CHƯƠNG 16: ANH Ở SAU LƯNG CÔ, CÔ LẠI CHẲNG HAY BIẾT
“Bác sĩ Diêu, mau đi với tôi!”
Khi Diêu Lan Hạ sắp bị người nhà bệnh nhân tấn công thì Trương Phong Quân bỗng túm lấy tay cô kéo vào trong thang máy.
Cửa thang máy mau chóng khép lại, nhưng hình ảnh những con người ầm ĩ vung nắm đấm khủng khiếp ấy vẫn hằn lại trong đầu óc cô.
Cô tựa lưng vào tường, vẫn còn sợ hãi chưa hoàn hồn lại được, cảnh lúc nãy thật sự quá đáng sợ, từ lúc làm bác sĩ đến giờ đây chính là lần đầu cô gặp cảnh người nhà tới gây náo loạn bệnh viện, thật sự quá điên rồ.
Trương Phong Quân quan tâm nhìn Diêu Lan Hạ rồi hỏi, giọng như đang an ủi cô: “Cô không sao chứ?”
Diêu Lan Hạ lắc đầu nói: “Cảm ơn anh.”
Trương Phong Quân nhìn những giọt mồ hôi trên trán cô, anh vẫn rất lo lắng: “Chuyện này không phải lỗi của cô, sao cô lại tới bệnh viện vậy? Những lúc như vậy tốt nhất cô cứ tránh mặt đi, chờ mọi chuyện qua đi là ổn thôi, bọn họ chẳng qua thấy cô là phụ nữ dễ ức hiếp thôi.”
“Nếu vậy tôi phải chứng tỏ cho bọn họ biết, bác sĩ nữ cũng không dễ ức hiếp vậy đâu.”
Thang máy chậm rãi đi xuống, vẻ mặt củaTrương Phong Quân cũng có hơi căng thẳng: “Không lẽ cô định đối mặt với đám người kia à? Bác sĩ Diêu, những người kia vừa mất người thân nên không còn lý trí gì cả, cô giảng giải với bọn họ cũng vô ích! Biết chưa? Không cần mạo hiểm như vậy đâu.”
Diêu Lan Hạ liếc nhìnTrương Phong Quân mặc áo blu trắng, tay cầm cặp hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, trông anh rất nhã nhặn, rõ ràng anh không hề muốn làm lớn chuyện.
“Chuyện cũng đã rồi, tôi không thể mặc kệ được, tôi là bác sĩ phụ trách chính của bệnh nhân, có qua bao lâu tôi cũng không tránh khỏi được, chuyện lúc nãy cảm ơn anh, anh đi kiểm tra phòng bệnh đi.”
Giữa chừng Diêu Lan Hạ ấn nút thang máy rồi ra ngoài trước.
“Bác sĩ Diêu, cô đừng nóng nảy mà! Viện trưởng và chủ nhiệm khoa đang nghĩ cách rồi!”
Tiếng nói củaTrương Phong Quân bị cắt đứt giữa chừng sau cánh cửa thang máy.
Diêu Lan Hạ đi thẳng tới văn phòng của viện trưởng.
Nhìn thấy người kia là Diêu Lan Hạ, viện trưởng lấy tay đẩy chiếc mắt kính trên mũi: “Sao cô lại tới đây? Lúc này cô tới bệnh viện bộ muốn bị người nhà bệnh nhân đánh chết hay sao?”
Diêu Lan Hạ cúi người cảm ơn: “Viện trưởng, cảm ơn ông vì ban nãy đã giải thích thay cho tôi, nhưng bệnh nhân của tôi đã chết, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm được, tôi có nghĩa vụ phải nói ra sự thật, nếu tôi không ra mặt thì chẳng khác nào là bệnh viện có điều mờ ám, vậy nên tôi cần khám nghiệm thi thể cho bệnh nhận.”
Viện trưởng híp đôi mắt bối rối, một tay đẩy gọng kính, mắt nhìn chằm chằm Diêu Lan Hạ, vẻ kinh ngạc: “Lan Hạ à, cô điên rồi sao? Khám nghiệm tử thi? Tôi đã xem bệnh sử của bệnh nhân rồi, lúc anh ta nhập viện đúng thật là đã bị tắc nghẽn động mạch tim cấp tính, ngoài đó ra không còn bệnh sử nào hết.”
Diêu Lan Hạ gật đầu nói: “Tôi biết, nhưng tôi không biết chắc trước lúc phát bệnh liệu bệnh nhân có gặp phải chuyện gì khác không.”
Lúc này chủ nhiệm khoa đang đau đầu nhức óc vì vụ quấy rối bệnh viện cũng chạy tới, nhìn thấy Diêu Lan Hạ cũng đang ở trong văn phòng viện trưởng, ông xoa xoa mái đầu đã hói quá nửa rồi nói: “Viện trưởng, người nhà của bệnh nhân đang đốt vàng mã trước bệnh viện kìa! Đã vậy còn cầm biểu ngữ nữa, rõ rành rành là bọn họ muốn đòi tiền rồi.”
Ba người đứng trước cửa sổ cúi đầu nhìn tờ biểu ngữ khổ lớn được dựng lên trước cổng bệnh viện, bọn họ đã đốt một đống vàng mã ngoài đó rồi, người nhà bệnh nhân mặc áo tang quỳ trước cổng la khóc thảm thiết, trông rất hoành tráng.
Diêu Lan Hạ nhíu mày: “Xem ra bọn họ đúng là vì tiền rồi, viện trưởng, chủ nhiệm, nếu chúng ta nhận thua và cho bọn họ tiền bồi thường thì chẳng khác nào cổ vũ những người khác bắt chước theo, làm vậy không giải quyết được tận gốc vấn đề.”
Viện trưởng tháo kính xuống rồi xoa xoa hai mắt: “Cô có cách nào không? Nói tôi nghe thử ý của cô xem.”
Trong tâm trí Diêu Lan Hạ chợt hiện lên hình ảnh khuôn mặt của hai mẹ con kia, năm đó cũng bởi cô an vị không tranh giành nên bọn họ mới có thể đạp lên đầu cô bước lên đỉnh quyền lực nhà họ Diêu.
Chết tiệt!
“Tôi kiên quyết yêu cầu khám nghiệm thi thể của bệnh nhân, và cũng sẽ mời pháp y chứng thực, nếu là phương pháp chữa trị của tôi sai lầm thì tôi sẽ chịu trách nhiệm tương ứng, chắc chắn sẽ không gây phiền toái cho bệnh viện, nhưng nếu đó là do bệnh nhân thì tôi sẽ yêu cầu người nhà phải xin lỗi bệnh viện, nhất định sẽ không qua loa ậm ờ.”
Những lời mà Diêu Lan Hạ nói rất có lý, viện trưởng và chủ nhiệm khoa liếc nhau, sau mội hồi suy nghĩ thì cũng đồng ý, nhưng vấn đề là… “Hẳn bọn họ sẽ không chị đồng ý khám nghiệm tử thi đâu… Lan Hạ, cô phải chuẩn bị tâm lí trước đó.”
Diêu Lan Hạ gật đầu, dù có khó đến nhường nào thì cô cũng không thể để người khác oan uổng xúc phạm bản thân được.
Chủ nhiệm khoa nói: “Bác sĩ Diêu ghét những hành vi xấu xa, con người chính trực cầu toàn, việc đó tất nhiên rất tốt, nhưng… Lúc này thì… Cô thấy đó.”
“Chủ nhiệm, cây ngay không sợ chết đứng, xin ông cứ yên tâm để tôi giải quyết chuyện này.”
Viện trưởng gọi điện thoại: “Đội bảo vệ hãy đưa mười người tới bảo vệ bác sĩ Diêu Lan Hạ.”
“Đồ bác sĩ vô lương tâm, làm chết người rồi!”
“Đền mạng cho chúng tôi! Trả tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi lại đây!”
Diêu Lan Hạ và vài người bảo về cùng bước ra ngoài tòa bệnh viện, những từ biểu ngữ trắng phớ được treo khắp sân bệnh viện, trên tờ giấy trắng chữ đen còn có ‘vết máu’ bằng màu đỏ được tạt lên.
Lúc đầu thì chỉ có bảy tám người, nhưng bây giờ thì…
Ghê gớm thật, khoảng bảy tám mươi người!
Người bệnh là dân bản xứ ở thủ đô, hẳn đã kéo hết những người quen biết trong phạm vi mấy ki lô mét tới đây hết rồi.
“Bụp!”
Một quả trứng gà đập trúng ngay người Diêu Lan Hạ, lòng đỏ trứng lan ra trên áo trắng của cô, dính đầy khắp ngực áo.
“Đền mạng đây”
“Thứ bác sĩ khốn nạn cút khỏi bệnh viện đi!”
“Bệnh viện ác ôn, trả tiền mồ hôi nức mắt lại đây cho chúng tao!”
Người nhà bệnh nhân lại mất bình tĩnh gào thét đầy giận dữ, quả trứng thứ hai cũng bị ném về phía cô, nhưng có một người bảo vệ đã cản lại bằng lưng.
“Bác sĩ Diêu, cứ như thế này thì không ổn đâu, cô mau đi vào trong đi chuyện ở đây cứ giao cho chúng tôi là được.”
Diêu Lan Hạ đưa tay phẩy đi lòng đỏ trứng trên áo mình, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thẳng đám người thèm khát tiền bạc đến mất trí kia…
Lúc này trong văn phòng trên đỉnh tòa công ty quốc tế MKB, sau khi Lưu Nguyên Hào kết thúc buổi họp trở về thì tiện tay bật màn hình treo trên tường lên, anh đang định chuyển tới kênh kinh tế tài chính, song khuôn mặt người phụ nữ đang chiếu trên ti vi kia đã khiến anh ngừng lại.
Diêu Lan Hạ bị ném trứng vào người trông vô cùng nhếch nhác, cô đang đối mặt với mấy chục người tới quấy rối bệnh viện, giọng cô lạnh căm căm: “Tôi là bác sĩ chữa trị chính của Vương Bằng, tên là Diêu Lan Hạ…”
Sau đó Diêu Lan Hạ nói rõ tình trạng của bệnh nhân, cô vẫn luôn lí trí khách quan, không hề e sợ hay trốn tránh dù chỉ một chút.
Lưu Nguyên Hào đang ngồi trước ti vi, bàn tay anh khẽ siết chặt chiếc điều khiển, phòng viên đang đưa tin ở tại hiện trường, Diêu Lan Hạ trong màn ảnh đang định giải thích gì đó, nhưng rõ ràng là những người bên dưới không ai muốn nghe.
Mái tóc dài của cô rối tung rũ xuống ngang vai, khuôn mặt có hơi trắng bệch, dọc theo chiếc áo cHuyên đã bẩn kia, ánh mắt của Lưu Nguyên Hào nhìn thẳng vào bên đầu gối của cô, đôi chân bị thương kia đang khẽ run rẩy.
“Vậy nên tôi mong mọi người sẽ đồng ý để bệnh viện tiến hành khám nghiệm thi thể của bệnh nhân, nguyên nhân chết của bệnh nhân rốt cuộc là gì, sau khi điều tra xong tôi nhất định sẽ đưa ra câu trả lời khiến mọi người vừa lòng, nếu là lỗi của tôi thì tôi sẽ xin lỗi mọi người cũng như sẽ đền bù mọi tổn thất.”
Xem đến đây thì Lưu Nguyên Hào liền gọi một cuộc điện thoại.
“Vào đây.”
Đôi mắt sâu hun hút của anh nhìn thẳng vào Diêu Lan Hạ, đề nghị của cô đã bị từ chối ngay tức thì, hơn nữa cô cũng đã chọc đám ngưởi nhà kia điên tiết.
Tình huống đã trở nên rất hỗn loạn, số lượng bảo vệ có hạn rõ ràng không thể địch lại được những đòn tấn công gay gắt của những người kia, và họ cũng không dám thật sự ra tay đánh lại, buộc phải từ từ lùi lại.
“Diêu Lan Hạ, con trai của tao đã bị mày hại chết rồi! Mày hãy quỳ xuống xin lỗi chõ tao!”
“Quỳ xuống! Dập đầu! Xin lỗi!”
“Diêu Lan Hạ, đồ giết người! Đồ giết người!”
Một người đàn ông vạm vỡ vũng tay đánh một người bảo vệ ngã ra đất, bàn tay to như gọng kìm túm lấy cổ tay mảnh khảnh của Diêu Lan Hạ rồi đẩy mạnh xuống đất.
“Rầm!”
Diêu Lan Hạ mất thăng bằng, cả người cô đập mạnh xuống mặt đất!
Hai bên đầu gối đập mạnh xuống mặt sàn trắng tinh, một tiếng ‘cụp’ rõ to vang lên, Diêu Lan Hạ đau đên nổi không thể đứng dậy được.
Vết thương cũ chưa khỏi đã thêm vết thương mới, khuôn mặt của Diêu Lan Hạ trắng bệch, hai bên lỗ tai như ong lên, chẳng còn nghe rõ người xung quanh đang nói gì nữa.
“Cảnh sát tới!”
“Cảnh sát kìa! Nhanh lên! Có cảnh sát!”
Tiếng còi xe cảnh sát ngày một rõ ràng, Diêu Lan Hạ được đỡ dậy, vừa mở mắt liền trông thấy mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát bước đến trước mặt cô.
“Co Diêu Lan Hạ, chúng tôi sẽ điều tra vụ việc quấy rối bệnh viện này, tính chất vụ này rất nghiêm trọng, hi vọng cô sẽ phối hợp với chúng tôi để điều tra.”
A?
Cảnh sát tự động xếp vụ này vào hành vi quấy rối bệnh viện sao?
Đây là lần đầu tiên Diêu Lan Hạ tới đồn công an lấy lời khai, tâm trạng cô vô cùng tệ.
Sau khi lấy lời khai xong thì Diêu Lan Hạ cũng lấy được giấy đồng ý khám nghiệm tử thi, mười mấy người nhà bị giải về đồn hung tợn trừng mắt nhìn cô: “Mày đợi đó! Nếu đúng thật chính mày hại chết Bằng thì tao không tha cho mày đâu!”
Một anh đội nón công an quát lớn: “Trước mặt cảnh sát mà dám uy hiếp đương sự à?”
Mấy người kia nghe vậy liền ngậm miệng.
Diêu Lan Hạ gật đầu nói: “Cảm ơn anh cảnh sát.”
“Ui! Có gì mà cảm ơn chứ, đây là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi đã đưa pháp y tới bệnh viện rồi, sau khi có kết quả khám nghiệm thì sự thật sẽ được phơi bày thôi.”
Lúc nãy Diêu Lan Hạ vừa bị thương nên đã được đặc cách cho phép không cần tham gia giải phẫu, Diêu Lan Hạ đau đến đổ mồ hôi lạnh khập khễnh bước ra ngoài đồn cảnh sát, cô ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời trong xanh, đủ tứ cảm xúc trào dâng trong lòng.
Dạo này cuộc sống thật là phong phú quá.
Trong đòn cảnh sát, ở một căn phòng sát vách.
Quý Đông Minh cầm tay cảnh sát: “Cảm ơn anh! Làm phiền đồng chí công an rồi!”
Vương đội trứng hơi cúi người, cười nói: “Có gì phiền hà đâu, chuyện của anh Lưu chúng tôi nhất định sẽ xử lí thật êm xuôi, xin anh Quý về bảo anh Lưu hãy yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa.”
Quý Đông Minh trả lời: “Vậy thì tốt quá, bệnh viện Trung Tâm là bệnh viện nổi tiếng ở thủ đô, làm gì có ai mong sẽ xảy ra chuyện không hay đâu.”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Quý Đông Minh ra khỏi đồn cảnh sát thì trông thấy Diêu Lan Hạ đứng cách đó không xa đang gọi xe, điện thoại đang gọi đi cũng đã có người bắt máy.
“Chủ tịch, mọi chuyện đã giải quyết êm xuôi, mợ cả không bị gì cả… Chân? Hình như chân của mợ… Vâng, tôi sẽ đi ngay…”
Quý Đông Minh đang định bước tới gần Diêu Lan Hạ, bỗng một chiếc xe Aston Martin dừng ngay trước mặt cô, của kính xe chậm rãi hạ xuống, là Lưu Nguyên Huyên!
“Chị dâu, một trận đã nổi danh nha! Bây giờ video trên mạng chắc hơn một nửa dân nước này đều đã xem rồi.”
Diêu Lan Hạ hừ khẽ: “Cậu cố tình tới đây để hóng chuyện sao?”
“Tất nhiên là không phải rồi! Tôi cố ý tới đây đón thiên thần áo trắng về nhà nè! Lên xe đi, vừa nãy tên kia đẩy chị dâu hơi mạnh đấy, chị dâu yên tâm, tôi nhất định sẽ xử thằng đó cho!”
Diêu Lan Hạ thấy gọi xe không được nên mở cửa xe ngồi vào ghế sau.
“Sao vậy?”
Thấy Quý Đông Minh không nói gì, Lưu Nguyên Hào bực dọc hỏi.
Quý Đông Minh nuốt nước bọt ấp úng nói: “À ừ… Chủ tịch, vừa nãy mợ đã… có người đã tới đón mợ rồi…”
“Ai?” Giọng nói của Lưu Nguyên Hào dù cách ống nghe vẫn có thể nhận thấy rõ sự tức giận.
Quý Đông Minh đáp: “… Là… Là cậu hai.”