“Mẹ, bụng của Tiểu Nho không thoải mái, Tiểu Nho muốn đi “thúi thúi”. . . . . .”
Sự trầm mặc của Đào Du Du bị giọng nói non nớt của Tiểu Nho đánh vỡ. Cô lập tức thả dao nĩa trong tay ra, chạy đến bên Tiểu Nho ôm cô bé bế lên, rồi bước ra khỏi phòng ăn đi về hướng phòng vệ sinh cách đó không xa.
Vũ Văn Vĩ Thần nhất thời cũng bị câu nói của Tiểu Nho làm mất hứng thú muốn ăn tiếp. Anh quay đầu nhìn sang Đào Dục Huyên vẻ mặt bình tĩnh đang tao nhã cắt thịt bò bít tết, một lúc sau mới lên tiếng hỏi:
“Hương vị món đó thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, nhưng tay nghề kém hơn so với đầu bếp chính của L&L một chút.” Đào Dục Huyên cắt một miếng thịt, đưa vào miệng, nhai vài cái rồi mới trả lời.
“L&L? Nhà hàng này không phải thuộc tập đoàn Lý thị sao? Hình như nó không có chi nhánh ở Thành quốc mà, làm sao cháu biết được?”
Vũ Văn Vĩ Thần có chút ngạc nhiên nhìn Đào Dục Huyên. Căn cứ vào tài liệu mà anh có, Đào Du Du xuất ngoại năm năm chưa từng trở về Thương quốc. Vậy tại sao đứa bé này lại có thể biết tay nghề của đầu bếp chính L&L rất tốt đây?
Tập đoàn Lý thị anh vô cùng quen thuộc, những năm gần đây vẫn có quan hệ mật thiết với Vũ Văn gia tộc. Vũ Văn gia tộc có thể có ảnh hưởng lớn như ngày hôm nay là bởi vì có tập đoàn Lý thị cùng một tập đoàn tài chính nữa ủng hộ mới có thể ở đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi trên con đường tranh cử chức Tổng thống này. Quan hệ giữa bọn họ có thể nói là vô cùng bền chặt, không thể nào cắt đứt được .
Đào Dục Huyên vừa rồi chỉ tùy tiện trả lời mà thôi, cũng không ngờ lại khiến Vũ Văn Vĩ Thần rất hiếu kỳ. Vẻ mặt của cậu nhóc thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh lại cười ha ha, lộ ra nét mặt ngây ngô chưa bao giờ có, mở to hai mắt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần nói:
“Là mẹ nói cho cháu biết.”
“Thì ra là như vậy.”
Nghe được đáp án từ Đào Dục Huyên, Vũ Văn Vĩ Thần không hề nghi ngờ gì nữa. Anh lại tiếp tục hỏi “Mẹ cháu rất thích các món ăn do đầu bếp chính của L&L làm hả?”
“Chắc là vậy.” Đào Dục Huyên đáp.
“Vậy cháu còn biết mẹ cháu thích gì nữa không?”
Tuy nhiên lần này Đào Dục Huyên không tiếp tục trả lời vấn đề của anh, chỉ khẽ nghiêng đầu, mắt to trong suốt nhìn ngài Tổng thống tôn quý đang ngồi trước mặt, ánh mắt mang theo dấu chấm hỏi thật to hỏi ngược lại: “Ngài Tổng thống, ngài có hứng thú với mẹ cháu đúng hay không?”
“Cái . . . . . . Cái gì?” Vũ Văn Vĩ Thần không ngờ câu nói này lại có thể thốt ra từ trong miệng của một đứa trẻ, khiến anh kinh ngạc không thôi.
“Nếu không tại sao lúc trước lại hỏi chuyện về cha của chúng cháu, sau đó còn muốn biết mẹ cháu thích gì. Nếu như ngài Tổng thống đúng là thích mẹ cháu như lời cháu nói thì mau thổ lộ với mẹ cháu đi. Cháu nghĩ mẹ cháu sẽ không cự tuyệt một người đàn ông đẹp trai xuất sắc như ngài theo đuổi đâu.”
Đào Dục Huyên nói xong, bưng ly nước trái cây trước mặt lên uống một hớp, nhíu nhíu mày, có vẻ không thích lắm. Sau đó đứng lên, cậu nhóc nghiêng người sang phía bàn bên kia, với tay lấy ly rượu đỏ của Đào Du Du uống một ngụm, lúc này mới hài lòng giãn chân mày ra.
Nhìn một loạt động tác của cậu nhóc, Vũ Văn Vĩ Thần dường như có cảm giác mình đang đứng hiu hắt trong gió.
Đứa trẻ này mới có bốn tuổi sao? Thật sự sao??
Chương 48: Vết bớt–
Bốn giọt mồ hôi hoa hoa lệ lệ trên trán Vũ Văn Vĩ Thần còn chưa kịp chảy xuống, Đào Du Du đã dẫn Tiểu Nho quay trở lại bàn ăn.
