Mục lục
Ngọn Sóng Tình Yêu - Bạch Nhược Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 451:

 

Kiều Huyền Thạc đến một ngọn núi rất bí mật, trưởng nhóm lập tức chào hỏi và báo cáo nguồn nước bị ô nhiễm phía trước rất đáng ngờ.

 

A Lương vội vàng chạy tới và Tinh Thần cũng theo sau, Kiều Huyền Thạc cau mày nhìn mọi người đang quan sát xung quanh một con suối.

 

Kiều Huyền Thạc sải bước đi tới, đứng ở mép suối nhìn phía dưới, không có gì khả nghi.

 

A Lương lúc này mới uống một ngụm nước, vừa vào miệng liền nôn ra một hơi: “Phốc … đắng quá, đây là loại suối gì?”

 

Vẻ mặt của Kiều Huyền Thạc nghiêm nghị, anh chậm rãi ngồi xổm, vươn tay chạm vào nước, đưa thử một chút đưa lên miệng, vị đắng ghê tởm như thuốc, anh phun ra ngay lập tức, cau mày, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, đứng dậy, nhìn vào nguồn nước chảy.

 

Tinh Thần: “Ở một nơi như vậy, chất lượng nước phải sạch và ngọt nhất, tại sao lại có vị đắng?”

 

A Lương: “Đúng vậy, nhà tôi ở quê, nước trên núi ngon lắm, có bị ô nhiễm cũng không bị đắng.”

 

“Nước này không uống được.”

 

“Chúng ta có nên theo dõi thượng nguồn để tìm kiếm nó.”

 

Trong khi họ đang thảo luận, Kiều Huyền Thạc đã sải bước dài, đi lên dòng suối.

 

Mọi người lập tức làm theo.

 

Đoàn đi bộ gần ba giờ đồng hồ, trèo đèo lội suột, đến một ngọn đồi thưa thớt cây cối, cây cối ở đây không um tùm như những nơi khác, hơn nữa còn có vẻ như rất có sự bố trí quy hoạch.

 

Dường như có người thường xuyên qua lại.

 

Bỗng có tiếng chó sủa khiến mọi người trở nên cảnh giác, tất cả mọi người đều nằm xuống nấp vào bụi cây.

 

Kiều Huyền Thạc ngay lập tức lấy ống nhòm ra và hướng về phía có tiếng chó sủa nhìn.

 

Trên những ngọn đồi phía xa, cây cối rậm rạp trĩu quả, xoài, vải, đào.

 

Xung quanh cây ăn quả có dây sắt tích điện, bên trong có nuôi ba con chó ở ra vào.

 

Con chó liên tục sủa về phía họ, lúc này có ba người, hai nam một nữ bước ra, dừng lại chỗ con chó, nhìn xung quanh, có vẻ rất cảnh giác.

 

Kiều Huyền Thạc không thể xác định được danh tính của hai người, anh ta mặc một bộ quần áo nông dân, nhưng khuôn mặt trắng bệch và rất gầy.

 

Anh đưa kính lúp cho A Lương: “Nhìn xem, đã tìm ra hang ổ của chúng.”

 

A Lương thích thú đến mức lấy ống nhòm ra và nhìn một cách kỹ lưỡng.

 

Nhìn đến chỗ đó, anh không khỏi hỏi: “Đây chỉ là một vườn cây ăn trái bình thường, hang ổ ở chỗ nào?”

 

Kiều Huyền Thạc đi đến chỗ một người lính, cầm súng bắn tỉa lên, vừa đi vừa kiểm tra đạn, ngồi xổm xuống một tảng đá, ra lệnh: “Chuẩn bị lẻn vào, chú ý ẩn nấp.”

 

“Rõ.” Tất cả mọi người đang sẵn sàng chờ lệnh ngay lập tức và tâm trí tập trung hướng về phía trước.

 

Cuối cùng, sau khi kiểm tra bộ giảm thanh, Kiều Huyền Thạc nhắm vào người đang đi cùng con chó.

 

Ở cổng vườn cây ăn quả, hai người trong kia vẫn cứ đi lại lượn lờ thăm dò.

 

“Lý Tứ, thử đi nhìn xem, phía trước có thể có người lạ lẻn vào.”

 

Lý Tứ thì thào: “Nhiều năm như vậy, ở đây chắc cũng chỉ có mấy đứa trẻ ăn trộm trái cây, lấy đâu ra người lạ ở đây? Cô suy nghĩ quá nhiều rồi.”

 

Ân Kiều khịt mũi lạnh lùng, khiêu khích liếc mắt ra lệnh: “Vậy anh đứng ở chỗ này cùng con chó, để tôi đi xem, nếu có chuyện gì nhất định phải thông báo cho tôi, biết không?”

 

“Hiểu rồi.” Lý Tứ miễn cưỡng đáp lại.

 

Sau khi nói xong, Ân Kiều xỏ vào một đôi giày nữ, hất mái tóc ngắn của mình, bước vào vườn cây ăn quả. Cô ta vừa đi vừa cởi bỏ chiếc áo nông dân khoác bên ngoài, để lộ một chiếc ví dạng ống màu đen với lớp mỡ trắng trên vai lộ ra, cánh tay dày, thô và có sức mạnh.

 

Lý Tứ đá con chó mắng: “Bà nội nó đồ gấu béo, chẳng phải mới ngủ với đàn ông mấy đêm, đã đồi leo lên đầu lên cổ tôi, còn ra lệnh cho tôi, coi tôi như chó sao? Cái đồ…”

 

Lý Tứ còn chưa nói xong, đột nhiên có một tiếng rít, một tiếng động rất nhẹ.

 

Con chó trên mặt đất trong phút chốc ngã xuống đất, nó run lên vì sợ hãi và bị sốc.

 

Sau đó những con chó khác bắt đầu sủa, nhưng âm thanh vừa phát ra và lần lượt bị tắt ngay đi.

 

Lý Tứ sợ tới mức lập tức lấy máy bộ đàm ra, nhưng vừa lấy ra thì cổ tay bị bắn một cái, bộ đàm rơi xuống đất ngay lập tức. A Lương nhanh chóng chạy ra khỏi bụi cỏ, đi đến chỗ Lý Tứ và chộp lấy miệng anh ta và kéo anh ta lùi lại, nấp vào bụi cây.

 

Giải quyết xong, mọi người đều nhanh nhẹn đi về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK