Đào Du Du bắt đầu đau buồn nhớ lại, nếu lúc trước mình không nghe những lời khoác lác của học viện, như cái gì mà nghề quản gia cao cấp này trong tương lai sẽ rất “hot”, rồi thì nhu cầu trước mắt về nhân tài trong lĩnh vực này là rất lớn; có đánh chết cô cũng không chọn cái hệ đào tạo về quản gia này.
Quản gia, chỉ nghe thôi thì quả thật rất hoa lệ, như cô hiện giờ, nói ra cũng có thể khiến một số người ghen tị chết đi được.
Nhưng sau khi thực sự bắt đầu công việc, hơn nữa còn đi sâu vào thực tế, kinh nghiệm qua một thời gian dài làm việc sẽ thấy, làm quản gia cùng với làm trong ngành dịch vụ cũng không khác nhau là mấy.
So với một nhân viên khách sạn bình thường, điểm khác biệt lớn nhất là quản gia chỉ cần phục vụ người trong một gia đình, quản lý một nhà là được rồi.
Mà công việc của nhân viên khách sạn là phục vụ cho tất cả mọi người, quản lý một khách sạn to như thế.
Thật ra ban đầu cô có thể trở thành quản gia của phủ Nghị trưởng, đơn giản cũng coi như đó là “vận cứt chó” của cô đi.
Bởi vì phu nhân Nghị trưởng trẻ tuổi xinh đẹp không thích suốt ngày có một ông chú cứ quơ tay múa chân trong nhà của mình, lại báo cáo tất cả công việc trong phủ cho mình nữa; vậy nên mới gửi thư tới học viện của Đào Du Du, muốn tuyển dụng một quản gia ưu tú vừa mới tốt nghiệp, hơn nữa còn nói rõ ràng là muốn một nữ sinh.
Sau đó, Đào Du Du – nữ sinh duy nhất học hệ đào tạo quản gia cao cấp cứ như thế vinh quang được tuyển dụng.
Nhớ ngày đó cô còn vì chuyện mình có thể tới phủ Nghị trưởng làm việc mà vui ơi là vui. Về nhà báo tin mừng cho con trai, con trai chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Làm người hầu cho người khác mà bà cũng có thể vui mừng đến như vậy, quả nhiên số của bà chỉ có thể làm người phục vụ thôi.”
Chỉ một câu nói mà suýt chút nữa khiến cô chết vì nghẹn.
diendanlequydon Edit: tiểu an nhi
Cũng may đối với cơ hội công tác giống như thành tựu to lớn này, cô thực sự có tình cảm rất mãnh liệt. Do đó mà cô vẫn hết sức thuận lợi làm việc cho đến tận bây giờ.
Nhưng vào lúc này, ngay tại giây phút này đây, rốt cuộc cô cũng hiểu câu nói của con trai chí lý đến mức nào rồi.
Bởi vì lúc trước phủ Nghị trưởng chưa tổ chức qua những bữa tiệc kiểu này bao giờ nên cô không biết khi thực sự bắt tay vào làm lại mệt mỏi tới vậy.
Hôm nay coi như là lần đầu tiên thể nghiệm đi, trong lòng cô bắt đầu không ngừng kêu khổ.
Phục vụ hai vợ chồng Nghị trưởng không khó, nhưng khách của hai người này lại không dễ hầu hạ chút nào.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ở trên ghế sofa nghỉ ngơi hơn mười phút, cô thấy mình không nên biến mất quá lâu, nên đứng dậy chuẩn bị quay lại vườn hoa tiếp tục công việc.
Nhưng khi cô vừa đứng lên, mới nhấc chân đi được vài bước, lại thấy Vũ Văn Vĩ Thần đang đi tới chỗ cô.
Đào Du Du nhìn thấy anh, lập tức đứng thẳng người, khẽ gật đầu chào hỏi: “Ngài Tổng thống, xin chào.”
“Phòng vệ sinh ở chỗ nào?” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn cô một cái, sau đó lên tiếng hỏi.
“Hả?” Đào Du Du nghe vậy, hơi sững sờ, nhưng phản ứng rất nhanh lập tức trả lời: “Từ đây đi thẳng rẽ trái, sau đó đi hết dãy hành lang quẹo phải, qua một phòng khách lại rẽ trái. . . . . .”
Cô rất nghiêm túc chỉ đường cho anh tới phòng vệ sinh, nhưng mới nói một nửa, liền bị anh bắt lấy cổ tay, thoáng cái đã túm cả người cô đi về hướng cô vừa chỉ.
“A. . . . . . phiền ngài buông tay. . . . . . Ngài muốn làm cái gì?” Hành động của anh khiến Đào Du Du sợ hết hồn, vừa giằng tay ra vừa nói.
“Dẫn đường.” Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên bỏ tay của cô ra, thuận miệng phun ra hai chữ này.
Trời, dẫn đường thì dẫn đường, có cần phải hành động giống như ăn cướp vậy không?
Đào Du Du có chút oán trách xoa xoa cổ tay, mắt to len lén liếc lên liếc xuống. Một mặt tự giác đi về phía trước, một mặt ấm ức oán thầm trong lòng.
Chương 14: Đứng ở ngoài cửa chờ tôiThiến Hề
Sau khi dẫn Vũ Văn Vĩ Thần qua chín chỗ rẽ, mười tám chỗ ngoặt thì cuối cùng cũng đến trước cửa gian phòng rửa tay duy nhất ở lầu một của phủ Nghị trưởng, cô làm ra tư thế mời rất cung kính, khom lưng nói: “Đến phòng vệ sinh rồi, xin ngài cứ tự nhiên.”
Vũ Văn Vĩ Thần đẩy cửa đi vào. Đào Du Du thấy anh tiến vào, đang chuẩn bị xoay người rời đi, lại thấy anh thò đầu ra nói với cô: “Đứng ở ngoài cửa chờ tôi.”
Cái gì chứ. . . . . .
Đùa chắc? Đi vệ sinh còn muốn cô đứng ngoài canh cho nữa à?
Lớn như vậy rồi mà chưa tự đi vệ sinh được hay sao? Chẳng lẽ còn cần có người giúp mới đi được hả?
Hai cục cưng nhà cô cũng đã tự đi “xuy xuy” rồi đấy, lúc đi “thúi thúi” cũng không còn cần mẹ ở cửa toilet coi chừng đâu.
Chẳng qua Tiểu Bồ Đào sau khi “thúi thúi” xong sẽ la hét gọi mẹ vào giúp cô bé lau mông nữa thôi.
Nhưng cô khó chịu thì khó chịu, cũng đâu thể làm được gì. Ai bảo anh là khách quý cơ chứ, hơn nữa lại còn là Tổng thống của quê hương cô, cô làm sao dám cãi lại mệnh lệnh của anh.
Ngoan ngoãn đứng ở cửa coi chừng, thời gian từng phút trôi qua.
Lúc đầu cô còn nghĩ anh chỉ đi tiểu một lát thôi, rất nhanh sẽ ra ngoài.
Nhưng không ngờ đã năm phút rồi mà một chút động tĩnh cũng không có.
Sau đó cô lại đoán rằng chắc ngài Tổng thống đáng kính đang đi “thúi thúi” nên vẫn nhẫn nại đợi thêm năm phút nữa. Thế nhưng mười phút sau, cửa phòng vệ sinh vẫn chưa được mở ra.
diendanlequydon Edit: tiểu an nhi
Cô suy nghĩ, có lẽ là đau bụng đi, vậy thì chờ thêm một chút cũng được.
Cứ như thế, lại qua mười phút nữa, tổng cộng 20 phút rồi, nhưng bên trong vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.
Cuối cùng, hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa thấy bóng dáng Vũ Văn Vĩ Thần đâu, cô bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh nữa.
Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì ở trong phòng vệ sinh đấy chứ?
Nghĩ đến khả năng này, cô lập tức giơ tay gõ cửa phòng vệ sinh, lớn tiếng hô: “Ngài Tổng thống, ngài có khỏe không?”
Nhưng cô gõ cửa nửa ngày mà bên trong một chút phản ứng cũng không có.
Đến lúc này, Đào Du Du hết sức lo lắng. Cô không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng móc túi lấy ra chìa khóa vạn năng có thể mở cửa tất cả các phòng. Nhanh như chớp mở tung phòng vệ sinh ra, cảnh tượng trước mắt lại dọa cô sợ ngây người.
Vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần tái nhợt, cả người ngã ở bên trong, trán đầy mồ hôi, đôi môi trắng bệch không một chút huyết sắc, hai mắt khẽ mở, bộ dạng giống như đang cố gắng đứng lên.
“Tổng. . . . . . Tổng thống. . . . . . Ngài. . . . . . Ngài sao vậy? Ngài có khỏe không?” Đào Du Du bước tới nâng anh ngồi dậy, để cho anh tựa vào người mình. Tay nhè nhẹ vỗ vỗ mặt anh vội vàng hỏi.