỏ, cất bước tiến vào.
Dù Diệp Băng Thường đã được che khăn hỉ, nhưng hai người họ vẫn giống như một đôi bích nhân khiến người ta kinh ngạc xuýt xoa.
Lê Tô Tô cũng khen ngợi, quay đầu định nói gì đó với Đạm Đài Tẫn, lại phát hiện đã không thấy bóng dáng Đạm Đài Tẫn đâu.
Lê Tô Tô: 【Ấy, người đâu rồi…】
Lê Tô Tô (O. S): “Vừa nãy còn mạnh miệng, chắc không phải chạy ra ngoài khóc rồi chứ?”
Quan xướng lễ: 【Nhất bái thiên địa!】
Đôi tân nhân cúi đầu hành lễ với đất trời.
Thịnh Đô - Cảnh quay trên không của đường phố - Ban ngày - Ngoại cảnh
Mặt trời lên rồi lại lặn, rất nhanh đã đến ngày tổ chức hôn lễ
Cảnh 5 - 2
Phủ Tuyên Thành vương - Ban ngày - Ngoại cảnh
(Chú thích: Phủ Tuyên Thành vương là phủ đệ của Tiêu Lẫm, chỉ là từ lúc này mới có bảng hiểu Tuyên Thành vương phủ)
Trong vương phủ, màng đỏ treo cao, tất cả đều toát ra vẻ vui mừng.
Cảnh 5 - 3
Phủ Tuyên Thành vương - Sảnh chính - Ban ngày - Trong nhà
Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Bàng Nghi Chi, đám công tử lông bông của Thịnh quốc, các khách mời
Đạm Đài Tẫn đứng một mình trong góc, trên mặt là một cảm giác hứng thú một cách quỷ dị, đảo mắt nhìn qua mặt mũi đám quan khách, đồng thời, mắt lướt qua một tờ giấy ghi một đống tên ở trong lòng.
Ở sảnh ngoài, đám người của Tiêu Lương cũng đã đến, mấy người đó đang túm tụm vào nhau nói gì đó.
Khóe miệng Đạm Đài Tẫn nhếch lên một nụ cười nhỏ đến mức khó mà nhận ra nổi.
Đạm Đài Tẫn (O. S): “Phò mã Đô Úy Cao Tiệp, Tấn Lăng hầu Khâu Ngọc, con trai của Trưởng công chúa Trình Bằng.."
Cảnh xưa hiện lên trước mắt
[Hồi tưởng cảnh 4 -10]
Một đám người đang đánh Đạm Đài Tẫn, mỗi một gương mặt đều đang tương ứng với một vị khách ở đây.
[Kết thúc hồi tưởng]
Đạm Đài Tẫn (O. S): “Hôm nay ta sẽ tiếp đãi các người thật tốt.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng chiêng trống, Bàng Nghi Chi đột nhiên từ bên cạnh nhảy ra.
Bàng Nghi Chi: 【Nghe âm thanh này, có phải đội đón dâu trở về rồi không?】
Cảnh 5 - 4
Phủ Tuyên Thành vương - Ngoài cửa - Ban ngày
Nhân vật: Lê Tô Tô, Diệp Băng Thường, Tiêu Lẫm, Diệp Khiếu, Diệp Trạch Vũ, Chung Thái, Gia Hủy, người hầu phủ Tuyên Thành vương, các tì nữ, đội nghi thức.
Tiêu Lẫm bước xuống ngựa, quay người đi đón tân nương bước xuống kiệu rước dâu, trên mặt đầy vẻ hạnh phúc.
Lê Tô Tô đi theo đội ngũ đón dâu đến, cười cười nhìn tân nương xuống xe, một đôi tân lang tân nương được đầy tớ vây quanh đi vào trong vương phủ.
Chung Thái, Diệp Khiếu và Diệp Trạch Vũ cũng đi theo vào vương phủ.
Lê Tô Tô nhìn xung quanh, tìm trong đám người bóng dáng của Đạm Đài Tẫn.
Lê Tô Tô (O. S): “Tiểu Ma thần sáng sớm đã đến rồi, giờ đang ở đâu được nhỉ.”
Edit : MoonCảnh 5 - 5
Phủ Tuyên Thành vương - Sảnh chính - Ban ngày - Trong nhà
Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Diệp Băng Thường, Tiêu Lẫm, Bàng Nghi Chi, Diệp Khiếu, Diệp Trạch Vũ, Tiêu Lương, Gia Hủy, Chung Thái, đám công tử ăn chơi trác táng của Thịnh quốc, quan xướng lễ, tôi tớ phủ Tuyên Thành vương, các tì nữ.
Đạm Đài Tẫn vẫn hết sức chăm chú nhìn vào đám khách khứa đang ngồi trên bàn.
Chỉ thấy Diệp Khiếu và Diệp Trạch Vũ đang đi đến, Diệp Khiếu kéo Diệp Trạch Vũ chào hỏi đám quan viên đồng liêu trong triều của mình, Diệp Trạch Vũ thì giả vờ làm một hậu bối ngoan ngoãn lễ phép.
[Hồi tưởng cảnh 2 - 44]
Diệp Trạch Vũ: [Ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì, còn dám trừng mắt có tin ta lột bộ quần áo này đi lót nhà xí không hả, dù sao cũng là dùng tiền của Diệp gia ta mua. Ba ngày không đánh, còn ở đó dám lớn lối với chủ nhân hả, có tin ta đánh ngươi không?]
[Kết thúc hồi tưởng]
Đạm Đài Tẫn (O. S): “Con trai của Trấn quốc đại tướng quân Diệp Trạch Vũ.”
Lê Tô Tô chạy nhanh vào sảnh chính, giống hệt một chú thỏ, hoàn toàn không có phong khái của con gái nhà khuê tú.
Lê Tô Tô : 【Đạm Đài Tẫn! Cuối cùng cũng tìm thấy huynh rồi!】
Đạm Đài Tẫn liếc mắt nhìn về phía nàng, hôm nay trên trán nàng có vẽ hoa điền, khá bắt mắt, Đạm Đài Tẫn lại trông như chẳng thấy gì.
[Hồi tưởng cảnh 2 - 2]
Đạm Đài Tẫn quỳ gối trên mặt băng, nhíu mày nhịn đau.
[Hồi tưởng cảnh 2 -12]
Lê Tô Tô quất xuống một roi. Đạm Đài Tẫn kêu lên một tiếng, lớp trung y màu trắng chỉ mặc trên người lập tức ứa một vết máu ngay vùng vai.
[Hồi tưởng cảnh 4 - 40]
Lê Tô Tô : Ta hận Đạm Đài Tẫn hơn bất cứ ai trên đời này, đến nằm mơ cũng muốn giết hắn…
Đạm Đài Tẫn (O. S): “Con gái của Trấn quốc đại tướng quân Diệp Tịch Vụ.”
Lê Tô Tô hoàn toàn ngây thơ, không hề cảm thấy sát ý này của Đạm Đài Tẫn.
Lê Tô Tô: 【Nhìn ta như vậy làm gì? Trên mặt ta có gì sao?】
Lê Tô Tô khó hiểu sờ sờ mặt mình, thấy Bàng Nghi Chi đang đứng bên cạnh.
Lê Tô Tô: 【Bàng tiến sĩ, ngài cũng tới rồi. Lần trước ngài và Lục điện hạ đã đến cứu chúng ta, còn chưa kịp cảm ơn ngài.】
Bàng Nghi Chi: 【Không sao, không sao, việc nhỏ thôi, ta là đệ tử của Tiêu Dao Tông, cứu người giúp đời chính là bổn phận của ta.】
Bàng Nghi Chi nhìn xung quanh.
Bàng Nghi Chi: 【Thật là phô trương mà, đồ ăn cũng ngon nữa, ta đang dẽ xương cá, lấy ít đầu cá đi nuôi mèo, chỉ tiếc đây chỉ là lễ nạp thiếp, Thịnh vương bệ hạ và vương hậu không đến.】
Lê Tô Tô cười gượng, chuyển đề tài, nhìn thấy chiếc hộp gấm mà Bàng Nghi Chi đang cầm trong tay.
Lê Tô Tô: 【Đây là cái gì?】
Bàng Nghi Chi cười thần bí.
Bàng Nghi Chi: 【Đây là lễ vật mà chưởng môn Tiêu Dao Tông nhờ ta đưa cho Lục điện hạ, cực kì quý giá, nên lát nữa ta phải đích thân giao cho Tuyên Thành vương.】
Lê Tô Tô: 【Là bảo vật gì thế, cho ta xem với.】
Hắn vừa nói những lời này, Đạm Đài Tẫn cũng cảm thấy có hứng thú, không nhịn được đưa mắt nhìn về phía này.
Bàng Nghi Chi mở hộp ra, chỉ thấy bên trong là một mảnh vảy mang theo ánh sáng lóng lánh dị thường. Nó còn sáng bóng hơn cả ngọc, ánh sáng lóa cả mắt, hoa văn vàng kim trên đó như ẩn như hiện.
Lê Tô Tô: 【Là Vảy hộ tâm?】
Bàng Nghi Chi: (Kinh ngạc) 【Nhị tiểu thư còn biết cái này ư?】
Đạm Đài Tẫn: 【Vảy hộ tâm là gì?】
Bàng Nghi Chi: 【Là cái vảy ở vùng ngực của Giao long, cực kì cứng cáp, thậm chí có thể tạm thời dùng nó để chống chọi với Thần khí. Mảnh Vảy hộ tâm này, là bảo vật quý giá nhất của Tiêu Dao Tông, (Ghen tị) Không biết lão già lần này sao mà chơi lớn như vậy, cả bảo bối này cũng đem đi tặng.】
Lê Tô Tô nghĩ thầm.
Lê Tô Tô (O. S): “Con người của tl như vậy, ai mà không thích chứ, vị chưởng môn kia chắc cũng đã rất thiên vị ngài ấy. Giống như Công Dã sư huynh vậy… Cha, Triệu Du bá bá, đều thích huynh ấy như vậy.”
Bàng Nghi Chi cất lại chiếc Vảy hộ tâm, nhìn đông ngó tây.
Bàng Nghi Chi: 【Thời gian còn sớm, chi bằng bốc một quẻ chơi chơi vậy.】
Bàng Nghi Chi lấy ra ba đồng tiền, ngẫm nghĩ, vuốt bàn tay trái, rồi ném lên không, và cuối cùng đón nó trong lòng bàn tay.
Bàng Nghi Chi: 【Ơ…】
Lê Tô Tô: 【Sao rồi?】
Bàng Nghi Chi: 【Quẻ này thật là kì quái, hahaha, chắc là trong chốc lát sẽ không xảy ra cái gì đó bất ngờ đâu ha… (Nhìn xung quanh) Mọi người cũng đến đông đủ cả rồi, sao còn chưa bắt đầu nhỉ.】
Đang đứng bên cạnh, ánh mắt của Đạm Đài Tẫn nhanh chóng dịch chuyển, quét qua từng khuôn mặt một.
Đạm Đài Tẫn: 【Còn thiếu một người.】
Bàng Nghi Chi: 【A? Ai vậy?】
Ngay vào lúc này, đám người của Tiêu Lương cười to đi đến.
Tiêu Lương: 【Ai da mọi người đều đến cả rồi, là ta đến muộn…】
Đám người theo phe phái của hắn đương nhiên là nhào lên, vây quanh nói chuyện một hồi.
Đạm Đài Tẫn: 【Võ Ninh Vương Tiêu Lương…】
Lê Tô Tô (O. S): “Hắn chính là Lão ngũ đã ăn hiếp Đạm Đài Tẫn.”
Tiêu Lương tựa nhìn nhận ra ánh mắt lạnh băng của Đạm Đài Tẫn, quay người lại.
Tiêu Lương: 【Chất tử Đạm Đài Tẫn cũng ở đây à.】
Tiêu Lương diễu võ dương oai đi về phía Đạm Đài Tẫn, tầm mắt hắn đặt lên trên người Lê Tô Tô, trong mắt bốc lên vài phần hứng thú.
Tiêu Lương: 【Diệp nhị tiểu thư cũng ở đây sao, từ lúc nàng cùng chất tử kết hôn, chúng ta đã nhiều ngày không gặp rồi đấy. Diệp nhị tiểu thư càng thêm phần phong tình rồi.】
Lê Tô Tô: (O. S) “Ụa, tên khốn này thật không biết xấu hổ!”
Lê Tô Tô: (Giả vờ bình tĩnh) 【Thần nữ xin thỉnh an Võ Ninh Vương điện hạ.】
Lê Tô Tô nói xong, lập tức lui về sau một bước, trốn sau lưng Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn có chút kinh ngạc quay đầu nhìn lại nàng một cái, Lê Tô Tô nghiêm trang nhìn Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn quay đầu, thay nàng đối phó với Tiêu Lương.
Tiêu Lương: 【Chất tử hôm nay cũng coi như là người nhà của tân nương nhỉ? Thật là thú vị quá.】
Đạm Đài Tẫn: 【Thú vị ở chỗ nào?】
Tiêu Lương: (Thấp giọng) 【Bản vương đã từng gặp qua cảnh ngươi ân cần như thế nào với Diệp Băng Thường, thế nào, nhìn người mình yêu thành nương tử của kẻ khác, có cảm giác gì? Tiêu Lẫm là vương tử, ngươi cũng là vương tử, hắn có quyền có sắc, người là sống không bằng loài heo chó, khi nghĩ đến có cảm thấy chua xót trong lòng không?】
Lê Tô Tô căng thẳng tóm lấy tay Đạm Đài Tẫn, nắm chặt lấy, lắc lắc đầu với hắn.
Lê Tô Tô (O. S): “Đây là tiệc cưới của Tiêu Lẫm, Đạm Đài Tẫn, ngươi không nên xúc động.”
Lê Tô Tô: (Ngắt lời) 【Ngũ điện hạ có phải là sáng nay đã ăn nhiều dưa muối hay không, sao mà lại rảnh rỗi đến vậy, đi khắp nơi nói móc người khác? mồm thật là thối 】
Tiêu Lương: 【Diệp Tịch Vụ, ngươi, ngươi dám nói chuyện như thế với ta ư?】
Đạm Đài Tẫn cúi đầu nhìn Diệp Tịch Vụ đang nắm chặt lấy cánh tay mình, lại nhìn những gương mặt tươi cười của những khách mời xung quanh, thế là cũng nở nụ cười giả dối theo.
Đạm Đài Tẫn: 【Ngũ điện hạ hỏi ta có cảm nghĩ gì à, ta đương nhiên cũng vui mừng thay bọn họ rồi.】
Tiêu Lương: (Cười nhạo) 【Hừ, đồ hèn, con chó của Cảnh quốc các ngươi còn được hơn ngươi.】
Tiêu Lương cười nhạo một tiếng, khinh khỉnh bỏ đi.
Đạm Đài Tẫn: (Nhẹ giọng) 【Tạm biệt.】
Tiêu Lương: (Quay đầu) 【Ngươi nói cái gì?】
Đạm Đài Tẫn: 【Ta nói là, Ngũ điện hạ, tạm biệt.】
Tiêu Lương: 【Hứ, hiểu chuyện hơn trước đây nhiều rồi đấy.】
Tiêu Lương dẫn theo đám tùy tùng đi, nghênh ngang rời khỏi.
Người đứng bên cạnh nhìn thấy hết thảy là Bàng Nghi Chi cảm thấy xấu hổ.
Lê Tô Tô lo lắng nhìn Đạm Đài Tẫn, lại phát hiện Đạm Đài Tẫn đang nhìn Tiêu Lương chằm chằm mắt không chớp lấy một cái, khóe miệng còn mang theo ý cười. Trong lòng Lê Tô Tô hơi hồi hộp.
Lê Tô Tô : 【 Đạm Đài Tẫn, huynh đừng để ý hắn ta, hắn chỉ là một kẻ tiểu nhân đê tiện mà thôi. 】
Đúng lúc này, giọng của quan xướng lễ vang lên.
Quan xướng lễ (V. O): 【Hôn lễ đã bắt đầu, xin quan khách nhập tiệc.】
Lê Tô Tô: 【A, tới giờ rồi.】
Đạm Đài Tẫn (O.S): “Tới lúc rồi.”
Chỉ thấy quan xướng lễ và đội nghi thức tiến vào trước.
Quan xướng lễ: 【Mời Tuyên Thành vương, Tuyên Thành vương trắc phi tiến vào.】
Tiêu Lẫm và Diệp Băng Thường tay cầm tú cầu màu đỏ, cất bước tiến vào.
Dù Diệp Băng Thường đã được che khăn hỉ, nhưng hai người họ vẫn giống như một đôi bích nhân khiến người ta kinh ngạc xuýt xoa.
Lê Tô Tô cũng khen ngợi, quay đầu định nói gì đó với Đạm Đài Tẫn, lại phát hiện đã không thấy bóng dáng Đạm Đài Tẫn đâu.
Lê Tô Tô: 【Ấy, người đâu rồi…】
Lê Tô Tô (O. S): “Vừa nãy còn mạnh miệng, chắc không phải chạy ra ngoài khóc rồi chứ?”
Quan xướng lễ: 【Nhất bái thiên địa!】
Đôi tân nhân cúi đầu hành lễ với đất trời.