Tiểu Nho hào hứng tiếp tục công cuộc càn quét những món ăn mà mình yêu thích. Đào Dục Huyên thấy vậy không nhịn được liếc mắt nhìn cô bé hỏi một câu: “Em đã rửa tay chưa?”
“Rồi ạ, mẹ đã rửa tay rất sạch cho Tiểu Nho rồi nha. . . . . .”
Tiểu Nho miệng đầy sốt dâu tây rất nghiêm túc gật đầu, sau đó còn đem bàn tay dính đầy sốt hoa quả lên vẫy vẫy trước mặt Đào Dục Huyên. Đào Dục Huyên chỉ sợ bàn tay bẩn của cô bé đụng phải mình, không ngừng nghiêng người ra phía sau tránh né.
Thời gian sau đó, tất cả mọi người đều không nói gì. Vũ Văn Vĩ Thần chỉ ngồi yên lặng trước bàn ăn nhìn ba người trước mắt, dường như muốn tìm ra manh mối gì đó trên người bọn họ.
Sau khi dùng bữa xong, Đào Du Du lập tức muốn đưa hai cục cưng về nhà. Tiểu Nho vô cùng lưu luyến các món ăn ngon của phủ Tổng thống. Trước khi đi còn lôi kéo vạt áo của Vũ Văn Vĩ Thần hỏi nhỏ:
“Chú à, sau này Tiểu Nho cùng anh trai có thể tới đây dùng bữa với chú nữa không?”
“Hả. . . . . . à, dĩ nhiên là có thể. . . . . .” Do dự một chút, Vũ Văn Vĩ Thần chắc chắn nói.
“Tuyệt quá đi!” Tiểu Nho hết sức vui mừng vỗ tay một cái, sau đó ngoan ngoãn đi theo Đào Du Du rời khỏi phủ Tổng thống.
Sau khi ba người rời đi, Vũ Văn Vĩ Thần nhanh chóng quay lại phòng làm việc. Anh thuần thục bấm một mã số điện thoại, tới khi nhận được tín hiệu bắt máy của đầu dây bên kia, anh mới trầm giọng nói: “Đã điều tra được những gì rồi?”
“Báo cáo ngài Tổng thống, căn cứ theo lời dặn của ngài, chúng tôi đã điều tra tất cả các bạn học năm đó cùng học với Đào Du Du. Theo thông tin mà bọn họ cung cấp thì buổi tối trước ngày Đào Du Du rời khỏi Thương quốc đã cùng bạn học tham gia liên hoan. Chỉ là sau đó mỗi người một ngả đi về nhà, nhưng Đào Du Du không về đến nhà, bởi vì đáng lẽ tính theo thời gian lúc đó cô đã phải có mặt ở nhà rồi thì cha của cô lại bị người ta ám sát trong biệt thự. Nếu Đào Du Du mà có mặt ở nhà khi đó thì khẳng định cũng khó thoát khỏi cái chết. Còn về chuyện trong khoảng thời gian kia Đào Du Du đi nơi nào, chúng tôi không có cách nào điều tra ra được. Những điều này rất gần với suy nghĩ của ngài, tôi nghĩ có lẽ cô ấy đúng là người mà ngài muốn tìm rồi.”
Giọng nói truyền tới ở đầu dây bên kia là của trợ lý Hồ Ứng, anh ta tỉ mỉ báo cáo, phân tích kết quả điều tra, cuối cùng còn đưa ra kết luận cụ thể.
“Anh điều tra luôn hai đứa trẻ của cô ấy đi, tôi muốn biết cha của bọn chúng là ai. Nếu không điều tra ra được thì tiến hành xét nghiệm DNA.” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong liền cúp điện thoại.
Ý nghĩ của Vũ Văn Vĩ Thần hiện giờ thì “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”.
Nếu Đào Du Du thật sự là cô gái mà anh muốn tìm thì cặp sinh đôi khả ái kia nhất định là con của anh. Anh tuyệt đối sẽ không cho phép con của mình giống như con ngoài giá thú mà lưu lạc ở bên ngoài như vậy.
Hoàng hôn dần buông xuống, màn đêm bắt đầu bao phủ khắp nơi, Vũ Văn Vĩ Thần âm thầm thở dài một tiếng, ánh mắt hướng về phía xa xăm ngoài cửa sổ.
Trong lòng anh lúc này không nhịn được suy nghĩ, nếu Đào Du Du thật sự là cô gái mà anh không cẩn thận tổn thương năm xưa, vậy tiếp theo anh nên làm như thế nào?
Còn có hai đứa nhỏ nữa, Đào Du Du có thể để cho bọn chúng ở cùng với anh không?
Trong đầu đột nhiên nhớ lại buổi tối năm năm trước, anh đã không nhớ nổi mặt của người thiếu nữ kia rồi, nhưng lại không thể nào quên được tiếng kêu khổ sở của cô, cùng với cái bớt hình quạt màu hồng ở bắp đùi nữa. . . . . .
Đúng rồi, cái bớt đó, nếu Đào Du Du đúng là cô gái năm ấy thì trên người cô nhất định sẽ có cái bớt này.
Trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần nhất thời run nhẹ!