Đêm tối phủ xuống Thiểm Kim Lâm.
Một đám người cũng không vội vã, thấy sắc trời tối xuống, liền tìm một địa phương hạ trại nghỉ ngơi.
Bọn họ tìm là đất trống dưới tàng một gốc cây kim quan cao mười đến trượng, cây cao đến mười trượng ở trong Thiểm Kim Lâm cũng không tính cao, chẳng qua cây kim quan này rất bá đạo, một thân thẳng tắp đến cành trên cao, chống lên như một cây dù to chọc trời, lá cây dày đặc, che phủ tất cả ánh sáng mưa móc, dẫn tới tất cả thực vật chung quanh nó nhượng bộ lui binh, nơi đó, vô cùng thoáng mát rộng rãi.
"Tiểu Vân, cây này bá đạo giống như mi nè." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói với một đoạn cây mây non quấn quít lấy vạt áo của hắn.
Từ lúc tiến vào Thiểm Kim Lâm, Luyện Vân Long Đằng đã không kiên nhẫn lại bảo trì trạng thái phong ấn, được chủ nhân cho phép, biến thành một cây mây lớn chừng nửa trượng, quấn ở trên vạt áo của chủ nhân, âm thầm vặn vẹo đi theo bọn họ.
Nghe được lời chủ nhân nói, Luyện Vân Long Đằng có chút không vui kéo hắn một cái, khi luyện đan sư bất ngờ không kịp phòng bị bị nó kéo đến đặt mông té ngồi trên mặt đất, thì nó mới phát hiện mình gặp rắc rối, vèo một cái liền bò lên gốc cây kim quan đó, sợ hãi thò ra một đoạn cây mây nhìn chủ nhân dưới tàng cây.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tức giận nói: "Mi đi xuống cho ta, không đi xuống thì về sau sẽ không có dược thủy."
Luyện Vân Long Đằng lắc lư một đoạn cành dây mây, chớp mắt đã phân ra vô số dây mây bò lên cây kim quan, trên dây mây lá xanh cao vút, ở trong màu vàng lập lòe, lá cây màu xanh biếc đón gió mà động giống như thuý ngọc, giống như phỉ thúy quấn ở trên khối vàng. Quấn lấy cây kim quan thành một gốc cây đại thụ treo dây mây tươi tốt xong, sau đó nó chủ động vươn ra một sợi đi qua cho hắn kéo xả giận.
Dù sao kéo cũng không đau.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ làm sao không rõ ý tứ của nó, cười lạnh một tiếng: "Ta nhớ rõ mi còn có rất nhiều linh hoa ở chổ của ta, ta dự tính đều lấy chúng nó ra ăn, một đóa cũng không cho mi."
Cái này thì Luyện Vân Long Đằng rốt cục nóng nảy, đó chính là trân quý của nó, làm sao có thể cho chủ nhân ngốc ăn chứ? Lập tức khóc lóc om sòm lăn lộn, liều chết quấn lấy chủ nhân không buông, thẳng đến khi hắn đáp ứng không ăn linh hoa nó để dành mới ngừng.
Những người khác không nhìn màn đấu trí so dũng khí giữa Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng linh thực chiến đấu của hắn, đã lập tức dựng xong lều trại muốn đóng quân dã ngoại ngay tại chung quanh, tiếp theo Bích Tầm Châu ở dưới cái nhìn trông mong của mấy con tiểu yêu thú, nổi lửa hầm canh nấu cơm.
Huyền Ảnh cùng Huyễn Ngu, bé rùa lập tức vẻ mặt nhu thuận ngồi vào bên người hắn.
Sở Chước và Khúc Sơn Hà đi dạo ở chung quanh, xem xét có nguy hiểm hay không.
Nơi này vẫn còn ở vùng ngoài Thiểm Kim Lâm, tính nguy hiểm không lớn, gặp được cũng là một ít yêu thú cấp thấp, chưa mở linh trí, là cái loại có thể dùng để làm đồ ăn.
Chờ đến khi bọn họ thị sát trở về, trong tay Sở Chước xách một con gà gấm có lông đẹp đẽ, nói với Bích Tầm Châu: "Tầm Châu ca, đêm nay làm gà nướng, chân gà để lại."
Mọi người nghe xong, liếc mắt nhìn tiểu yêu thú kiêu ngạo mà ngồi xổm ở trên vai Sở Chước một cái, nhất thời hiểu rõ.
Đợi gà gấm nướng đến béo ngậy, thơm ngào ngạt, một đám ham ăn có chí mà không ngừng chém giết, nhìn Sở Chước dùng lưỡi dao linh lực cắt xuống hai cái chân gà, đặt tới trong khay, sau đó đẩy đến trước mặt tiểu yêu thú, vẻ mặt ý cười nhìn hắn củng cái đầu nhỏ lông xù ăn.
Mọi người: "... ..." Lại có một loại ảo giác chủ sủng, làm sao giống bạn cùng tu?
Ăn xong cơm chiều, bóng đêm đã nùng, trong trời đêm sao trời lấp lóe.
Ăn uống no đủ dễ dàng buồn ngủ, mấy đứa nhỏ đã sớm lật bụng ngủ ngon, Khúc Sơn Hà vốn là tưởng canh đêm, Sở Chước nói: "Có Tiểu Vân ở đây, không cần gác đêm, Khúc tiền bối đi nghỉ ngơi đi."
Khúc Sơn Hà nghe xong cũng không cự tuyệt, liền tiến vào một cái lều, dự tính nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng đủ tinh thần.
Những người khác cũng rất yên tâm mà tiến vào trong lều, hoặc đả tọa hoặc ngủ. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Khi bóng đêm càng sâu, một trận gió thổi tới, trong rừng Thiểm Kim vang lên thanh âm xôn xao.
Luyện Vân Long Đằng chiếm cứ ở trên cây kim quan vươn ra càng nhiều dây mây đều chiếm lấy chung quanh, chỉ có địa phương hạ trại là hình thành một cái không gian, có một ít động vật hoạt động về đêm tới đây, vừa bước vào phạm vi Luyện Vân Long Đằng chiếm lấy, còn chưa phản ứng kịp, đã bị cuồn cuộn ném ra bên ngoài, vẻ mặt mê mang ngã xuống trên đất, sau đó xám xịt rời khỏi.
Một đêm bình yên, thiên khi không lộ ra mặt trời, một đám người đi ra khỏi lều.
Ăn qua bữa sáng, bọn họ nhổ trại rời khỏi.
"Tiểu Vân, tối hôm qua có phát sinh chuyện gì không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa vận chuyển linh khí mộc cho Luyện Vân Long Đằng, vừa hỏi nó.
Luyện Vân Long Đằng vươn ra hai dây mây non, giống như nhân loại, lung lay, tỏ vẻ không có.
Ngược lại khi xuất phát, Luyện Vân Long Đằng quấn đến trên tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ một lần nữa, Bích Tầm Châu lại phát hiện ngày hôm qua hắn lưu lại ấn ký con nhện đã chạy đến trên thân cây kim quan bọn họ hạ trại.
"Tầm Châu ca, chẳng lẽ không phải tối hôm qua huynh khắc sao?" Huyễn Ngu kỳ quái hỏi hắn.
Bích Tầm Châu mặt đơ như gỗ nói: "Tối hôm qua Tiểu Vân vẫn luôn quấn quít lấy nó, làm sao ta có thể đi khắc dấu hiệu?"
Cái này kỳ quái rồi.
Mọi người vây quanh cây kim quan kiểm tra dấu hiệu đó, quả thật là dấu hiệu Bích Tầm Châu tự tay khắc lên, trên đó có hơi thở của huynh ấy. Nhưng Bích Tầm Châu còn nói huynh ấy không khắc, vậy thứ này làm sao mà đến?
"Chẳng lẽ này cây trong rừng Thiểm Kim còn có thể chạy hay sao?" Hỏa Lân buồn bực nói.
Bích Tầm Châu bình tĩnh nói: "Cho dù chạy, cũng không nên là nó, ngày hôm qua ta tổng cộng khắc ba cái dấu hiệu, tuyển chọn là ba gốc cây bất đồng, trong đó vẫn chưa có cây kim quan."
Làm một người tu luyện, còn không đến mức chỉ chút chuyện như vậy cũng không nhớ được, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, tuyệt đối sẽ không lẫn lộn chuyện mình đã làm.
Cuối cùng vẫn không thể nhìn ra cái gì, mọi người đành phải buồn bực rời khỏi, tiếp tục đi vào chỗ sâu trong Thiểm Kim Lâm.
Đi như thế vài ngày, bọn họ đã hoàn toàn phân biệt không rõ Đông Nam Tây Bắc, chỉ có thể dựa vào thái dương để phân biệt, chỉ là Sở Chước hoài nghi, khả năng ngay cả mặt trời cũng không theo mẫu.
Ở ngày thứ năm sau khi bọn họ tiến vào Thiểm Kim Lâm, Sở Chước chính thức tuyên bố, bọn họ rốt cục lạc đường rồi.
"Chẳng trách lúc trước khi tìm người nghe ngóng, thì nghe người ta thường nói, người tiến vào Thiểm Kim Lâm dễ dàng lạc đường, thì ra là như vậy." Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt giật mình, sau đó may mắn nói: "May mắn chúng ta chuẩn bị đồ ăn cùng vật tư tu luyện đều rất phong phú, cho dù lạc đường ở trong này vài chục năm cũng không cần lo lắng."
Nghe nói như thế, Khúc Sơn Hà không còn gì để nói: "Chẳng lẽ huynh chỉ lo lắng đồ ăn sao?"
"Bằng không thì sao?"
Yêu khác cũng nhìn hắn, giống như cái này thì có cái gì mà kỳ quái, quả nhiên là một đám ham ăn.
Tuy rằng lạc đường, nhưng mà đoàn người vẫn chưa sốt ruột, bọn họ chỉ nghe nói Thiểm Kim Lâm có thể vây khốn người, lại không có nghe nói sẽ vây khốn đến chết người, chỉ cần tìm đúng phương hướng, sớm hay muộn cũng có thể rời khỏi.
Mấu chốt là tìm đúng phương hướng, tìm thế nào đây?
Mấy ngày nay, Sở Chước cùng Khúc Sơn Hà vẫn luôn quan sát tình huống Thiểm Kim Lâm, ý đồ tìm kiếm huyền bí trong đó.
Phong Chiếu vẫn luôn thành thật ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, không lên tiếng nhắc nhở, thể hiện rõ để cho bọn họ đi phá giải, phá lệ nhàn nhã. Mỗi khi Khúc Sơn Hà nhìn đến, liền hiểu rõ ý tứ của Phong Chiếu, loại khảo nghiệm trình độ này, còn không tới phiên hắn ra tay, không bằng dùng để khảo nghiệm bọn họ.
Đang đi tới, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đột nhiên phát hiện một gốc linh thảo thuộc tính kim, vội hưng phấn mà xuất ra công cụ di thực nó đến trong linh bồn.
Cho dù lạc đường, nhưng chỉ cần trên đường có linh thảo có thể đào, Mặc Sĩ Thiên Kỳ tuyệt không lo lắng.
Sở Chước cũng đi theo thu thập một ít linh thảo phẩm chất có vẻ tốt, nàng là người tu luyện thuộc tính thủy, thủy sinh mộc, rất thích hợp nuôi dưỡng linh thực, nay cho dù nàng không cố ý đi kiếm linh thạch, chỉ cần bồi dưỡng một ít linh thực bán ra ngoài, cũng là một khoản thu hoạch xa xỉ.
Khi Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang đào linh thảo, đột nhiên Huyễn Ngu lên tiếng: "Chủ nhân, nơi đó có mê trận."
Mọi người nhìn lại địa phương tiểu loli chỉ thị, đáng tiếc trừ bỏ một mảnh rừng cây màu vàng sinh cơ bừng bừng, lại không nhìn ra cái gì khác nhau.
Sở Chước suy nghĩ xuống, nói: "Có thể phá giải sao?"
"Muội thử xem." Tiểu loli nói xong, liền hết sức chuyên chú đi phá giải mê trận.
Những người khác đứng tại bên cạnh hộ pháp cho nàng, một bên xem có cái gì bất đồng, đáng tiếc ở phương diện trận pháp, bọn họ thật sự không tinh thông.
Tốn một canh giờ, rốt cục Huyễn Ngu phá giải xong mê trận.
Trong nháy mắt mê trận bị phá giải, một đám người rõ ràng cảm giác được không gian chung quanh có biến hóa, nhưng mà biến hóa này chính là trong nháy mắt, giống như lại khôi phục bình thường, không có tình huống gì khác thường. [email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Sở Chước hơi hơi nheo mắt lại.
"Chủ nhân, đã tháo gỡ, trực tiếp đi thẳng nơi này, không thành vấn đề." Huyễn Ngu lau mồ hôi trán nói.
Sở Chước sờ sờ đầu con bé khen một tiếng, liền mang mọi người đi qua. Truyện Lịch Sử
Khúc Sơn Hà đi ở bên cạnh nàng, thấp giọng nói: "Sở cô nương, cô phát hiện sao?"
"Cái gì?" Sở Chước có chút không chút để ý.
"Bích công tử làm ấn ký, một đường đi tới đều có. Nhưng chúng ta cũng chưa quanh quẩn ở tại chỗ." Khúc Sơn Hà chậm rãi nói: "Theo ta quan sát, trong phiến rừng rậm linh thực này phần lớn là linh thực phổ thông, không có linh thực chiến đấu."
Linh thực phổ thông không thể tự mình di động rời khỏi thổ nhưỡng, chỉ có linh thực chiến đấu rất thưa thớt mới có thể làm được.
Sở Chước vâng một tiếng, nói: "Quả thật như thế, nếu đã không phải linh thực chiến đấu, nó biểu hiện lại có thể đưa ấn ký của Tầm Châu ca làm đi theo chúng ta một đường tiến tới, loại tình huống này... có phải giống ảo ảnh hay không?"
Khúc Sơn Hà sờ cằm, suy tư nói: "Quả thật có điểm giống ảo ảnh, nhưng mà ảo ảnh sẽ không đều biểu hiện ra hơi thở cùng nhau. Cho nên ta thấy rằng, loại tình huống này, có lẽ là một loại năng lực đặc thù trong rừng Thiểm Kim."
Nói tới đây, hai người đều trầm mặc lại.
Người phía sau dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, nghe đến tỉnh tỉnh mê mê, có nghe và không có nghe cũng chẳng khác gì.
Nhưng mà năng lực đặc thù của Thiểm Kim Lâm thì lại nghe hiểu, một tòa rừng rậm mà thôi, sẽ có năng lực đặc thù gì chứ?
Mấy ngày này, bọn họ cũng thử ngự kiếm đến trên không Thiểm Kim Lâm xem xét, chỉ là vừa rời khỏi Thiểm Kim Lâm, nơi tầm nhìn có thể tới liền biến thành một mảnh vàng óng, đồng dạng cũng phân không rõ Đông Tây Nam Bắc, không chỉ bị kích thích đến ánh mắt sinh đau, ngay cả tình huống trong rừng đều nhìn không rõ lắm, muốn từ giữa bầu trời tìm được phương hướng chính xác, căn bản không có khả năng.
Như thế, bọn họ cũng đã hiểu rõ vì sao không có ai muốn bắt tay từ trên thiên không, mà vẫn thành thành thật thật tìm kiếm ở trong rừng.
Ngay sau khi hai người đối thoại đả mà chẳng khác gì đánh đố không lâu, cách đó không xa vang lên thanh âm chiến đấu, như là có cái gì đó nện ở trên kim loại, phát ra tiếng động loong coong.
Một đám người chấn động tinh thần, vội chạy tới phương hướng có âm thanh.
Khi bọn họ dần dần tiếp cận, thì lập tức nhìn thấy nguồn gốc thanh âm, thì ra là hai con yêu thú đang đánh nhau ở trong này, trong đó có một con là hùng sư cả người có được bộ lông màu vàng như kim loại rất nặng, con khác chính là mãng xà có được một thân vảy ánh vàng rực rỡ, sư xà này chiến đấu hết sức kịch liệt, chung quanh linh thực bởi vì chúng nó mà ngã xuống thành mảnh.
Hai con yêu thú đều là thuộc tính kim, miệng có thể phun lưỡi dao kim, lưỡi dao kim đánh ở trên thân cây, phát ra thanh âm leng keng long coong, nghiễm nhiên tựa như đánh ở trên kim loại.
Nhìn đến hai con yêu thú, hai mắt mọi người tỏa ánh sáng, Hỏa Lân cùng Huyền Ảnh lại rục rịch, bẻ tay chuẩn bị xông lên hốt cả ổ bất cứ lúc nào.
Hết chương 476.