Mục lục
Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi - Quý Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Khinh Ngữ nghe xong cả người sững sờ, trái tim vốn đang bình tĩnh lập tức đập liên hồi.

Tựa như chiếc chuông nhỏ treo trên sợi tơ hồng, phát ra từng tiếng leng keng trong trẻo.

Không nghĩ đến Hách Tuệ đang đứng ở một bên lại bất chợt cười lên: “Lần này em ấy lại bị thương vì bảo vệ em, em phải phụ trách thay thuốc cho bạn nha.”

Nghe vậy, Ngụy Khinh Ngữ bình tĩnh kìm lại trái tim đang đập thình thịch của mình, gật đầu nói: "Dạ, em biết rồi ạ."

Giọng nói đó vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng nếu nghe kĩ thì có thể nhận thấy một chút cảm giác mất mát xen lẫn bên trong.

Nhưng mà có gì để mất chứ?

Ngụy Khinh Ngữ không thể hiểu được.

"Ồ... Lần trước không phải em nói sẽ bôi thuốc cho em ấy hay sao, sao lại để tuyến thể của con bé biến thành xấu như vậy?" Hách Tuệ vừa vén tóc của Quý Tiêu ra vừa suy tư nói.

"Không thể nào..." Quý Tiêu vô tình chạm phải ánh mắt của Ngụy Khinh Ngữ, trong giọng nói có chút chột dạ.

Hai người nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều có phiền muộn của chính mình.

Sau lần đó, Quý Tiêu đã thực sự bôi thuốc không đúng cách, trong suốt quá trình cô chỉ tuỳ tiện cúi người trước gương rồi bôi thuốc một cách qua loa.

Nguyên nhân cũng bởi vì khi đó cô so với bây giờ còn nhát gan hơn, lén lút nhét thuốc vào cặp sách, không dám quấy rầy đến Ngụy Khinh Ngữ.

Mà Ngụy Khinh Ngữ lúc đó còn chưa buông lỏng cảnh giác cùng nghi hoặc đối với Quý Tiêu, thấy Quý Tiêu không còn tìm mình giúp nữa thì nàng cũng không để ý đến.

Hách Tuệ nhìn biểu cảm của hai đứa, lập tức hiểu ra, "Không nói dối thì không sao, chứ hỏi đến một cái là lộ ra ngay."

Vừa nói, cô vừa bỏ mái tóc đuôi ngựa của Quý Tiêu xuống, bất mãn lên tiếng: "Mấy đứa nhóc này thật chẳng chịu nghe lời gì cả, sao lúc đó không làm đúng như lời cô dặn mà cứ tự làm theo ý mình vậy."

Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Hách Tuệ đối với Ngụy Khinh Ngữ, Quý Tiêu đang định lên giải thích thì Ngụy Khi đã ngăn cô lại, "Lần đó là do sự sơ sót của em, thật sự xin lỗi, lần này em hứa sẽ không như vậy nữa."

Nàng thiếu nữ hơi cúi đầu, sống lưng vẫn thẳng tắp, trong giọng nói hàm chứa sự áy náy.

Trước đây Quý Tiêu chưa bao giờ thấy Ngụy Khinh Ngữ cúi đầu trước bất cứ ai, nhìn nàng như vậy trong lòng không khỏi xót xa.

Nhìn thấy thái độ thành khẩn của Ngụy Khinh Ngữ, Hách Tuệ cũng không tiếp tục truy vấn nữa, chỉ nói: “Đừng trách tôi giận mấy em, nhưng tuyến thể của mọi người đều rất quan trọng, nếu như bị nhiễm trùng hay tổn thương thì sẽ rất nguy hiểm. Việc đó rất nghiêm trọng đấy, mấy đứa mới mười sáu, mười bảy tuổi, tương lai còn rất dài. Hiện tại đều đã phân hóa rồi thì càng phải chú ý bảo vệ chính mình hơn nữa.”

"Vâng ạ, chúng em sẽ không như vậy nữa." Quý Tiêu vội vàng thay Ngụy Khinh Ngữ trả lời.

Ánh chiều tà chiếu vào phòng y tế, khẽ khàng vươn tới chạm lên đầu vai của Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ.

Khi đứng đối mặt với Hách Tuệ, hai người giống như hai học sinh tiểu học đã phạm lỗi, rất ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi.

Trong ánh tà dương còn sót lại, dáng vẻ thành thật cùng lạnh lùng đan xen vào nhau, như vẽ ra hai bức tranh đối lập trước mặt Hách Tuệ.

Dù rằng hai bức tranh mang vẻ đối lập nhưng khi đặt cùng một chỗ lại giống như đang bù trừ cho nhau, hòa hợp đến kỳ lạ, trông cực kỳ xứng đôi.



Hách Tuệ chống hông nhìn cảnh tượng đẹp mắt này, cảm giác bực bội trong lòng cũng giảm cô rất nhiều.

Ngược lại, khi nhớ tới cảnh hai đứa nhỏ bao che cho nhau vừa rồi, dường như cô ấy lại phát hiện ra thêm điều gì.

"Lộc cộc…"

Hách Tuệ còn chưa kịp thưởng thức bức tranh này bao lâu thì bên ngoài hành lang đã truyền đến tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà, âm thanh gấp gáp tựa như đang cực kỳ lo lắng.

Chỉ trong vài giây, một bàn tay sơn móng đỏ tươi đã chạm tới khung cửa phòng y tế.

Liễu Nguyệt vội vã đến khu y tế của trường trên đôi giày cao gót sáu bảy phân.

Cô nhìn ba người trong phòng y tế, cô thẳng đến trước mặt Ngụy Khinh Ngữ, nắm lấy tay nàng, quan tâm hỏi: "Khinh Ngữ, con có sao không? Bị thương ở đâu? Để cô xem một chút."

Liễu Nguyệt liếc mắt nhìn những người trong phòng y tế, sau đó thuận tay vừa đóng cửa lại rồi nói: “Khinh Ngữ, đừng sợ, con nói cho cô biết, có phải có người đẩy con ra phía trước nên con mới bị thương không? Cô đã xử lý nghiêm mấy đứa nhóc ở câu lạc bộ kia rồi, nhưng người làm con bị thương thì vẫn chưa biết là ai. Con tin cô, không cần phải sợ, có cô ở đây rồi, cô tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào bắt nạt con…”

Nghe những lời này, Quý Tiêu không khỏi căng thẳng, cô lén nuốt nước bọt một cái, chiếc ghế dưới mông càng ngày càng khó ngồi dậy.

Những lời này của Liễu Nguyệt căn bản là không phải đang nói cho Ngụy Khinh Ngữ nghe, đây rõ ràng là đang ám chỉ cảnh cáo đến cô mới đúng...

Ngụy Khinh Ngữ nhìn Liễu Nguyệt vẫn đang nôn nóng, rút ​​tay ra khỏi tay cô, nhẹ giọng giải thích: “Cô Liễu Nguyệt, con không có bị thương…”

“Không có ư?” Liễu Nguyệt nghe vậy liền sửng sốt, “Vậy tại sao bọn nhóc kia lại nói là do chơi ném bài không cẩn thận ném trúng con nên mới làm con bị thương?”

“Người bị thương không phải con, mà là Quý Tiêu.” Ngụy Khinh Ngữ nói, “Cậu ấy vì bảo vệ con nên mới bị lá bài cứa vào cổ.”

Lời vừa dứt, trong mắt Liễu Nguyệt nháy mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Cô vừa nghe được một nửa đã vội chạy đến đây, không nghĩ đến Ngụy Khinh Ngữ vốn không bị làm sao, mà người bị thương lại là Quý Tiêu.

Nhỏ trời đánh này thật sự sẽ ra tay bảo vệ con gái của Ngụy gia sao?

Trái tim của Quý Tiêu run lên một cách khó hiểu khi cô nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ xinh đẹp ở phía đối diện.

Đôi mắt màu đen tựa như một hồ nước sâu thẳm không thấy đáy, sâu hun hút như tương lai mờ mịt của bản thân, khiến Quý Tiêu thật khó khăn mới có thể nặn ra được nụ cười méo mó: "Xin chào, cô Liễu."

"Thật sự là em… Đã bảo vệ Khinh Ngữ nhà tôi ư?" Liễu Nguyệt còn có chút kinh ngạc, hỏi lại Quý Tiêu một lần nữa.

Hách Tuệ vẫn luôn cảm thấy mình là người ngoài cuộc, không tiện nhiều lời, nhưng nghe đến đây rốt cuộc vẫn là nhịn không được.

Nghe được trong giọng nói của Liễu Nguyệt không có sự tin tưởng, cô lên tiếng phản bác: "Tôi nói này cô giáo, nếu cô không tin thì tự mình đi tới nhìn miệng vết thương của con bé đi."

Giọng nói vang lên, bằng kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn ngoài xã hội, Liễu Nguyệt có thể dễ dàng nghe ra sự bất mãn trong lời nói của Hách Tuệ.

Cô ngước nhìn Hách Tuệ với vẻ mờ mịt.

Không giống như thái độ nịnh nọt của những người khác, Hách Tuệ không hề quan tâm đến cái danh chủ nhiệm khoa của Liễu Nguyệt mà dùng ánh mắt thẳng thắn và nghiêm túc để nhìn cô.

Trong đôi mắt trong trẻo kia tràn ngập vẻ chính nghĩa.

(Beta nhiều chuyện: Gòy xong, sao tôi lại ngửi thấy mùi “Cô géi này thật thú zị” đâu đây thế này 👀)

"Vết cắt dài như vậy, suýt chút nữa làm tổn thương đến tuyến thể rồi, nếu sâu hơn nữa thì phải khâu lại đấy! Có biết tuyến thể đối với Alpha quan trọng như thế nào không hả?"

Nói đoạn, Hách Tuệ kéo Liễu Nguyệt đi đến sau lưng của Quý Tiêu.

Ở vị trí da ngay gần tuyến thể đột nhiên xuất hiện một vết trầy xước chỉ vừa mới ngưng chảy máu, trên làn da trắng nõn nổi lên vết thương đỏ rực, nhìn qua hết sức chói mắt.

Làm thế nào mà cái dòng hỗn thế ma vương ăn chơi phóng đãng này lại có lúc bị tổn thương như vậy?

Lại còn là vì phải bảo vệ người khác nên mới bị thương nữa chứ?

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Quý Tiêu, Liễu Nguyệt đột nhiên cảm thấy cảm nhận ​​bấy lâu nay của mình đối với đứa nhỏ này hình như có hơi quá mức thành kiến.

Giống như những gì Liễu Hổ đã nói với cô khi đó, nhỏ trời đánh Quý Tiêu này... dường như đã thực sự thay đổi rất nhiều.

“Tôi cảm thấy việc bạn bè có thể đứng ra bảo vệ nhau là điều đáng để tán dương, không nên nghi ngờ tới mức đó đâu.” Hách Tuệ nói xong liền buông cổ tay của Liễu Nguyệt xuống.

Gió lạnh lướt qua cổ tay còn vương chút hơi ấm của Liễu Nguyệt, cô không khỏi có chút xấu hổ: "Vị bác sĩ này, cô nói rất đúng, tôi xin tiếp thu phê bình."



Sau đó, Liễu Nguyệt trầm mặc một lát rồi đi tới bên cạnh Quý Tiêu, nói: "Quý Tiêu, thực xin lỗi, cô nên thật sự cảm ơn em mới phải."

Quý Tiêu nhìn Liễu Nguyệt hướng ánh mắt thân thiện về phía mình, lắc đầu nói: "Cô giáo Liễu, không sao đâu ạ."

Cô thầm nghĩ, nếu như việc này có thể khiến Liễu Nguyệt về sau không đổ nước muối lên vết thương của mình hay giúp Ngụy Khinh Ngữ cầm dao xẻo tuyến thể rồi ném cô cho cá mập ăn thì đã là tốt lắm rồi, buồn bã giận dỗi cái gì chứ.

"Rè rè..."

Lúc này, trong phòng y tế yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng rung rè rè của điện thoại di động.

Liễu Nguyệt nhìn di động, vội vàng nói: "Ừm, tôi phải đi rồi, có cuộc họp ở trung tâm thành phố, tôi đã trễ hai mươi phút rồi."

“Vậy cô định lái xe đến bãi đậu xe phía Đông sao?” Hách Tuệ nghe xong vội vàng hỏi.

Liễu Nguyệt vỗ trán: "Chết thật, cô không nói tôi cũng quên mất."

Khu y tế của trường học nằm ở phía Tây, trường trung học trực thuộc này là trường trung học lớn nhất thành phố A, từ đây đi bộ đến bãi đậu xe phía Đông ít nhất phải mất mười phút.

Nhìn thấy Liễu Nguyệt có chút lúng túng, Hách Tuệ không khỏi cười thầm một tiếng trong lòng.

Cô lắc lắc chiếc chìa khóa xe trong tay, nói: "Nếu cô không ngại thì để tôi đưa cô đến đó. Vừa hay cũng đến giờ tan tầm, xe đã đậu ở trước cửa rồi."

"Có thể sao? Cảm ơn cô rất nhiều."

(Beta: Đấy, là họ bắt tôi quăng lên thuyền chứ tôi đã kịp làm gì đâu 👀)

Sắc mặt Liễu Nguyệt lập tức chuyển từ phiền muộn sang vui mừng. Cô vừa theo Hách Tuệ đi ra cửa vừa quay lại nhắc nhở Quý Tiêu, giọng nói vừa mang theo vẻ dặn dò, lại giống như đang ngầm đe doạ: "Còn nữa, trong kỳ thi sắp tới em phải làm bài cho thật tốt, không được uổng phí tâm sức của Khinh Ngữ, rõ chưa?”

Quý Tiêu sửng sốt, vội vàng gật đầu, bảo đảm nói: "Dạ cô Liễu, em nghe rõ rồi."

Tiếng giày cao gót đi xa dần, trong phòng y tế chỉ còn lại Ngụy Khinh Ngữ và Quý Tiêu.

Sự yên tĩnh lại bao trùm căn phòng, Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ nhìn nhau, như thể cả hai đều có điều gì đó muốn nói với đối phương, nhưng họ lại không biết nên mở lời như thế nào.

Gió lặng lẽ thổi vào phòng qua khung cửa sổ, mang theo mùi thuốc khử trùng.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn bóng dáng Liễu Nguyệt ở cửa, mở lời nói: "Cô ấy là cô của tôi, có lẽ là cô chưa từng gặp qua."

Quý Tiêu không biết nguyên chủ đã từng gặp qua Liễu Nguyệt hay chưa, nên thuận theo lời của Ngụy Khinh Ngữ, cảm thán nói một câu: "Ai, hóa ra xung quanh cô còn có người mà tôi chưa biết đến như vậy."

Nghe thấy câu nói của Quý Tiêu, trong lòng Ngụy Khinh Ngữ lập tức có chút dao động.

Đôi mắt màu ngọc lam của nàng nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, lạnh lùng nói: “ Là cô chủ động xa lánh tôi trước."

Nó giống như một lời nhắc nhở, nhưng lại phảng phất một chút u oán nhàn nhạt.

Hương bạc hà mát lạnh dán vào trán Quý Tiêu, con ngươi màu vàng cam khẽ run lên.

Cô ấy dường như đã vô tình giẫm phải bãi mìn của Ngụy Khinh Ngữ.

Căn phòng trở nên yên tĩnh hơn, chút ánh nắng từ phía Tây chiếu qua khung cửa sổ, phủ lên một tầng ánh sáng mờ nhạt giữa hai người.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn băng gạc trên bàn, nàng đi lướt qua luồng ánh sáng cuối chiều, đứng ở sau lưng Quý Tiêu, "Thuốc sắp khô rồi, để tôi dán băng gạc lại giúp cô."

"À… Được." Quý Tiêu khẽ gật đầu, ngoan ngoãn vén tóc ra.

Không biết có phải vì cuộc trò chuyện vừa rồi hay không, nhưng những ngón tay của nàng thiếu nữ dường như đã mất đi độ ấm thường ngày.

Đầu ngón tay nhẹ lướt qua làn da nhạy cảm phía sau gáy, lưu lại cảm giác lạnh lẽo.

Nhìn bóng Ngụy Khinh Ngữ chiếu trên mặt đất, Quý Tiêu đột nhiên nhớ tới cảnh bé con Ngụy Khinh Ngữ ngồi xổm giữa khóm hoa đồ mi nói chuyện với nguyên chủ.

Khi còn là những đứa trẻ, mối quan hệ giữa hai người họ thực sự rất tốt…

Làn gió từ từ thổi vào phòng qua tấm rèm cửa sổ, bóng của những cành khô chiếu trên mặt đất khẽ lay động.

Trong một khoảnh khắc, khi nghĩ đến mối quan hệ tuổi thơ sâu sắc mà nguyên chủ và Ngụy Khinh Ngữ đã trải qua, trong lồng ngực Quý Tiêu đột nhiên dâng lên một cảm giác khó chịu không thể lý giải.





Khi hoàng hôn buông xuống, gió thổi qua mặt sông, gợn lên từng đợt sóng vàng óng.

Ở một bên con đường xi-măng trải dài có bốn cái bóng xếp hàng không đều nhau, cười nói không ngớt.

Kỳ Kỳ nhìn thuốc trong tay Quý Tiêu cùng với miếng băng gạc trên gáy cô, giễu cợt nói: "Chị Tiêu này, sao gần đây cậu luôn gặp rắc rối vậy?"

Phòng Nhất Minh gật đầu đồng ý, lại nói: "Đúng vậy, kỳ thi sắp đến rồi, hay là chúng tôi đến chùa thỉnh cho cậu một lá bùa bình an nha, vừa giúp cậu xua đuổi tà ma vừa phù hộ cho cậu vượt qua kỳ thi..."

Quý Tiêu nghe Phòng Nhất Minh tính toán lợi ích, vội vàng nói: "Dừng lại, bổn tiểu thư không có tin vào chuyện ma quỷ hay mê tín dị đoan đó đâu!"

Coi chừng thỉnh bùa về xong không những xua đuổi tà ma mà còn đuổi luôn cả cái linh hồn không thuộc về thân thể này đi nữa đấy.

Phòng Nhất Minh không tin, chỉ vào giỏ đào nhỏ lủng lẳng trên cổ tay Quý Tiêu: "Chị Tiêu, vậy cậu giải thích thế nào về giỏ đào nhỏ đột nhiên xuất hiện trên tay cậu kia? Nghe nói món đồ này cũng được sử dụng để xua đuổi tà ma đấy.”

"Đúng vậy." Kỳ Kỳ gật đầu, giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn đến chiếc vòng trên cổ tay Quý Tiêu, nói: "Này! Sao mình cảm thấy cái giỏ đào nhỏ này nhìn quen quen nhỉ? Hình như mình đã thấy qua rồi. Mình nhớ là đã nhìn thấy ai đó đeo một cái tương tự như vậy ở đâu đó rồi thì phải..."

"Cái gì mà quen thuộc, cậu ở chỗ nào nhìn thấy chứ?" Quý Tiêu nghe vậy thì hơi giật mình, lập tức phủ nhận, vội vàng liếc nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang đi bên cạnh.

Nàng mặc trên người một chiếc áo sơ-mi có phần tay áo hơi dài, vừa đủ che đi phần cổ tay.

Chiếc đồng hồ màu trắng lộ ra khỏi cổ tay áo hoàn toàn dính chặt vào chiếc vòng tay gỗ đào nhỏ gắn trên đó, không lộ ra dấu vết gì

Gió sông thổi tới mang theo hơi nước hơi lành lạnh lướt qua mái tóc dài của nàng thiếu nữ, để lộ ra một nửa khuôn mặt thanh tú lạnh lùng.

Đôi môi mỏng hơi ẩm ướt bên dưới sống mũi cao thẳng hơi khép lại, không lộ chút rụt rè nào, giống như một viên mứt quả, tựa như trong suốt, lại rất mê người.

Ngụy Khinh Ngữ từ đầu đến cuối rũ tay bên hông, bình tĩnh đi theo mọi người về phía trước. Xem ra, từ lúc Quý Tiêu đeo vòng trên tay, nàng đã chuẩn bị trước tinh thần cho tình huống này.

Thái độ bình thản, lại rất mạnh mẽ.

Vẻ đẹp dường như đã trở thành một từ ngữ trang trí trên cơ thể của nàng.

"Quý Tiêu học tỷ!"


Một tiếng thở hổn hển gọi từ cách đó không xa, đột ngột cắt đứt ánh nhìn lén lút của Quý Tiêu.


Bốn người đồng thời dừng lại.


Đèn đường chiếu sáng màn đêm mờ ảo, bóng dáng một cô gái nhỏ dần tiến lại gần.


Kiều Nghê đang hào hứng chạy về phía Quý Tiêu và những người khác với chiếc ba-lô trên lưng.


————————


Editor: Mưng.


Beta: Hạ Yên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK