Mục lục
Ngọn Sóng Tình Yêu - Bạch Nhược Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 346

Anh ta lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, xoay người ném thắng chiếc nhãn ra chỗ vườn hoa.

Chiếc nhấn lấp lánh lóe lên ánh sáng chói lọi dưới ánh mặt trời, vẽ nên một vòng cung hoàn hảo như một ngôi sao băng, cuối cùng rơi xuống cây cỏ trong vườn hoa, chìm nghỉm trong bãi cỏ.

Bạch Nhược Hy choáng váng, kinh ngạc vô cùng.

Khi Lam Tuyết đưa chiếc hộp này cho cô, thái độ rất hờ hững, cũng không có chút lưu luyến nào.

Lúc đó cô có nhìn qua, là một chiếc nhãn, cô vốn cho rằng chiếc nhãn sẽ khơi dậy một chút cảm xúc hoặc ký ức trong Hách Nguyệt.

Nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ, anh ta lại càng quyết đoán càng tuyệt tình, vứt thẳng nó đi.

Có lẽ, người đàn ông này, đã từng, rất muốn kết hôn với Lam Tuyết, nhưng bây giờ xem ra, đã không còn bất cứ khả năng nào. Vứt xong chiếc nhẫn, Hách Nguyệt đáp cái hộp vào trong góc.

Bạch Nhược Hy khó xử không biết nói gì, Lam Tuyết là bạn tốt của cô, còn Hách Nguyệt là bạn tốt của người cô yêu, mối quan hệ này có chút khó xử, cô háng giọng, đổi chủ đề: “Hôm nay có rất nhiều khách đến tham gia, anh Nguyệt, chẳng lẽ anh không cần ra chào hỏi sao?”

Hách Nguyệt chậm rãi cúi đầu, hai tay đút túi, giọng điệu hờ hững nói: “Bạn bè của anh chỉ có hai người bọn em đến, Bộ Dực Thành không tiện xuất hiện, những người còn lại đều là bạn bè của trưởng bối hoặc những người họ cảm thấy cần phải mời đến, tình huống kiểu này, rất thích hợp để thất chặt quan hệ hợp tác của bọn họ”

Bạch Nhược Hy đột nhiên cảm thấy thương anh ta, không khỏi khẽ thở dài một tiếng, từ từ hướng mắt đến chỗ Kiều Huyền Thạc.

Cô và Kiều Huyền Thạc hai mắt nhìn nhau, Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, ôm cô vào lồng ngực, nhỏ giọng thì thâm: “Chúng ta đi dạo ngoài vườn hoa đi, đừng  để anh ấy yên tĩnh một mình”

“Anh Nguyệt, vậy chúng em…”

Bạch Nhược Hy còn chưa nói dứt lời, Hách Nguyệt đã nói: “Cùng đi đi, anh cũng muốn ra ngoài đi lại, hít thở một chút”

Nói xong, không đợi Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Thạc kịp phản ứng, anh ta đã đi vượt qua hai người, đi ra cửa.

Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Thạc nhìn nhau, cùng hiểu ý, lập tức đi theo.

Ngoài vườn hoa.

Khắp sân khấu đều là những bông hoa tươi thâm, không gian đẹp đến mức không thốt lên lời.

Những người phục vụ sắp xếp đồ trang trí xung quanh bàn tất bật, bận tối mày tối mặt, đầu bếp cũng chuẩn bị rất nhiều món điểm tâm và thức ăn.

Người chủ trì đang bận rộn sắp xếp trình tự chương trình với ban nhạc và các nghệ sĩ biểu diễn.

Hách Nguyệt đi tới trước mặt Kiều Huyền Thạc và Bạch Nhược Hy, anh ta bước thẳng lên sân khấu, đến trước sân khấu thì dừng lại, trầm ngâm nhìn sân khấu lớn trước mặt.

Sắc mặt anh ta tối hơn bao giờ hết.

Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Thạc đi đến chỗ anh ta, dừng lại, cùng anh ta đi lên chỗ sân khấu.

Đây là, hai bóng dáng nhỏ bé quen thuộc rơi vào tầm mắt Bạch Nhược Hy, cô ngạc nhiên tiến lên hai bước, xông đến trước mặt hai cô gái bé mặc váy múa ba lê trên sân khấu: “Hoan Hoan Lạc Lạc, sao các cháu lại ở đây?”

Hai cô bé nghe thấy giọng nói của Bạch.

Nhược Hy, lập tức nhìn cô, đột nhiên cảm thấy rất bất ngờ, nở một nụ cười rạng rỡ, lao ra khỏi sân khấu, chạy đến chỗ Bạch Nhược Hy.

“Dì Nhược Hy” Hai đứa bé đồng thanh gọi một tiếng, dang rộng đôi tay nhỏ bé, giống như hai con thiên nga nhỏ dễ thương, hai bím tóc bay bổng như múa, giọng nói trong trẻo ngọt ngào như mật.

Bạch Nhược Hy vội vàng chạy đến, đứng dưới sân khấu, dang rộng cánh tay ôm lấy hai đứa bé.

Độ cao của sân khấu, vừa đủ để hai đứa trẻ bốn tuổi cao ngang đầu cô, cô căng thẳng nhìn hai đứa trẻ sinh đôi đáng yêu, khuôn mặt hai bé được trang điểm nhẹ nhàng rắc phấn vàng lên đầu, dưới ánh nắng lấp lánh chói mắt.

Kiều Huyền Thạc và Hách Nguyệt chậm rãi tiến về phía trước, đi ngay phía sau cô, hai người đàn ông cao lớn bị thu hút bởi hai nhóc tỳ sinh đôi xinh xắn dễ thương trước mặt, nhìn hai đứa bé không chớp mắt.

“Sao các cháu lại ở đây? Mẹ đâu Hoan Hoan chớp chớp đôi mắt to tròn, nói một cách rất ngây thơ: “Mẹ cháu chưa đến, là cô giáo đưa chúng cháu đến đây”

Bạch Nhược Hy biết Hoan Hoan và Lạc Lạc đang học múa ba lê trong một vũ đoàn, cô giáo của mấy nhóc là vũ công rất nổi tiếng, nếu là người nhà họ Hách mời cô giáo của mấy nhóc cũng là rất bình thường, nhưng sao Hoan Hoan Lạc Lạc cũng theo đến?

“Mẹ có biết các cháu đến không?”

Lạc Lạc gật đầu: “Hôm nay mẹ cháu mới biết chuyện, mẹ tôi không cho cô giáo đưa bọn cháu đến đây diễn, chị cháu khóc, cháu cũng khóc, cô giáo cũng suýt nữa cũng khóc, thế nên mẹ cháu mới đồng ý”

Bạch Nhược Hy không khỏi cau mày, từ từ hướng mắt nhìn về phía cô giáo dạy múa của hai nhóc tỳ, cô giáo cũng thay trang phục múa ba lê, đang rất hào hứng nói chuyện với người chủ trì.

Đối với cô giáo mà nói, cơ hội này quả thực rất hiếm có, chỉ dựa vào hai nhóc tỳ xinh xắn dễ thương lại rất đáng yêu như này, đã khiến người ta rất yêu thương rồi, cô giáo này coi như cũng biết tính toán, muốn thể hiện ở khung cảnh lớn như này.

Xem ra, không phải do Lam Tuyết sắp đặt.

Đây đúng là nghiệt duyên.

“Hai cô bé xinh xắn này là ai thật đáng yêu” Giọng nói của Hách Nguyệt vang lên, Bạch Nhược Hy hơi giật mình.

‘Cô kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Hách Nguyệt, lộ ra vẻ bất an Ban nãy chiếc nhãn Lam Tuyết trả lại cho anh ta, đã bị anh ta ném tít ra mãi xa rồi, nếu như nói cho anh ta, hai cô nhóc này là con gái sinh đôi của Lam Tuyết, liệu anh ta có vứt ra ngoài như thế không?

Bạch Nhược Hy từng nghe Lam Tuyết nói, Hoan Hoan Lạc Lạc rất có thiên phú nhảy múa, hai tuổi đã bắt đầu ở nhà tập nhảy theo video, sau đó một năm chuyển đến trung tâm đào tạo chuyên nghiệp, trong vòng nửa năm giải lớn giải nhỏ của thiếu nhỉ bày khắp các giá trong nhà.

Bạch Nhược Hy đang chìm trong suy tư, Hoan Hoan Lạc Lạc không thể chờ đợi được nữa nhanh nhảu trả lời câu hỏi của Hách Nguyệt: “Cháu tên là Lam Hoan Hoan”

“Cháu tên là Lam Lạc Lạc”

Khi hai cô nhóc giới thiệu, chân lùi lại một bước đứng bên cạnh nhau, bày ra tư thế múa ba lê điển hình, chỉ đứng trên mũi chân, hai tay móc vào trong, nở một nụ cười đáng yêu và rực rỡ, đồng thanh nói “Chúng cháu là chị em Hoan Lạc”

Hạch Nguyệt bị cuốn hút bởi khuôn mặt của hai nhóc tỳ trước mặt, không nhịn được mà chống tay lên sân khấu, cúi người hỏi: “Các cháu bao nhiêu tuổi?”

“Bốn tuổi hai tháng” Hai bé đồng thanh nói xong, hai tay lại chấp lên trên đầu, nhẹ nhàng xoay một vòng.

Ngay cả Kiều Huyền Thạc thường ngày.

không hay nói cười cũng bị thu hút, đứng trước mặt Bạch Nhược Hy, đôi mát anh nhìn hai cô bé dễ thương chăm chú, không khỏi cảm thán: “Thật đáng yêu, sau này chúng ta cũng sinh hai bé gái đi”

Bạch Nhược Hy không thể không quay sang nhìn Kiều Huyền Thạc, nghiêm túc hỏi: “Anh Ba, anh đang nói cái gì vậy? Làm sao chúng ta có thể có con được?”

Kiều Huyền Thạc không khỏi cau mày, nhìn chăm chú vào ánh mắt lo lắng của Bạch Nhược Hy, sau đó mới nhận ra bây giờ cô vẫn chưa nhận được bản báo cáo xét nghiệm DNA.

Anh cũng không vội nói cho cô biết.

Dù sao thì sớm muộn cô cũng sẽ biết thôi.

Anh chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Nhược Hy, hai tay ôm lấy vai cô, trầm giọng rất nghiêm túc hỏi: “Nếu như có thể, em có muốn giúp anh sinh con không?”

“Anh không biết xấu hổ, bây giờ lại nhắc đến chuyện này” Bạch Nhược Hy vừa xấu hổ vừa thẹn thùng đánh nhẹ anh một cái.

Đối với bộ ngực rắn chắc của anh mà nói cú đánh này không đau cũng chẳng ngứa, chả có cảm giác gì cả.

Kiều Huyền Thạc chỉ cười cười, nắm chặt lấy bàn tay cô.

Hai người họ anh một câu em một câu, quên mất luôn Hoan Hoan Lạc Lạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK