CHƯƠNG 46: TÙY Ý CHIẾM HỮU, ĐỂ CÔ RA SỨC
Cô cảm thấy toàn thân đau nhức giống như sắp tan ra thành từng mảnh, do bị đè xuống ghế sofa quá lâu nên lưng đau như bị gãy.
Lưu Nguyên Hào nhà anh!
Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở cho nhẹ nhàng, không để cho mình tiếp tục phát ra những tiếng động xấu hổ kia.
Ba năm qua giữa bọn họ gần như chưa từng sinh hoạt vợ chồng, mấy lần gần đây anh đều rất thô bạo nên lần nào cũng đau giống như là lần đầu, nhưng anh lại không hề thương tiếc chút nào.
Cô đưa tay nhặt quần áo trên sàn lên định che chắn cơ thể nhưng người đàn ông lười biếng bên cạnh lại khàn khàn nói: “Có cần thiết không?”
Cô tiện tay nhặt được một bộ quần áo khoác lên trên người, mùi của anh xộc vào trong mũi, mẹ nó, thế mà lại lấy nhầm.
“Cần.”
Cô cắn răng phản kích.
Anh nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên: “Lần đầu tiên làm chuyện này cô còn chủ động ra sức như vậy, bây giờ lại biết thẹn thùng rồi à?”
Anh luôn luôn nhắc tới lần đó nhưng cô lại không nhớ rõ, một lần kia, rốt cuộc là cô đã làm gì anh? Vì sao mỗi lần anh nhắc đến đều có thái độ khinh miệt cô như vậy?
Không để ý tới sự châm chọc của anh nữa, Diêu Lan Hạ bọc mình lại, xoay người đi vào toilet tắm rửa.
Lưu Nguyên Hào chậm rãi mở to mắt nhìn theo bóng lưng cô, cả tấm lưng trắng như tuyết, tóc dài rối tung xõa xuống, xương bướm như ẩn như hiện, trên tấm lưng trắng nõn còn có mấy vết xanh tím do anh tạo ra.
Vừa rồi anh chỉ lo trầm mê với cảm giác đê mê chặt chẽ của cô nên đã hoàn toàn quên mất phải khống chế sức mạnh.
Hình như cô bị thương.
Diêu Lan Hạ đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa sạch sẽ, ở trong mắt Lưu Nguyên Hào cô chính là công cụ hầu hạ cởi áo nới dây lưng của anh trong những lúc cần thiết thôi sao?
Cô cười lạnh, Lưu Nguyên Hào, đối với tôi mà nói thì chức năng của anh cũng không khác như vậy là bao.
“Đau!”
Nước ướt nhẹp đầu gối, lúc này cô mới nhớ ra mình đang là một bệnh nhân bị thương.
“Cộc cộc cộc!” Tiếng đập cửa thô bạo át đi tiếng nước chảy, Lưu Nguyên Hào lại tới làm gì nữa?
Cô không để ý tới tới anh, tiếp tục tắm rửa.
“Mở cửa ra!”
“Tôi đang tắm!”
Đồ phụ nữ ngu ngốc!
Cô không ra cũng không sao.
Anh đi tìm chìa khóa dự phòng răng rắc mở cửa gỗ phòng tắm ra, đối diện là Diêu Lan Hạ đang đứng trong đám hơi nước…
“Mẹ kiếp anh bị thần kinh à? Ra ngoài!”
Lưu Nguyên Hào nhìn xuống đầu gối cô, ánh mắt sắc bén: “Người nên đi ra là cô đấy!”
Anh không nói gì ôm cô lên, mặc cho cô liên tục đánh đấm chống cự trực tiếp ôm cô lên lầu hai, ném cô lên trên giường.
“Đồ phụ nữ ngu ngốc!”
Chẳng lẽ lại không biết mình bị thương? Vừa mới bôi thuốc chẳng lẽ cũng không biết!
Diêu Hạ Lan tức giận đập tay xuống giường: “Lưu Nguyên Hào, anh điên rồi à! Hay là mẹ nó anh bị trúng gió!”
Biết mắng người rồi? Ôi!
Anh thô bạo ném hộp thuốc cho cô: “Tự làm đi!”
“… ! !”
Ngày hôm sau thức dậy, chỗ đau nhức trên người rốt cuộc cũng dịu đi.
Được đặc cách không phải đi làm, đột nhiên có thêm thời gian một ngày, vậy mà cô lại không biết mình nên làm gì.
Thay quần áo, rửa mặt, sau đó cô mới chợt nghĩ đến, Lưu Nguyên Hào đâu rồi?
Xuống lầu, cô muốn tự làm bữa sáng cho mình nhưng tủ lạnh đã trống không, “đạo cụ rau xanh” lần trước mua cũng đã héo hết, cô nhíu mày lại, chỉ còn lại ba quả trứng gà, bữa sáng chỉ còn như vậy thôi à?
Cô đang định luộc trứng thì điện thoại lại vang lên.
“Bạn yêu ơi! Cậu thật sự là không ngày nào không có tin tức, càng ngày càng nổi tiếng rồi! Hai ngày lại có một phiên bản mới, nếu cứ tiếp tục như thế thì chưa đến một tháng nữa là có thể dựng thành phim rồi đấy, đặt tên là « Nhật ký thành danh của bác sĩ Diêu »!”
Cô dựa vào khung cửa nhìn chằm chằm cái nồi: “Mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho tớ chỉ để cười nhạo tớ phải không? Cậu cứ cẩn thận đấy.”
“Làm gì có! Tớ mới tham gia tuần lễ thời trang ở Milan về, không ngờ nghênh đón tớ lại là tin tức của cậu, chậc chậc, bác sĩ Diêu nổi tiếng ơi, cậu còn nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Hôm nay?
Cô nghĩ lại, kỷ niệm thành lập quân đội? Thành lập Đảng? Lễ tình nhân? Ngày độc thân?
“Không thể nào! Hôm nay là sinh nhật của cậu! Cậu đừng nói với tớ ngay cả sinh nhật của mình cậu cũng không nhớ đấy nhé!”
Hả? !
Cô vỗ trán một cái, thật đúng là, hôm nay là sinh nhật của cô thế mà cô lại không nhớ tí gì: “Con gái qua mười tám tuổi sẽ không thích sinh nhật, mỗi lần sinh nhật đều như đang nhắc nhở mình lại già thêm một tuổi. Quên cũng rất tốt mà.”
“Lừa mình dối người! Cậu quên nhưng tớ cũng không có quên, chị đây đã cố gắng chạy về mừng sinh nhật cho cậu đấy, hôm nay đã có sắp xếp gì chưa?”
Ngoại trừ Lục Thu Trà ra thì ở trong nước cô cũng không có bạn bè nào khác, sống ở nước ngoài lâu, tất cả các mối quan hệ đểu để lại ở bên kia bờ đại dương nên bình thường cũng hoàn toàn không tiệc tùng gì cả.
“Nếu cô Lục đã mời thì tất cả những sắp xếp khác cũng đều phải nhường đường.”
“Quá khen! Vậy cậu thay quần áo đi rồi chờ tớ, lát nữa tớ sẽ tới đón cậu rồi đưa cậu tới một chỗ hay ho này!”
“Tớ tự lái xe được rồi, cậu cứ báo địa chỉ là được.”
“Dẹp đi, bằng cái xe kia của cậu á? Nói dễ nghe là cũng bình thường nhưng nói khó nghe ra thì đến bà thím đi mua thức cũng không muốn đi.”
“Dừng lại! Đi Elizabeth của cậu à?”
Xe của cô… Đang đậu trong một góc bãi đỗ xe của biệt thự, tất cả các xe bên cạnh đều là xe sang trọng có giá cả trăm tỉ của Lưu Nguyên Hào, một chiếc polo cấp thấp thật sự là…
Thay quần áo xong, cô đang định trang điểm nhẹ nhàng nhưng khi nhìn vào gương thì lại thấy mấy vết sưng đỏ kia vẫn chưa tan đi, làm sao đi ra ngoài được chứ? Người tham gia vào bữa tiệc của Lục Thu Trà đều là những người đẹp có phẩm vị, cô đã không bằng bọn họ rồi mà lần này còn thảm hại hơn.
Dùng kem che khuyết điểm bôi lên hết lớp này tới lớp khác, sau nữa giờ cố gắng, cô vốn chỉ định trang điểm nhẹ nhàng nhưng vì che vết thương, che quầng thâm mắt, tô vẽ một lúc liền thay đổi, người trong gương mắt màu khói, má hồng màu anh đào, son môi đỏ hồng, Diêu Lan Hạ nhìn thấy mình như vậy liền ngẩn ngơ.
Có chút tự hào dâng lên, thật ra cô, có lẽ cũng không kém như vậy đúng không?
Chuông cửa vang lên, đúng lúc cô đang chọn giày liền vang lên.
Cô đi chân trần vội vàng chạy xuống dưới lầu mở cửa, đi đến đầu bậc thang, mắt trợn tròn lên…
Lưu Nguyên Hào… Sao anh lại đang ở nhà? Không phải anh ra ngoài rồi à?
Mấu chốt là, lúc này trong tay anh đang cầm một quả trứng luộc trắng bóc vừa mới lột vỏ xong…
“Bạn yêu ơi, đã chuẩn bị xong chưa? Chị đây tới đón cậu đây!”
Sau khi Lục Thu Trà đi vào liền cất cao chất giọng phóng khoáng của cô ấy, mở ra bầu không khí quỷ dị sáng sớm.
Hai phút trước, Lưu Nguyên Hào vừa lột xong trứng gà thì chuông cửa vang lên, thấy là bạn của Diêu Lan Hạ anh liền mở cửa ra.
Nhưng Lục Thu Trà biết rõ ràng là Lưu Nguyên Hào không có ở nhà.
Ba người đứng thành hình tam giác, hai cô gái hai mặt nhìn nhau, nghẹn họng trân trối.
Ngay từ khi Diêu Lan Hạ xuống lầu, anh đã thấy cô trang điểm đậm và ăn mặc quyến rũ, bình thường ăn mặc không ra sao nhưng khi đi ra ngoài lại cực kỳ khoe khoang!
Phụ nữ đúng là người biết ngụy trang!
Lưu Nguyên Hào mặt không biểu tình, cố ý đi tới phòng ăn, môi mỏng cắn một cái trứng gà.
Hình tượng, càng quỷ dị hơn.
Lục Thu Trà gượng cười hai tiếng: “Chào… Anh Lưu.”
Lưu Nguyên Hào không để ý tới cô ấy.
Nằm trong dự liệu.
Lục Thu Trà run chân: “Lan Hạ, tình huống này… Có thể đi không?”
Diêu Lan Hạ mím môi: “Có thể!”
“Thật sao? Vẻ mặt Lưu Nguyên Hào giống như muốn ăn thịt người vậy.”
Diêu Lan Hạ cả gan: “Anh ấy vẫn luôn như vậy mà, không cần để ý đến anh ấy, chúng ta đi thôi.”
Cô lại không biết, tất cả những lời cô vừa nói anh đều nghe thấy hết.
Không chỉ ra vẻ lả lơi mà còn không để anh vào mắt, hai cái tội danh này đã đủ khiến cho đêm nay cô lại phải chết thêm một lần.
“Vậy còn chờ gì nữa, đi giày vào, chúng ta đi thôi.”
Diêu Lan Hạ xoay người đổi giày, cô đang do dự xem nên đi giày cao gót hay là đi đế bằng.
“Đương nhiên là giày cao gót rồi!”
Nhưng mà… Lưng cô bây giờ vẫn còn đau, cả người khó chịu, chỉ sợ đi giày cao gót lát nữa sẽ không đứng vững nổi.
“Vẫn nên đi giày đế bằng đi, tớ cũng khá cao, hơn nữa cũng không thể cướp mất hào quang của cậu được.” Cũng không thể nói nói với cô ấy là tối hôm qua làm chuyện phòng the quá kịch liệt nên bây giờ cô không đi nổi giày cao gót được?
Lục Thu Trà xù lông: “Không được cao hơn tớ! Người ta sẽ giận đấy.”
Trước khi cô đi ra ngoài Lưu Nguyên Hào lại không nhẹ không nặng nói: “Nhớ về trước tám giờ tối đấy, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Diêu Lan Hạ vịn cửa: “Chuyện gì? Không thể nói luôn bây giờ à?”
Hỏi xong cô liền hối hận, chắc chắn chuyện này không tiện nói ở trước mặt Lục Thu Trà rồi: “Được, tôi sẽ về sớm một chút.”
Cô đi rồi, Lưu Nguyên Hào lại không ăn trứng gà nữa, trên thực tế là không còn tâm tình để ăn.
Anh cầm điện thoại di động lên: “A Minh, hủy bỏ tất cả công việc tối nay.”
“Ông chủ, tối nay phải đi cùng đoàn đại biểu nước Mỹ…”
“Hủy bỏ.”
“… Vâng, ông chủ.”
Lưu Nguyên Hào cầm chìa khóa xe trên bàn thủy tinh lên, thoáng nhìn túi xách, nhíu mày, anh để ở chỗ dễ thấy như vậy mà cô vẫn không nhìn thấy, tại sao cô lại không lấy đi?
Ngày đó Lưu Nguyên Hào cùng Mai Khánh Vân và mẹ tới cửa hàng, lúc Mai Khánh Vân chọn túi xách anh đã nhìn thấy cái túi này, thế mà anh lại nghĩ đến dáng vẻ của Diêu Lan Hạ lúc đeo chiếc túi này lên, sau khi đi ra khỏi cửa hàng rồi anh lại gọi điện thoại mua một cái.
Sắp tới sinh nhật của cô rồi, vừa hay tặng cô một cái.
Ý nghĩ này đã hành hạ cô mấy ngày nay, cuối cùng anh vẫn ra vẻ tùy ý bỏ nó ở nhà chờ cô tự phát hiện ra rồi đến hỏi anh, đến lúc đó anh sẽ có thể thuận lý thành chương lạnh lùng trả lời một câu: “Mua nhiều quá nên cho cô đấy.”
Nhưng một chút phản ứng Diêu Lan Hạ cũng không có!
Lưu Nguyên Hào rất khó chịu.
“Cô Lục này, cậu rất biết cách sống phóng túng nhỉ!”
“Đó là đương nhiên! Một người khó hiểu như cậu nhất định phải phối hợp với người hoạt bát đáng yêu như tớ, trong phim truyền hình đều diễn như thế còn gì, tốt nhất là nhân vật chính, nhất định phải bổ sung!”
Vì để chúc mừng Diêu Lan Hạ già thêm một tuổi, Lục Thu Trà đã đi cả trăm cây số đưa cô tới một trang viên tư nhân ở vùng ngoại ô của thủ đô, nơi này có đầy đủ các phương tiện giải trí, giữa hồ là một tòa biệt thự, tạo hình độc đáo, phong cảnh dễ chịu.
“Chỗ này cũng không tệ, sao cậu tìm ra được thế?”
“Bạn của bạn tớ là người phụ trách nơi này cho nên hôm nay chúng ta ăn uống chơi bời đều được miễn phí, trời cao hoàng đế xa, cậu cũng thả lỏng một chút đi!”
Diêu Lan Hạ kéo tay Lục Thu Trà, hốc mắt nóng lên: “Thu Trà, cậu đối xử tốt với tớ như vậy nhỡ tớ yêu cậu mất thì làm sao bây giờ?”
“Thôi đi! Cậu còn chưa yêu tớ à? Tớ cứ tưởng là cậu phải lấy thân báo đáp tớ rồi chứ!”
“Chỉ nói mồm thôi, viên phòng không?”
Lục Thu Trà xấu xa nheo mắt lại: “Viên phòng luôn à, không phải đợi soái ca đến sao?”
Nói xong, cô ấy vỗ tay mấy cái, bốn năm chàng trai trẻ tuối phong cách khác nhau đi tới, người nào cũng cao ráo sạch sẽ, đường nét tinh xảo, chân dài eo nhỏ… Ăn mặc ít vải.
Cô còn chưa vào cửa đã lục tục đưa đồ ăn lên: “Cái này. . . Cậu định làm gì vậy?”
Lục Thu Trà ôm cổ một người đàn ông, quen thói trêu chọc cái cằm của anh ta: “Chơi thôi! Ngày tốt cảnh đẹp, trai đẹp làm bạn, không có trai đẹp thì làm sao viên mãn được?”
Đôi mắt Diêu Lan Hạ vụt sáng: “Mẹ nó, cậu chơi thật à?”
Mấy cái tiểu thịt tươi này, đây không phải là vịt trong truyền thuyết đấy chứ? !
Lục Thu Trà híp híp mắt: “Có phải thật hay không, thử một chút chẳng phải sẽ biết ngay à? Mấy vị, không nhìn thấy chị em tôi à? Còn không mau tới hầu hạ?”
Hai người đàn ông ngồi bên cạnh nâng chén phụ họa: “Chị gái, em tới đây…”
Phụt! !