Vân Phi Dương đi tới, Linh Niệm bao phủ cây nấm tối đen trong khe đá phía trước, nhất thời vui vẻ nói:
- Độc tính thật mạnh.
Trong cây nấm này ẩn chứa độc tố cường đại, hắn suy đoán độc này chí ít có thể độc được Linh Vương.
Nếu như có thể phối hợp tài liệu khác, có lẽ sẽ độc được Linh Hoàng! Vân Phi Dương lấy ra Hàn Thiên Kiếm, nhẹ nhàng đào ra, thu vào không gian giới chỉ.
Vật này quả nhiên độc tính cực mạnh, mũi kiếm Hàn Thiên Kiếm vừa chạm vào đã xuất hiện màu đen.
Chậc chậc.
Vân Phi Dương nói:
- Quả nhiên, địa phương càng ác liệt, càng dễ sinh ra độc vật kịch độc.
Ngoài ý muốn phát hiện một gốc nấm kịch độc, để lòng tin hắn tràn ngập, có lẽ sâu trong hạp cốc sẽ có độc vật mạnh hơn.
Vù vù!
Đột nhiên, phía trước truyền đến thanh âm tựa như rắn đang lè lưỡi.
Vân Phi Dương nhất thời cảnh giác.
Khi hắn tiếp tục đi tới, đi chưa được mấy bước đx thấy một đầu rắn dài nhỏ cuộn tròn trên trụ đá, mắt tam giác hiện ra u quang khủng bố!
Vân Phi Dương vui vẻ nói:
- Bên trong con rắn này có độc tố cực mạnh.
Nói xong muốn đi qua, nhưng vừa bước được một bước, con rắn bỗng nhiên giơ đầu lên, phát ra thanh âm xào xạc.
- Hung hăng thế.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Gia hỏa nhỏ như vậy, thực lực hẳn cỡ Linh Tông, mình sao lại sợ nó.
Xoát!
Vân Phi Dương bổ nhào qua.
Rắn thú như ý thức được nguy hiểm, nhanh chóng lao đi, đừng nhìn nó thực lực không cao nhưng tốc độ lại cực nhanh.
Vân Phi Dương vồ hụt, lại cười nói:
- Muốn chạy?
Nói xong giẫm lên thân pháp đuổi theo.
Xào xạc!
Rắn thú một bên trốn, một bên phát ra thanh âm quỷ dị, Vân Phi Dương đuổi theo không bỏ, chợt vung tay lên bắt cái đầu nhỏ bé của nó.
- Ngươi chạy không thoát.
Vân Phi Dương giơ nó lên, lấy ra một bình sứ, nói:
- Nghe lời, nhanh phun độc dịch ra, có lẽ ta sẽ thả ngươi một con đường.
Xào xạc!
Rắn thú vẫn quái khiếu.
- Ngươi rất không phối hợp.
Vân Phi Dương lắc đầu, định dùng thực lực đến cưỡng ép xuất độc tố, lại đột nhiên cảm giác trời tối xuống, hắn ngửa ra sau nhìn lại, nhất thời khóe miệng co giật.
Sau lưng một đầu rắn thú to lớn chẳng biết lúc nào xuất hiện, không nói đầu, vẻn vẹn tròng mắt âm u đã lớn hơn hắn!
Xào xạc!
Rắn thú to lớn phát ra thanh âm cổ quái, ánh mắt lấp lóe sát cơ, quanh thân tản mát ra khí tức cuồng bạo, thực lực chí ít đạt tới Linh Hoàng!
- Ừng ực.
Vân Đại Tiện Thần nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn vội vàng để rắn thú trong tay xuống dưới đất, vỗ đầu nó, nói:
- Tiểu gia hỏa, về sau đừng có chạy lung tung, gặp được người xấu thì làm sao bây giờ.
Nói xong, nhìn rắn thú to lớn, cười nói:
- Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.
Hô!
Đầu rắn trực tiếp áp xuống.
- Má ơi!
Vân Đại Tiện Thần sưu một cái rút lui hơn chục trương, một con rắn thú lớn như vậy, khí tức tương đương Linh Hoàng, hắn chỉ có thể chạy trốn.
Hô!
Rắn thú to lớn đánh không trúng mục tiêu, lập tức đuổi theo.
Nó động mới nhìn rõ toàn thân dài chừng mấy chục trượng, phía trên phủ đầy lân phiến đen như mực.
Vân Phi Dương thấy thế, nhất thời sụp đổ.
Rắn ngàn năm hóa giao, vạn năm hóa rồng, cự đại mãng xà này trên thân đã có vảy, tối thiểu cũng phải sống trên 500 năm, thực lực khẳng định không phải Linh Hoàng sơ kì!
Quá xui rồi
Đụng một đầu tiểu xà, đâu ngờ người ta có hậu trường mạnh như thế, có để cho người ta lăn lộn hay không!
Mãng xà to lớn tuy cường đại, nhưng bị giới hạn bởi thân thể to lớn, nên tốc độ không nhanh. Vân Phi Dương giẫm Quỷ Bộ cùng Loạn Đôn Tạp Quái Bộ, cùng nó kéo ra khoảng cách không nhỏ.
Xoát!
Đột nhiên, rắn mở ra miệng rộng, phun ra một đoàn nước bọt tinh hồng.
Làm người trong nghề chơi độc, Vân Phi Dương vừa nhìn đã biết đây tuyệt đối là kịch độc a!
Hắn thi triển thân pháp, miễn cưỡng né tránh.
Ba!
Tinh hồng độc dịch đánh lên thạch bích, thạch bích nhất thời hiện ra khói xanh, một khu vực bị ăn mòn hóa hư vô.
- Mạnh như vậy?
Vân Phi Dương quá sợ hãi.
Lấy thực lực mình bây giờ nếu như dính độc dịch vào, nháy mắt sẽ bị ăn mòn.
- A!
Hắn lớn tiếng hô, càng tăng tốc, như hóa thành một đạo lưu quang, kéo ra cự ly xa với đối phương.
Nhưng.
Sau một khắc.
Lại xém chút khóc.
Bởi vì, phía trước có vách đá ngăn trở đường đi, nói cách khác, hoảng hốt chạy bừa xâm vào ngõ cụt!
- Đáng giận.
Vân Phi Dương tức giận đến choáng váng.
Xào xạc!
Rắn to đuổi tới, nó nâng đầu muốn phun ra độc dịch, trong lúc nguy hiểm này, Vân Phi Dương chỉ có thể tiếp tục tiến vào tiểu thế giới.
Nhưng.
Khi Linh Niệm hắn câu thông đan điền, lại không thể liên lạc được tiểu thế giới, giống như bị lực lượng nào đó ngăn cách.
- Mẹ nó!
Vân Phi Dương chửi ầm lên.
Đây chính là át chủ bài đào mệnh mạnh nhất của hắn, lúc này lại bị phong ấn vậy thật không dễ chơi.
Nhưng vào lúc này, đại xà phun ra tinh hồng độc dịch, mang theo khí tức khiến người ta buồn nôn.
Xoát!
Vân Phi Dương tuyệt sẽ không ngồi chờ chết, hắn lăng không bay lên.
Xoát
Độc dịch bay qua dưới chân rơi trên vách đá, khói xanh xuất hiện bừng bừng, vách đá mục nát ra một lỗ thủng khổng lồ.
Phù phù!
Nhưng vào lúc này, trên không truyền đến một tiếng tiếng va chạm, chợt thấy Vân Phi Dương ngã từ phía trên xuống.
Trong hạp cốc có trận pháp tự nhiên hình thành, hắn không thể bay ra được.
Vân Phi Dương rơi trên mặt đất, che trán, đau đến mức nước mắt tuôn ra , bất quá, sau khi rơi xuống phía dưới lại đại hỉ.
Bởi vì, độc dịch đầu rắn này đã ăn mòn vách đá hiển lộ ra một cái động lớn, lúc này hắn không cân nhắc gì nhiều, chưa đợi đối phương phun độc lần nữa đã vội tiến lên.
Bất quá.
Vẫn trễ một bước.
Ngay thời điểm hắn vừa bước vào động khẩu, độc dịch lần nữa phun đến, tốc độ quá nhanh, không kịp trốn tránh.
Xoát!
Thời khắc nguy nan, trước người Vân Phi Dương xuất hiện thuẫn tường trong suốt.
Tấm chắn nhỏ này nhặt được từ lăng mộ Tiêu Dao Hoàng, có thể gánh đỡ được độc dịch mãng xà Linh Hoàng hay không?
Ba!
Độc dịch đánh vào thuẫn tường.
Ngăn lại!
Thuẫn tường tiếp nhận độc dịch cũng không có bị ăn mòn mà vẫn cứng chắc, chỉ có chút lung lay sắp đổ, giống như chống đỡ không được bao lâu nữa.
Quả thật không tầm thường.
Phải biết.
Cường độ độc dịch loại rắn này cực mạnh, đổi lại bất cứ phòng ngự nào khác thì sẽ bị ăn mòn hòa tan trong nháy mắt.
Xoát!
Vân Phi Dương cũng không có thời gian suy nghĩ, vội vàng triệt tiêu thuẫn tường, chui vào sơn động.
Kỳ quái là.
Sau khi hắn tiến vào động khẩu, đầu mãng xà to lớn kia cũng không có đuổi theo, mà chỉ dừng phía trước, co thân thể to lớn lại.
Hưu!
Vách đá bị ăn mòn mà thành động khẩu trong khoảnh khắc khôi phục như lúc ban đầu, lần nữa hóa thành vách đá hoàn chỉnh.
Đột nhiên.
Đầu kia rắn mở cái miệng rộng, phát ra thanh âm âm trầm:
- Đây là người thứ 203 có thể chạy trốn trước mặt ta, hắn có thể thông qua khảo nghiệm do chủ nhân lưu lại không?