• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Âu Dương Dạ Trạch bỏ điện thoại lên bàn, cầm lên đôi đũa, như không để ý mà chậm rãi nói: "Một lát chuẩn bị quần áo, chiêu đến sẽ có người tới đón em"
Lâm Nhã Tịnh vô thức gật đầu, một lát sau mới chợt nhớ ra, quan sát sắc mặt của hắn mà cẩn thận hỏi: "Đi đâu thế?"
Âu Dương Dạ Trạch bình thường sẽ không bao giờ trả lời những câu hỏi mang tính thăm dò thế này.

Nhưng nhìn thấy gương mặt ngẩn ngơ kia, hiếm khi lại mở miệng bông đùa: "Mang em đi đến một nơi vui vẻ”
Lâm Nhã Tịnh: "..." Cô lại bắt đầu cảm thấy bất an rồi.

Cô có thể nói là cô không muốn đi hay không?
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
"Ngồi xuống ăn đi" - Đầu óc đang bay bổng lại bị âm thanh này kéo về.

Cô lén nhìn hắn một cái.

Tư thế ăn của Âu Dương Dạ Trạch trông rất đẹp mắt, ăn rất từ tốn lại vô cùng tao nhã, cô nhìn đến mê mẩn.

“Nếu như còn không ngồi xuống ăn, e rằng sáng nay em phải nhịn đói rồi” - Nghe thấy được âm thanh này, cô lập tức ngồi xuống như phản xạ có điều kiện, nhưng cô lại không động đũa.

Cô không có tâm trạng để ăn.

Hắn ăn rất nhanh, cho đến khi hắn đã ăn xong, chắc cũng chỉ trôi qua mấy phút, sau đó liên rời đi.


Lúc Mạc quản gia mới bước vào đã nhìn thấy Lâm Nhã Tịnh đang ngồi thất thân trên ghế, trong lòng lo lắng tiến đến hỏi han: “Tịnh Tịnh à, làm sao vậy? Sao lúc sáng sắc mặt lại kém như vậy? Chọc giận Cửu gia sao?”
Một lát sau, Lâm Nhã Tịnh mới ngước mắt nhìn Mạc quan gia, bần thân mà hỏi: “Sắc mặt con kém lắm sao?”
Mạc quản gia lập tức trả lời: “Phải đó, con xem con đi, sắc mặt xanh xao, môi thì tái nhợt như không còn một chút sức sống nào cả, sáng hôm nay lại như người say vậy, hành động ngáo ngơ y như người chết rồi, một chút tỉnh táo cũng không có.

Không giống con như thường ngày.

Nào, có chuyện gì thì cứ tâm sự với lão bà này, bác tuyệt đối sẽ không nói ra đâu”
Sáng nay cô hành động điên rồ lắm sao? Sao cô lại không có chút cảm nhận gì cả? Nhưng mà nghe đến lời hỏi han lo lắng đó, Lâm Nhã Tịnh vẫn là cảm động, nhịn không được muốn bộc bạch mọi thứ với bà: “Bác à, con..."
Nói đến đây, bỗng nhiên Lâm Nhã Tịnh khựng lại, nếu như bà biết quá nhiều có khi nào sẽ gặp nguy hiểm hay không? Nghĩ nghĩ rồi cô mới nói tiếp: “Bác thật sự không biết gì về Cửu gia sao?”
Mạc quản gia nghe vậy thì lắc đầu: “Bác cũng đã đi hỏi thăm một chút những người đã làm ở đây trước kia, nhưng bọn họ đều không hé răng nửa lời”
Cô vẫn quyết định không nói gì cả.

Vấn đề lại một lần nữa lẩn quẩn trong đầu.

Lâm Nhã Tịnh lại xuất thần.

Cô không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nói những lời như thế.

Như vậy là hắn thật sự muốn kết hôn với cô sao? Nhưng tại sao chứ? Trên người cô còn gì để lợi dụng sao? Cô tập trung suy nghĩ mọi hướng mọi đường, nhưng cuối cùng vẫn là không nghĩ ra.

Đầu cô muốn nổ tung ra luôn rồi! Bất tri bất giác cô đã quên chuyện đau lòng nào đó...!Bụng cô lúc này đột nhiên reo lên mấy tiếng, kèm theo đó là cảm giác đau.

Lâm Nhã Tịnh mới chợt nhận ra từ tối hôm qua cho đến sáng nay cô đều chưa có bỏ cái gì vào bụng cả.

Mạc quản gia đương nhiên cũng nghe thấy tiếng động này.

Bà liên đứng dậy, nhiệt tình gắp vào trong chén của Lâm Nhã Tịnh nhiều thức ăn.

Lâm Nhã Tịnh cảm kích nói một tiếng: “Cảm ơn”, sau đó cầm đũa lên ăn.

Không phải người xưa đã nói “Có thực mới giật được đạo” sao? Chuyện gì vẫn nên bỏ qua một bên trước, cô phải ăn để lấy sức trước đã.

“Con không ăn được tôm sao?”- Mạc quản gia bỗng nhiên lên tiếng hỏi Lâm Nhã Tịnh hơi ngạc nhiên, nhai hết thức ăn trong miệng mình rồi mới nhìn Mạc quản gia, vội hỏi: “Sao bác biết vậy ạ?”
“Chính là từ nãy đến giờ đều không thấy con gắp tôm lên ăn đấy”
Bởi vì lúc có Âu Dương Dạ Trạch ở nhà dùng cơm, bà không bao giờ có mặt ở đó, cho nên cuộc đối thoại giữa hai người ngày hôm qua về việc cô bị dị ứng, bà không biết một chút gì cả.


Lâm Nhã Tịnh cũng không suy nghĩ gì nhiều mà đáp: "Vâng ạ, cháu bị dị ứng với tôm”
Mạc quản gia như hiểu ra rất nhiều chuyện, cười tủm tỉm mà nói với cô: “Theo như bác thấy Cửu gia rất quan tâm đến cháu.”
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến hắn, Lâm Nhã Tịnh liên bị mắc nghẹn, ho sặc sụa, phải uống gần hết một ly nước mới có thể trở lại bình thường.

Cô bất đắc dĩ nhìn Mạc quản gia: “Sao bác lại tự nhiên nhắc đến ngài ấy thế?"
Mạc quản gia cười cười: “Chính là lúc nãy Cửu gia nói với bác, ngài ấy không muốn thấy món ăn nào có tôm xuất hiện trong nhà nữa, nên bác mới lưu ý đấy chứ”
Trong lòng mơ hồ có chút ngưa ngứa như có một sợi lông vũ mềm mại phớt qua.

Lâm Nhã Tịnh chớp chớp mắt, bàn tay khựng lại trong giây lát, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn xong bữa sáng của mình.

Cô suy nghĩ không ra mục đích của hắn, hắn đang muốn có cả trái tim cô sao? Nhưng tại sao? Hành động quan tâm này của hẳn là thật hay là giả vờ? Nếu như cô hỏi câu này với Âu Dương Dạ Trạch khẳng định hắn sẽ không trả lời thật.

Nếu như muốn biết chỉ có cách là đi hỏi Triệu Tử Mặc.

Hắn nhiều chuyện như vậy, chắc chắn sẽ biết.

Nhưng mà...hắn lại là người gần gũi với Âu Dương Dạ Trạch, nếu như cô thăm dò, lỡ như Âu Dương Dạ Trạch biết được thì sao? Hơn nữa lỡ như hắn cũng lừa dối cô thì sao? Cô cảm thấy bản thân mình đã quên điều gì đó.

Gãi gãi trên tay mấy cái, nghĩ đến nên đi tìm thuốc dị ứng rồi, thân thể cô lại bắt đầu ngứa ngáy không yên.

Lâm Nhã Tịnh lại ăn thêm mấy miếng rau, bỗng cô liếc qua con tôm trên dĩa, nhìn chằm chằm nó hồi lâu mới chợt nhớ ra Trương Phi Phi!
Ở bệnh viện cô ấy đã hẹn cô bảy ngày sau cùng nhau bỏ trốn, mà hiện tại chỉ còn sáu ngày! Đúng vậy! Cô nhất định không được giẫm vào vùng đầm lầy chết người này! Nếu như Âu Dương Dạ Trạch thích chơi trò yêu đương như thế, có lẽ cô nên ngoan ngoãn phối hợp với hắn để hắn buông lỏng phòng bị đối với cô.

Sau đó, cô mới có thể nghĩ cách nhanh chóng rời đi.


Nhưng là Âu Dương Dạ Trạch xảo quyệt như vậy, cô nhất định phải chuẩn bị một kế hoạch chu đáo, có thể bảo toàn tính mạng mà rút lui.

Mạc quản gia không biết Lâm Nhã Tịnh đang nghĩ cái gì, chỉ thấy đôi mắt lúng liếng kia dần khôi phục lại sức sống.

Bà chỉ có thể nghĩ đến có lẽ hai người cãi nhau, nghe đến Cửu gia vẫn quan tâm đến mình nên cô bé này lại vui lên trông thấy rồi.

Mạc quản gia thấy cô vui vẻ cũng vui vẻ theo cô, còn pha cho cô một ly nước cam để bồi bổ lại cho thân thể, ngồi bên cạnh ân cần mà khuyên giải: “Tịnh Tịnh à, thật ra Cửu gia cũng không phải là người xấu đâu, theo như đôi mắt già nua này của bác, ngài ấy nhất định là một người tốt”
Lâm Nhã Tịnh cười cười cho qua chuyện, nhưng trong lòng lại không tin tưởng lời nói này lắm.

Mạc quản gia thấy thế, đương nhiên cũng hiểu, chỉ có thể thở dài nói: “Con đó, quan sát nhiều một chút.

Cảm nhận nhiều một chút.

Hơn nữa, đừng có chuyện gì cũng đòi hỏi sự chắc chắn, trên đời này làm gì có hai chữ “tuyệt đối” chứ, trong tình yêu lại càng không.

Chỉ cần nghe theo trái tim mình là ổn rồi, cần gì phải đắn đo suy tính nhiều như thế.

Cuộc sống chính là rất ngắn ngủi, đừng để cho đến khi mất đi mới biết trân trọng, đến lúc đó đã quá muộn rồi!”
“Bác à, có phải bác hiểu lầm gì đó rồi không?” - Cái gì mà tình yêu mất đi? Giữa cô và Âu Dương Dạ Trạch làm gì mà có tình yêu để mất đi chứ? Cô lại càng muốn chúng mất đi càng sớm càng tốt, nếu như vậy cô cũng sẽ được tự do..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK