Dưới cái nhìn chăm chú của Hỏa Lân Xà, Sở Chước lấy ra một gốc cây cỏ biến hóa thành thục, dò xét để trên mặt đất trước.
Hỏa Lân Xà không công kích, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cỏ biến hóa trong tay nàng.
Sở Chước thấy thế, hiểu rõ ý tứ Hỏa Lân Xà, vì thế nàng nói: "Cứ quyết định như vậy đi, ta dùng cỏ biến hóa trao đổi Hỏa Lân quả với ngươi."
Hỏa lân rắn lắc lư đầu, xem như đồng ý.
Bên ngoài đám người Đồ Tứ Nương thấy một màn như vậy, quả thực rất muốn hộc máu.
Tuy rằng cỏ biến hóa cấp bậc không cao như Hỏa Lân quả, nhưng đừng quên là, cỏ biến hóa so với linh thảo cấp mười hai mà nói, số lượng càng rất thưa thớt, nó đối với yêu thú có ý nghĩa lớn hơn nữa, cho dù linh thực cấp mười hai cũng kém hơn. Loại thời điểm này, không phải hẳn là dùng cỏ biến hóa trao đổi cũng là thứ gì đó có giá trị sao? Tỷ như để cho Hỏa Lân Xà dẫn bọn hắn đi tìm hỏa tinh thạch gì đó...
Một gốc cây cỏ biến hóa đổi Hỏa Lân quả, thấy thế nào cũng không bằng giá.
Nếu không phải biết Sở Chước bọn họ là người tu luyện ngoại lai, đều cho rằng Sở Chước là cố ý đã chạy tới đưa cỏ biến hóa cho Hỏa Lân Xà.
Đám người Bích Tầm Châu đối với hành vi Sở Chước lấy cỏ biến hóa trao đổi Hỏa Lân quả cũng không ý kiến, tuy rằng không rõ vì sao Sở Chước lựa chọn dùng cỏ biến hóa, nhưng nàng làm như thế, khẳng định là có đạo lý của nàng.
Cho nên bọn họ chỉ an tĩnh nhìn, vẫn chưa ngăn cản, chính là cảnh giác Hỏa Lân Xà có thể công kích hay không.
A Chiếu lười biếng ghé vào trên vai Sở Chước, quét liếc mắt Hỏa Lân Xà một cái, chỉ cần nó không chủ động công kích, nó cũng mặc kệ nó hóa hay không biến hóa.
Trên mặt Sở Chước lộ ra tươi cười, đặt cỏ biến hóa tới trên đất, tiếp theo lui về phía sau vài bước.
Hỏa Lân Xà cúi đầu, ngậm lấy cỏ biến hóa, lại liếc mắt Sở Chước một cái sâu thật sâu, thân rắn tráng kiện một lần nữa trườn về thông đạo kia, rất nhanh liền biến mất ở trong đó, chỉ còn lại Hỏa Lân Đằng bị thân thể nó đè ép đến bên cạnh, cùng với thông đạo sâu không thấy đáy phía sau Hỏa Lân Đằng.
Sau khi hơi thở Hỏa Lân Xà hoàn toàn biến mất, người bên ngoài động đá vôi đều nhịn không được thở một hơi.
Hơi thở Hỏa Lân Xà quá cường đại, hơn nữa bởi vì chưa biến hóa, cũng không hiểu được thu liễm uy áp, làm cho người ta áp lực rất nặng.
Sở Chước không vội vàng lại hái Hỏa Lân quả, mà là vẫy vẫy với Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ bên ngoài động đá vôi: "A Kỳ, mọi người có thể vào được rồi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm bé rùa, vui thích tiến vào, đám người Đồ Tứ Nương sắc mặt phức tạp đi theo phía sau.
"A Kỳ, huynh và Tầm Châu ca đi hái Hỏa Lân quả, Đồ Tứ Nương, Nghiêm lão đại, các ngươi đi hồ nham thạch nóng chảy bên kia nhìn xem có hỏa tinh thạch hay không." Sở Chước nói.
Nghiêm lão đại đáp ứng một tiếng, mang theo hai đồng bạn đi qua.
Đồ Tứ Nương không nhúc nhích, mà là dùng thần sắc phức tạp nhìn Sở Chước, đột nhiên nói: "Sở cô nương, cô cũng biết ý nghĩa cỏ biến hóa đối với yêu thú?"
Sở Chước hơi hơi nhíu mày nhìn nàng ta, bộ dạng nguyện nghe kỹ càng.
"Đại lục Xích Vân Tinh không ít yêu tu, người tu luyện nhân loại chúng ta ngược lại ít lại ít. Những yêu tu đó hình thành một cỗ thế lực khổng lồ, hơn nữa trong yêu tu còn có rất nhiều hậu đại không thể biến hóa, nếu như bọn hắn biết được cô có cỏ biến hóa..."
Đồ Tứ Nương tuy rằng không nói quá rõ, nhưng Sở Chước đã nghe ra ý tứ của nàng ta, trên mặt lộ ra thần sắc như cười như không: "Bọn họ làm sao có thể biết đây? Chẳng lẽ là Đồ tỷ tỷ các ngươi muốn giúp ta tuyên truyền sao?"
Đám người Nghiêm lão đại mới vừa đi đến bên cạnh ao nham thạch nóng chảy nghe được lời nàng nói, thiếu chút nữa dưới chân lảo đảo một cái ngã sấp xuống.
Đồ Tứ Nương vội nói: "Cô yên tâm, chúng ta tự sẽ không làm chuyện này."
Đùa à, nhóm người này hung tàn như thế, ngay cả Hỏa Lân Xà cấp mười hai còn không sợ, có thể thấy thực lực của bọn họ, bọn hắn là đần độn mới có thể cố ý là địch với bọn họ.
Đám người Đồ Tứ Nương cũng không ngốc, bọn họ có loại dự cảm, đoàn người Sở Chước còn có rất nhiều con bài chưa lật, đây không phải là bọn hắn có thể đối phó.
Lúc này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang hái Hỏa Lân quả chẳng hề để ý nói: "Các ngươi không muốn sống cứ việc đi nói, dù sao chúng ta không sợ." Nói xong, lại liếc mắt nhìn tiểu yêu thú ghé vào trên vai Sở Chước làm đồ trang sức một cái, rất tự tin. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Nơi này còn có một vị yêu tổ tông ở đây, xem thử con yêu thú nào không muốn sống dám chạy tới tìm ngược.
Sở Chước sờ sờ cái đuôi A Chiếu, khẽ cười với Đồ Tứ Nương.
Đồ Tứ Nương bị nàng cười đến cả người cứng ngắc, vội vàng chạy tới chỗ Nghiêm lão đại, giúp đỡ tìm xem có hỏa tinh thạch hay không.
Trong Hỏa tinh thạch ẩn chứa hỏa linh lực nồng đậm, nham thạch nóng chảy tầng trung dưới lòng đất ngưng tụ thành hình, ở khi núi lửa phun trào, đi cùng nham thạch nóng chảy từ lòng đất tuôn lên trên, muốn tìm hỏa tinh thạch, chỉ cần tìm kiếm tại nơi nham thạch nóng chảy là có thể.
Mấy người Đồ Tứ Nương cẩn thận tìm kiếm ở dưới nham thạch nóng chảy, đột nhiên trên mặt vui vẻ, ngưng tụ linh lực hóa chưởng, duỗi vào trong nham thạch nóng chảy, nham thạch nóng chảy quay cuồng, từ giữa lấy ra một viên tảng đá màu lửa đỏ bất quy tắc.
"Thực sự có hỏa tinh thạch?" Đồ Tứ Nương vui sướng nói.
Nghiêm lão đại thật ra lại bình tĩnh, nói: "Nơi này chính là địa bàn Hỏa Lân Xà, nham thạch nóng chảy trong ao nham thạch nóng chảy tuôn ra từ trong lòng đất, ẩn chứa hỏa linh lực vốn nồng đậm, hơn nữa có rất ít người có thể đến nơi đây, có hỏa tinh thạch cũng không kỳ quái."
Nói tới đây, Nghiêm lão đại nhịn không được vụng trộm lén liếc mắt nhìn đám người Sở Chước một cái, đối với thực lực của ba người lại có một nhận thức mới.
Ba người này không chỉ có thực lực khó lường, thứ tốt trên người lại không ít, nếu...
Đợi Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước bọn họ hái xong Hỏa Lân quả, Nghiêm lão đại bọn họ cũng thu xong hỏa tinh thạch trong ao nham thạch nóng chảy.
Hồ nham thạch nóng chảy có chín khối hỏa tinh thạch, màu ánh sáng rực hồng, xếp xếp cùng một chỗ, giống như lửa, phát ra một loại nhiệt lượng đáng sợ. Nhìn đến những hỏa tinh thạch, trên mặt Bích Tầm Châu lộ ra thần sắc chán ghét, tránh qua một bên.
Sở Chước đặc biệt dùng một cái túi càn khôn trống không thu hồi hỏa tinh thạch lại, để ngừa đặt hỏa tinh thạch vào chung thứ khác, bị hỏa linh lực nồng đậm trong hỏa tinh thạch đốt hủy. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Trang khác chỉ là “copy” không hề xin phép.
Làm xong, Sở Chước lại nhìn nhìn thông đạo phía sau Hỏa Lân Đằng, cũng không biết Hỏa Lân Xà có biến hóa được hay không.
Đám người Đồ Tứ Nương cung kính đứng ở một bên, chờ phân phó.
"Đi thôi." Sở Chước nói, dẫn đầu đi ra ngoài.
Đám người Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đuổi kịp, rất nhanh liền rời khỏi phạm vi thế lực Hỏa Lân Đằng.
"Còn có địa phương tốt nào khác không?" Sở Chước thăm dò đám người Đồ Tứ Nương.
Đồ Tứ Nương nghĩ nghĩ địa hình Hỏa Hạc sơn, nói: "Vị trí hiện tại của chúng ta đã tiếp cận chỗ sâu trong lòng núi, vào bên trong nữa, chính là khu vực nham thạch nóng chảy, vùng đó hỏa linh lực quá nồng đậm, người bình thường khó mà tiếp cận, nhưng thật ra có rất nhiều thứ tốt, cũng có hỏa tinh thạch và rất nhiều linh thảo cao cấp..."
"Vậy đi xem." Sở Chước lại đánh nhịp.
Đồ Tứ Nương ứng một tiếng, sau đó nhìn về phía Bích Tầm Châu, làm sao lại không cảm giác tính khí vị yêu tu tiền bối này biến hóa vào giờ khắc này chứ, dường như thời gian cách mỗi một khắc, tính khí của hắn liền táo bạo một lần...
Kế tiếp, quả nhiên như theo như lời Đồ Tứ Nương, chung quanh hỏa linh lực càng ngày càng nồng đậm.
Bọn họ đi dạo ở chung quanh đại khái thời gian hai ngày, lại tìm kiếm được vài linh thảo hệ hỏa loại cao cấp.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật cẩn thận lấy mấy cọng linh thảo đó xuống, trồng đến trong linh bồn, nhịn không được nuốt nước miếng, phát hiện miệng rất khô, phần nước trong thân thể giống như đã bị hỏa linh lực chung quanh tát cạn, lục phủ ngũ tạng đều giống như muốn thiêu đốt.
Không chỉ có hắn, những người khác cũng giống vậy.
Thật sự là nơi này hỏa linh lực quá nồng, da thịt ở dưới hỏa linh lực quay nướng, hiện ra màu đỏ thắm.
Đám người Đồ Tứ Nương cũng chịu không nổi hỏa linh lực nơi này, nhịn không được nói: "Sở cô nương, phía trước hỏa linh lực thật sự quá nồng, chúng ta khả năng không thể đi vào nữa." Khi nói lời này, nàng ta nhịn không được nhìn nhìn đám người Sở Chước, ngạc nhiên phát hiện, màu da Sở Chước Bích Tầm Châu vẫn rất là bình thường. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Hơi nghĩ một chút, liền hiểu rõ trên người Sở Chước hẳn là có linh vật nào đó có thể hộ thể.
Còn Bích Tầm Châu, hẳn là bởi vì hắn là yêu thú hệ băng, da thịt thiên về trắng, cho dù là hiện tại, da thịt cũng không đỏ nổi.
Sở Chước nhìn về phía bọn họ, thấy mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ đỏ đến không bình thường, liền nói: "A Kỳ, Tầm Châu ca, hai người liền ở trong này đi, kế tiếp ta và A Chiếu đi vào là được."
Bích Tầm Châu chỉ là thoáng dừng lại, liền nói: "Được, chúng ta sẽ không theo các người đi vào, hai người cẩn thận một chút."
Sở Chước cười cười với hắn, tiếp tục đi vào trong.
Đợi nàng rời khỏi, đám người Đồ tứ nương ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía Bích Tầm Châu, muốn nói lại thôi.
Bích Tầm Châu đi qua, xách lên luyện đan sư bị hỏa linh lực nướng mệt mỏi, nói: "Đi thôi."
Đám người Đồ Tứ Nương lên tiếng, đuổi theo sát sau Bích Tầm Châu rút lui khỏi, vừa đi vừa cẩn thận nói: "Tầm Châu công tử, để cho một mình Sở cô nương... Thật sự không thành vấn đề sao?"
Bích Tầm Châu khuôn mặt căng chặt, không để ý tới bọn họ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ hảo tâm đáp: "Yên tâm đi, Sở tỷ làm được."
Đồ Tứ Nương thấy bọn họ không muốn nhiều lời, vì thế cũng ngậm miệng lại.
Sở Chước mang theo A Chiếu đi tới chổ sâu trong lòng Hỏa Hạc sơn, ven đường nhìn được rất nhiều nham thạch nóng chảy chảy qua, thậm chí có vài thông đạo bị nham thạch nóng chảy bịt đầy, hoặc là chặn nửa.
Nham thạch nóng chảy nhiều lắm, đã không thể đi đường, Sở Chước đành phải cẩn thận ngự kiếm phi hành.
Đi qua một cái thông đạo bị nham thạch nóng chảy bao trùm hơn phân nửa không gian, Sở Chước hơi hơi cong thắt lưng xuống, càng thêm cẩn thận.
Đợi xuyên qua thông đạo này rồi, lại đi tới trước một đoạn đường, đi đến một cái động đá vôi rất to.
Nhưng mà lúc này trong động đá vôi khắp nơi đều là nham thạch nóng chảy quay cuồng, Sở Chước đứng ở phía trên nham thạch nóng chảy, có thể cảm nhận được nhiệt độ gần như muốn hun nóng làm khô nước trong cơ thể nàng, làm cho nàng không thể không gia tăng dị thủy bao trùm thân thể.
"A Chiếu, có thể cảm giác được hỏa linh tồn tại sao?" Sở Chước hỏi.
A Chiếu nhìn về phía nham thạch nóng chảy phía dưới, dùng cái đuôi quét quét cổ nàng.
Sở Chước biết ý tứ của nó, nơi này không có hỏa linh, bởi vậy cũng có thể thấy được, hỏa linh quả thật không phải dễ tìm như vậy, chẳng trách biết rõ dưới Hỏa Hạc sơn có hỏa linh, lại có cực ít người có thể được. Một là hỏa linh ẩn tàng được quá sâu, chỉ cần nó không chủ động lộ diện, rất khó định vị nó tồn tại. Hai là nơi hỏa linh ở, hỏa linh lực thật sự quá nồng, căn bản không thể xâm nhập.
Nếu không phải A Chiếu cảm thấy hứng thú đối với hỏa linh lực, Sở Chước cũng sẽ không chạy một chuyến này.
Sở Chước ngưng tụ một thủy linh lực hóa thành bàn tay khổng lồ, thăm dò vào trong nham thạch nóng chảy phía dưới.
Thủy linh lực ngưng tụ bàn tay khổng lồ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tan rã, thẳng đến khi nó rút ra từ trong nham thạch nóng chảy, đã trở nên vô cùng mỏng manh, mà bàn tay khổng lồ đó đang cầm lấy mấy khối hỏa tinh thạch.
Sở Chước thu hồi hỏa tinh thạch, uống vào mấy viên Hồi Linh đan, tiếp theo tiếp tục tìm kiếm hỏa tinh thạch.
Nơi này hỏa tinh thạch rất nhiều, Sở Chước vừa cắn Hồi Linh đan bổ sung linh lực, vừa ngồi thủ tại chỗ này tìm hỏa tinh thạch, thẳng đến khi hỏa tinh thạch vùng này bị nàng thu hết, Sở Chước mới vừa lòng mà chuẩn bị rời khỏi.
Vừa muốn xoay người, đột nhiên một con hỏa long không biết từ chỗ nào chạy vọt tới đánh úp lại sau lưng nàng.
Khi Sở Chước phát hiện muốn tránh đã tránh không kịp, chỉ có thể kịp lúc dựng thẳng lên một tường nước cản trở, mà lúc này, nham thạch nóng chảy trong động đá vôi đột nhiên nhấc lên một sóng nước, nham thạch nóng chảy nóng bỏng đỏ rực phun tung toé đến hướng nàng.
Có thể nói là trước có sói sau có hổ, tình huống vô cùng nguy cấp.
Sắc mặt Sở Chước trầm xuống, nhanh chóng nhảy lên trên, tránh thoát sóng nham thạch nóng chảy phía dưới. Mà hỏa long đánh úp lại phía sau, cũng không kịp né tránh. ChieuNinh:{\}[email protected]#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
A Chiếu hai mắt lãnh khốc nhìn phương hướng hỏa long đánh úp lại, nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể nhanh chóng ở nhanh chóng biến lớn giữa không trung, sau đó một móng vuốt đánh tan hỏa long.
Sở Chước từ trên phi kiếm nhảy lên, nhảy đến sau lưng nó.
A Chiếu đảo cái đuôi qua, nhấc lên một sóng nhiệt, mạnh mẽ bức lui nham thạch nóng chảy quay cuồng phía dưới.
Người chỗ tối thấy một màn như vậy, con ngươi hơi co lại, không chút nghĩ ngợi xoay người bỏ chạy.
A Chiếu làm sao cho phép hắn trốn, phun một ngụm yêu hỏa qua, trong hỏa diễm màu tím đó nhè nhẹ nổi trôi bạch diễm, uy lực kinh người, nơi đi qua, nham thạch nứt vỡ, nham thạch nóng chảy hóa hư không, có thể thấy được dưới cơn thịnh nộ, nó vẫn chưa khống chế uy lực trong yêu hỏa.
Tử diễm phá hủy bảy tám phần phụ cận thông đạo, người chạy trốn không kịp cũng bị nham thạch sụp đổ đè trên mặt đất, thân thể và nham thạch nóng chảy trên mặt đất đụng chạm, phát ra tiếng xèo xèo.
Mãnh thú màu đen cực đại liếm môi, nện từng bước tao nhã đi tới phía trước, đi đến trước mặt người bị đè ở dưới nham thạch nóng chảy, một móng vuốt chụp qua, nham thạch hỗn độn liền bay lên, lộ ra người phía dưới.
Người nọ nâng mặt lên, Sở Chước rất nhanh liền nhận ra bộ dạng người này.
"Thu Thiếu Nhai?" Sở Chước mở miệng.
Bộ dạng Thu Thiếu Nhai lúc này rất chật vật, quỳ rạp trên nham thạch nóng chảy trên mặt đất, không còn tuấn mỹ âm nhu như khi chứng kiến ở linh Hỏa thành nữa.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Chước và con mãnh thú, trong mắt lộ ra thần sắc hoảng sợ.
Sở Chước trên cao nhìn xuống nhìn hắn, thần sắc rất lạnh, nhẹ giọng nói: "Ta cũng biết ngươi sẽ đến, lại không nghĩ tới bản lĩnh của ngươi cực lớn ..."
Thế nhưng có thể ở dưới mí mắt của nàng hoàn toàn ẩn tàng hơi thở của mình, thiếu chút nữa làm cho nàng té cắm đầu.
Thu Thiếu Nhai thu liễm âm ngoan dâng lên trong mắt, nhếch miệng cười, nói: "Là kỹ của ta không bằng người, mong rằng cô nương đại nhân đại lượng, tha ta một mạng, ta nguyện ý dâng một nửa thế lực Chân Hỏa Cung."
Thế lực Chân Hỏa Cung ở đại lục Xích Vân Tinh không nhỏ, là một thế lực do người tu luyện nhân loại và yêu tu cùng thành lập để đối kháng với ma nhân. Thu Thiếu Nhai này là thiếu chủ Chân Hỏa Cung.
"Ta không cần Chân Hỏa Cung, ta chỉ cần mạng của ngươi." Sở Chước lạnh nhạt nói.
Con ngươi Thu Thiếu Nhai hơi co lại, không nghĩ tới hắn đã báo ra Chân Hỏa Cung, người này thế nhưng thờ ơ. Nhưng mà nghĩ đến Sở Chước bọn họ là người từ ngoài đến, cũng hiểu rõ, vội nói: "Cô nương trước đừng cự tuyệt mau như vậy, Chân Hỏa Cung chính là thế lực số một số hai trên đại lục Xích Vân Tinh, ta là thiếu cung chủ Chân Hỏa Cung, chỉ cần ngươi thả ta, Chân Hỏa Cung tất nhiên là quan hệ thân thiết với cô nương..."
"Ta không cần, ta hiện tại chỉ muốn giết ngươi." Sở Chước nói.
Thu Thiếu Nhai nghe đến đó, tàn nhẫn trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
Chỉ là khi hắn muốn ra tay thì đã quá muộn, Sở Chước đã vung một kiếm đến hắn.
Trong ý thức cuối cùng, Thu Thiếu Nhai thậm chí nhìn đến đầu của mình quăng lên cao cao, trong mắt còn lưu lại thần sắc mờ mịt, dường như không thể tin, thế nhưng thật sự có người sẽ giết mình như vậy.
Đầu rất nhanh liền ngã nhào vào trong nham thạch nóng chảy.
Sở Chước lột xuống túi càn khôn trên thi thể không đầu còn thừa lại, sau đó đá quăng vào dưới nham thạch nóng chảy, nhìn nham thạch nóng chảy quay cuồng nhảy lên ngọn lửa rồi nuốt trọn, cuối cùng ngay cả xương cốt cũng không thừa.
Làm xong hết thảy, Sở Chước quăng xuống túi càn khôn trong tay, thở dài khe khẽ.
Bả vai hơi nặng, khi Sở Chước lấy lại tinh thần, chỉ thấy A Chiếu đã biến thành bộ dạng tiểu yêu thú, ngồi xổm ở trên vai nàng, cặp dị đồng tử xinh đẹp nhìn nàng.
Sở Chước không thể từ trong đôi dị đồng tử nhìn ra cảm xúc của nó, ôm nó đến trong lòng, nói: "Người này trừng mắt tất báo, không có phần bao dung người khác, tha cho hắn một mạng, chỉ sợ sẽ mang đến vô cùng nguy hiểm, không bằng giết cho bớt việc."
A Chiếu ngẩng đầu nhìn nàng, sau một lúc lâu dùng meo meo quyền vỗ gương mặt của nàng, tỏ vẻ ủng hộ nàng.
Nó nhìn tiểu cô nương này lớn lên, biết nàng là cái tính cách gì, tuy rằng cũng không lạm sát người vô tội, nhưng khi cần nhẫn tâm cũng có thể rất ngoan độc. Tuy rằng lý do nàng giết Thu Thiếu Nhai có chút yếu ớt, nhưng giết cũng giết, còn muốn truy cứu nguyên nhân hay sao?
Sở Chước bị meo meo quyền của nó vỗ đến muốn cười, nhéo nhéo lông móng vuốt của nó, xoay người rời khỏi.
Hết chương 220.