Nhưng mà khi chân cô dịch lên một bước thì mùi máu tanh đã ngăn cản cô lại.
Phản ứng cơ thể quá mãnh liệt, cô không thể xem chúng như không tồn tại.
Dạ dày đang co bóp dữ dội, khiến cho cô muốn nôn ra ngoài.
Lâm Nhã Tịnh không còn cách nào tiếp tục bước về phía hắn, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Âu Dương Dạ Trạch ở đó...Giống như giữa hai người mơ hồ xuất hiện một bức tường vô hình mà không tài nào có thể bước qua được.
Lần đầu tiên, cô mới thấy được thế giới hai người thật sự rất khác biệt.
Không thế dung hợp, không có cách nào để dung hợp...!
Điều này không phải cô đã sớm biết hay sao? Thế giới của hắn thì liên quan gì đến cô?
Thế nhưng...tại sao lòng cô lại chua xót đến như vậy...!
Tô Từ liếc qua bộ dạng nhếch nhác xanh mặt của cô, tưởng rằng cô sợ đến mức không đi nổi, ném cho cô một cái ánh mắt xem thường, khinh miệt mà mắng một tiếng: "Vô dụng!".
Sau đó mới chạy về phía Âu Dương Dạ Trạch, giơ tay ra tựa như quan tâm mà muốn đỡ hắn đứng dậy, nhưng Âu Dương Dạ Trạch không biết là cố ý hay vô tình lại dịch người né sang một bên.
Tô Từ khựng lại, hai tay vẫn còn đang giơ lên không trung, như thể không cam lòng, cất tiếng mềm mỏng khuyên nhủ: "Dạ Trạch, để em giúp anh"
Âu Dương Dạ Trạch như không trông thấy Tô Từ ở bên cạnh, tự mình đứng dậy, từng bước từng bước vững vàng mà tiến về phía Lâm Nhã Tịnh.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Tô Từ đành gượng gạo rút tay về, bàn tay vô thức nắm chặt lại, đôi mắt dậy lên sự căm ghét liếc nhìn Lâm Nhã Tịnh.
Nhưng Lâm Nhã Tịnh không phát hiện ra ánh mắt đó, cô chỉ biết chăm chăm nhìn người đàn ông đang kiên nhẫn bước tới gần cô.
Trên người hắn chảy máu.
Chảy rất nhiều máu.
Lâm Nhã Tịnh theo bản năng một chân đặt ở phía sau, dự định muốn lùi bước, muốn bỏ chạy.
Mùi máu tanh ngày một rõ ràng, không khí mà cô hít vào cũng ngày một khó khăn.
Nhưng tại giây phút muốn xoay người trốn tránh, cô lại muốn...muốn thấy thương thế của hắn mà không nỡ rời đi...!
Cho đến khi Âu Dương Dạ Trạch đứng trước mặt Lâm Nhã Tịnh, khoảng cách hai người chỉ bằng nửa cánh tay.
Hắn cúi người, bất ngờ bắt lấy cắm cô, hôn lên hai cánh hoa hồng nhuận.
Lâm Nhã Tịnh cứng người, không rõ bây giờ mình có tâm tình gì.
Chỉ thấy tim cô đập rất nhanh, không biết là do vị tanh của máu hay là do hương vị xa lạ mà hẳn truyền đến.
"Bảo bối, làm rất rốt" - Âu Dương Dạ Trạch nhìn cô, môi khế cong, âm thanh khàn khàn, hơi thở nóng rực, trong đáy mắt có thể thấy được sự tán dương.
Không phải vì cô đã quay lại, mà là vì giờ phút này cô đã không trốn chạy...!
Lâm Nhã Tịnh hốc mắt đỏ lên.
Tay nhỏ muốn nắm lấy tay hắn, nhưng khi nhìn xuống những vết thương dữ tợn kia, cô lại không dám chạm đến.
Không phải vì nó đáng sợ mà là vì nó...ở trên người Âu Dương Dạ Trạch.
Lúc này, không hiểu sao Âu Dương Dạ Trạch lại quay đầu, nói với người đàn ông đã cứu cô kia: "Chăm sóc cô ấy"
Người đàn ông từ nãy đến giờ luôn yên lặng mà đứng một bên, đột nhiên bị nhắc đến như có chút phiên mà nhíu nhíu mày, không nói gì, chỉ khế gật đầu.
Khi thấy được động tác này, một giây sau, thân thể Âu Dương Dạ Trạch bất ngờ đố ập lên người Lâm Nhã Tịnh.
Cô hốt hoảng ôm lấy hẳn.
Nhưng sức nặng của hẳn vượt quá giới hạn của cô, Lâm Nhã Tịnh liền bị hắn đè nằm xuống đất.
Điều này càng khiến cô lo lắng, luôn miệng gọi: "Cửu gia? Ngài làm sao vậy? Cửu gia! Cửu gia”
Âu Dương Dạ Trạch không lên tiếng.
Người đàn ông lập tức biến sắc, chạy đến.
Âu Dương Dạ Trạch cho dù hiện tại có bộ dáng rất chật vật, nhưng sức khỏe của hắn rất tốt, không thể vì chút
chuyện nhỏ này mà ngất đi.
Đặt ngón tay lên mạch máu ở cổ để kiểm tra nhịp đập, ngay tức khắc nhận ra được điều gì đó không đúng.
Mạch đập rất yếu, tần số rất chậm, lại luôn bị ngắt quãng.
Người đàn ông kéo Âu Dương Dạ Trạch đặt lên lưng mình mà chạy đi, không liếc nhìn Lâm Nhã Tịnh dù chỉ một cái, nói với cô gái kia: "Tô Từ, Dẫn cô ấy về.
Lo an toàn cho cô ấy!"
Tô Từ mang theo lo lắng nhìn Âu Dương Dạ Trạch, không để tâm lắm lời người đàn ông nói, gật đầu một cái liền đuổi theo, bỏ lại Lâm Nhã Tịnh ở phía sau.
Lâm Nhã Tịnh cũng muốn nhanh chóng đi cùng bọn họ để xem tình hình, nhưng đầu óc cô đột nhiên quay cuồng.
Sau đó mất đi ý thức...!
Trong một buổi tối lại xảy ra quá nhiêu chuyện.
Bầu trời đêm hôm nay không mưa, mây cũng tản ra nơi nơi, ánh sao lấp lánh trong màn đêm kia tựa như kim sa đính trên màn trời, tuy không rực rỡ lại khiến lòng người rạo rực.
Một khung cảnh lãng mạn ở nơi muôn người đang dắt tay nhau dạo bước, nhưng đối với một số người đêm dài đằng đẵng chỉ mang lại sự xót xa.
Một lần nữa, Lâm Nhã Tịnh giật mình tỉnh dậy, nhìn đến căn phòng xa lạ trước mặt.
Cô cảm thấy mọi việc trải qua giống như một giấc mơ.
Cô bước xuống giường, mang theo thấp thỏm mà mở cửa, bước ra ngoài.
Bên ngoài không có ai.
Lâm Nhã Tịnh lại bước đi vài bước, quan sát xung quanh một lượt.
Hóa ra cô đang ở trên tầng lầu của một căn nhà.
Nhìn đến bức tường màu trắng, đây có lẽ là ngôi nhà mà Âu Dương Dạ Trạch đã nói đi? Âu Dương Dạ Trạch...!
Cô nhớ lại sự tình nguy kịch lúc đó, liền muốn lên tiếng hỏi trong nhà có người hay không.
Ngay khi vừa mở miệng, âm thanh còn kẹt ở cổ họng chưa thoát ra, cô lại vừa vặn đứng trước một căn phòng, âm thanh phát ra từ trong đó cô nghe rất rõ ràng.
“Như thế nào rồi?” - Là một giọng nữ, giọng nói này nghe rất lạ, âm thanh mang theo chút mùi vị trẻ con, nghe giống như là một thiếu nữ mười mấy tuổi.
“Không sao, bác sĩ nói chỉ là bị dính một ít thuốc độc, số lượng không lớn, mấy ngày nữa sẽ tỉnh thôi” - Âm thanh của một người đàn ông lên tiếng đáp trả.
Có lẽ là đang nói đến Âu Dương Dạ Trạch.
Nghe thấy bọn họ nói không sao, cô cũng yên tâm mà thở phào.
Khi Lâm Nhã Tịnh muốn gõ cửa bước vào phòng xem bệnh tình Âu Dương Dạ Trạch như thế nào, ngoài ý muốn lại nghe bọn họ nói tiếp.
“Tư Phàm, Lâm tiểu thư gì đó thật sự là người mà Dạ Trạch muốn cưới?” - Là giọng của con gái, khác hẳn với giọng nói vừa nãy.
Có lẽ là hai người khác nhau.
Giọng điệu khi nói lên câu này nghe ra rất rõ là phản đối cùng không phục.
Lâm Nhã Tịnh có chút giật mình.
Chuyện Âu Dương Dạ Trạch muốn cho cô trở thành Âu Dương thiếu phu nhân đã được thông báo đi rồi sao? Mọi người ai cũng đều biết rồi?
“Quyết định của anh ấy, chúng ta trước giờ đều không thể xen vào” - Người đàn ông lạnh lùng mà lên tiếng, nghe ra hình như thái độ không được tốt lắm.
“Nhưng cô ấy vốn dĩ không phải người phù hợp, Dạ Trạch chính là người như thế nào? Trước nay anh ấy như thế nào? Tư Phàm, anh cũng đã thấy tôi.
Vừa nãy, cô Lâm tiểu thư gì đó hoảng sợ vô tích sự đến mức nào! Chỉ là mấy con sói mà thôi, mà cô ấy đã xanh mặt nôn mửa, còn ngất xỉu!” - Cô gái vừa nói vừa nhấn giọng.
Mới đầu Lâm Nhã Tịnh không nhận ra, nhưng nghe một hồi liên nhớ ra được giọng nói tức giận phản đối cô...!này là của Tô Từ.
Mà người đàn ông được gọi là Tư Phàm là người đã đi chung với cô ta.
Vấn đề về địa vị, cưới hay không cưới này, đáng lẽ cô cũng không cần phải quan tâm đến vì trước sau gì cô cũng sẽ rời đi.
Thế nhưng, hai chân lại như muốn tạo phản, không chịu nghe lời, chúng đứng mãi một chỗ, không nhúc nhích.
Bên trong phòng, Tô Từ vẫn tiếp tục nói: “Tình huống vừa nãy, anh có thấy không? Cô ấy còn bỏ chạy một mình, để cho Dạ Trạch ở lại đó!”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK