Mục lục
Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi - Quý Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại sao chứ!”

Tiếng kêu than của Kỳ Kỳ vang lên dưới bầu trời đêm yên tĩnh.

Cô đã muốn được ngồi trên chiếc xe này từ rất lâu rồi.

“Hôm nay tôi muốn đi bộ về nhà.” Quý Tiêu đơn giản giải thích một câu, vỗ vỗ lên cửa sổ xe, ra hiệu cho tài xế: “Lái đi đi.”

“Không muốn…”

Ánh mắt Kỳ Kỳ chăm chú nhìn theo chiếc Maybach, lâu thật lâu cũng không nỡ rời tầm mắt.

Mái tóc dài tựa rong biển xoã xuống, trên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện lên hai chữ mất mát.

Quý Tiêu đứng bên cạnh Kỳ Kỳ, âm thầm liếm môi một cái.

Nếu không phải là vì hộ tống Nguỵ Khinh Ngữ về nhà thì Quý Tiêu cũng không đành lòng khi nhìn người đẹp lộ ra vẻ mặt như vậy.

Còn vài ngày nữa là đến Trung thu, vầng trăng sáng rực treo trên bầu trời, lấp đầy những khoảng trống mà mắt thường không nhìn thấy được.

Trên đường cao tốc, hai làn xe chỉ có lác đác vài bóng người đi đường, nước sông nhẹ nhàng chảy dưới bầu trời đêm, gió mát chầm chậm thổi đến, cực kỳ yên tĩnh.

Nguỵ Khinh Ngữ đang trên đường đi học về, dưới bầu trời đêm rộng lớn chỉ có một hình bóng màu đen nghiêng nghiêng đi bên cạnh nàng.

Ngụy Khinh Ngữ đi rất điềm tĩnh, không nhanh cũng không chậm, ánh đèn đường mờ ảo rơi trên người nàng, khí chất thanh lãnh rất phù hợp với màn đêm yên tĩnh này.

Quý Tiêu và Kỳ Kỳ đi đến, làm bộ lơ đãng nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang đi đằng trước, cố gắng duy trì khoảng cách với nàng.

Đi được một đoạn, Kỳ Kỳ không nhịn nổi nữa, cô nhìn người phía trước, dù cho không nhìn rõ mặt cũng biết thừa là ai, hỏi: “Tiêu tỷ, cậu đang đóng vai sứ giả hộ hoa à?”

(*Sứ giả hộ hoa: Vị thần trông coi các loài hoa chốn nhân gian — Một điển tích xuất phát từ thời vua Nhân Tông đời Bắc Tống, Trung Quốc.)

Quý Tiêu nhìn Kỳ Kỳ một cái, cất giọng hỏi ngược lại: “Tôi hộ hoa gì cơ?”

“Vậy sao cậu lại dẫn tôi lén lút đi theo Ngụy Khinh Ngữ thế?” Kỳ Kỳ không chút kiêng nể vạch trần.

Quý Tiêu vội vàng phủ nhận: “Ai nói tôi đi theo cậu ta chứ? Tôi đang tranh thủ lúc trời lạnh đi bộ về nhà để rèn luyện thân thể một chút mà cũng không được sao?”

“Thôi đi…” Kỳ Kỳ còn lâu mới tin nhá.

Quý Tiêu cảm thấy không thể nói dối thêm được nữa, cô liền dừng bước rồi hỏi: “Điều đó… rõ ràng như vậy sao?”

Cô nghĩ mình đã che giấu rất tốt, đều nhân lúc Kỳ Kỳ không chú ý mà quan sát khoảng cách giữa mình với Ngụy Khinh Ngữ.

Kỳ Kỳ gật đầu: “Ở đây không có xe, lúc thì cậu đi nhanh, lúc cậu lại bước chậm, ai cũng nhìn ra được.”

Quý Tiêu bất mãn mím môi, công khai theo sau Ngụy Khinh Ngữ ngay trước mặt Kỳ Kỳ.

Mặc dù cô bị Kỳ Kỳ vạch trần, nhưng ít ra cô cũng không bị Ngụy Khinh Ngữ phát hiện, phải không nào?

Con đường ven sông này là kiểu một đường thẳng tắp dẫn về phía trước, hình ảnh ba bóng người đi cách xa nhau in rõ trên mặt đất.

Nhìn bóng lưng của Quý Tiêu, Kỳ Kỳ tò mò hỏi một câu: “Tiêu tỷ, thật ra tôi có một chuyện muốn hỏi cậu.”

Quý Tiêu ngẩng đầu: “Chuyện gì?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Đông Vì Huyền Anh, Xuân Vì Thanh Dương
3. Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu
4. Tước Đăng Tiên
=====================================

Kỳ Kỳ: “Sao tự nhiên cậu lại đối xử tốt với Nguỵ Khinh Ngữ vậy?”

Nghe xong câu hỏi, chân mày Quý Tiêu hơi nhíu lại.

Cô nhớ lại lần trước Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh đã từng hỏi mình về việc này. Sau đó, vì để phủi sạch quan hệ của mình với chuyện này, Quý Tiêu đã nói mấy lời ngông cuồng mà không thèm nghĩ ngợi gì, kết quả lại bị Ngụy Khinh Ngữ nghe được toàn bộ.

KỲ Kỳ thấy đôi mắt vàng cam của Quý Tiêu hơi loé lên một tia sát ý, cô vội vàng xua tay: “Không phải, lần này là thật!”

“Giống như như tôi từng không rõ tại sao học kỳ trước cậu đột nhiên đối đãi tệ bạc với Nguỵ Khinh Ngữ như thế.”

Quý Tiêu nhạy bén bắt được mấu chốt trong lời nói của Kỳ Kỳ, lặp lại: “Đột nhiên?”

Kỳ Kỳ gật đầu: “Đúng thế, trước đây cậu chỉ không quan tâm đến cô ấy, thi thoảng cũng nói vài câu khen ngợi cô ấy.”

“Khen ngợi?” Quý Tiêu cảm thấy rất kỳ quái khi từ này lại được nguyên chủ sử dụng.

Cô thay đổi cách nói chuyện, ra vẻ bóng gió hỏi thăm: “Tôi khen cô ấy cái gì, sao tôi lại không nhớ nhỉ?”

“Thì ví dụ như có người nói cô ấy giả tạo, cậu sẽ nói rằng từ nhỏ cô ấy đã như vậy rồi. Thật khiến tôi nghĩ rằng quan hệ hồi nhỏ của hai người rất tốt đẹp.”

Kỳ Kỳ nói tiếp: “Tôi nghe nói chú Quý và ba của cô ấy là bạn thân, nên sau khi nhà cô ấy gặp chuyện thì đến nhà cậu. Vậy tức là hai người đã quen nhau từ khi còn nhỏ rồi nhỉ?”

“Ừm…” Quý Tiêu gật đầu xem như đáp lời, những giấc mơ mà cô mơ thấy lúc ngất xỉu lại ùa về.

Bé gái hơi cao hơn một chút hẳn là nguyên chủ, còn người đứng sau có lẽ là Nguỵ Khinh Ngữ lúc còn nhỏ.

Hai cô bé ngồi xổm trong bụi hoa đồ mi, vui vẻ cùng nhau hái hoa, giống như lời Kỳ Kỳ nói, khi còn nhỏ quan hệ rất tốt.

“Vậy tại sao lại chuyển từ chị em thành kẻ thù vậy?” Kỳ Kỳ không thể hiểu nổi.

“Đúng vậy nhỉ…” Quý Tiêu vẫn còn đang suy tư, vô thức quên đi thân phận hiện tại của mình, hưởng ứng gật đầu một cái.

“Hả?” Kỳ Kỳ ngây người.

Quý Tiêu vội vàng khôi phục tinh thần, qua loa giải thích: “Chắc là do lúc đó tôi bị động kinh, giờ chuyện đó đã là quá khứ rồi.”

“Mong là thế, mà cũng nhờ trận động kinh đó nên cậu mới biết thấu hiểu cho Omega đó.”

Kỳ Kỳ vừa nói vừa cười: “Mà nói đến Nguỵ Khinh Ngữ, cô ấy cũng vất vả thật ấy. Trước khi phân hoá, học rất giỏi, dáng dấp xinh đẹp, gia cảnh lại tốt, là hoa khôi được cả trường công nhận, có vô số người thầm thích cô ấy. Đến khi Ngụy Khinh Ngữ phân hoá thành Omega, gia đình lại xảy ra chuyện, trong trường xuất hiện nhiều kẻ bỏ đá xuống giếng, có không ít người giống như Lưu Mỹ Na, luôn thèm khát rình rập cô ấy.”

(*Bỏ đá xuống giếng: Là câu thành ngữ chỉ việc thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở để tấn công, lấy được lợi ích cho bản thân mình, hoặc vì tư thù mà hãm hại người ta. Có ý nghĩa tương tự như câu “Giậu đổ bìm leo”.)

Nghe đến đây, Quý Tiêu liền oán giận mắng một câu: “Cái loại người cặn bã như thế thì nên chết đi!”

Kỳ Kỳ liếc nhìn Quý Tiêu một cái: “Tiêu tỷ à…”

Quý Tiêu nhìn ra được lời nhắc nhở trong ánh mắt của Kỳ Kỳ.

A, mình cũng từng là loại người cặn bã đó mà…

Quý Tiêu ho nhẹ một tiếng, sửa lời: “Tôi vừa mới nói xong đó, trước đây tôi bị động kinh.”

Sau đó cô ngẩng đầu, nghiêm túc giảng đạo: “Còn không cho người ta hoàn lương hả?”

“Đương nhiên là có rồi! Tiêu tỷ của chúng ta từ trước đến giờ luôn là người nói được làm được!” Kỳ Kỳ vừa nói vừa quàng tay qua bả vai Quý Tiêu, cho cô ấy sự tán thành của người bạn thân.

Nói chuyện một lúc, cả hai đã đi qua con đường bên sông, phố xá phồn hoa rơi vào tầm mắt.

Hiện tại vẫn chưa đến chín giờ tối, con phố cũ phủ đầy đèn đuốc sáng rực dưới tán cây bách, không khí nhộn nhịp cùng những hương thơm mỹ vị của khu chợ đêm lan toả khắp bốn phía.

Quý Tiêu không ngờ chốn phồn hoa như thành phố A cũng có cảnh vật giống như ở thế giới thực của cô.

Cô ngắm nhìn những cảnh vật vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, tầm mắt thay đổi liên tục.

“Đi.” Quý Tiêu nói xong liền nhấc chân đi lên hàng gạch lát trên vỉa hè.

“Đi đâu cơ?” Kỳ Kỳ không hiểu.

Không phải nói muốn hộ tống Nguỵ Khinh Ngữ về nhà sao? Bây giờ lại muốn làm gì vậy trời?

“Mua chút đồ.”

Lời còn chưa dứt, Quý Tiêu đã kéo Kỳ Kỳ vào một tiệm thuốc, biển hiệu nhấp nháy ánh đèn màu xanh lục.

*

Trăng sáng sao thưa, gió thu thổi qua hàng cây xanh ven đường tạo thành âm thanh xào xạc, khu biệt thự yên tĩnh có chút cách biệt với phố xá sầm uất.

Đi qua một sườn đồi nhỏ, Ngụy Khinh Ngữ cuối cùng cũng về đến biệt thự Quý gia. Từ xa nàng đã nhìn thấy gian phòng của Quý Tiêu có ánh đèn, chiếc Maybach an tĩnh đậu ở sân trước.

Ngụy Khinh Ngữ lặng lẽ thu lại tầm mắt rồi đi tới trước cửa.

Trên gương mặt Ngụy Khinh Ngữ lộ ra vẻ mệt mỏi, hôm nay nàng đã lăn lộn bên ngoài cả ngày, cũng không có ăn được miếng cơm nào, dạ dày trống rỗng, sức lực trên người cũng chẳng còn bao nhiêu.

Nàng rút chìa khoá mở cửa, thay giày rồi đi lên phòng.

Một loạt động tác này của nàng đều là tiến hành trong sự im lặng.

Trong ngôi nhà này vốn dĩ không có người nghênh đón nàng, cho dù nàng có gõ cửa thì cũng sẽ chẳng có ai đi ra mở cả.

Ngụy Khinh Ngữ về tới phòng, vì trường học đã đóng cửa, mà cặp sách vẫn còn ở trong lớp kia thì không có cách nào để lấy về được, nên nàng đành phải dựa theo thời khoá biểu để chuẩn bị sách vở cho ngày mai.

Ngụy Khinh Ngữ bóc một gói bánh quy không rõ là đã hết hạn hay chưa, vừa ăn vừa giở sách giáo khoa môn Sinh ra xem.

Tiếng bút sột soạt lướt qua trang giấy cùng tiếng bánh quy vỡ vụn trong miệng hoà vào nhau, vừa đơn điệu vừa tẻ nhạt, chẳng có gì thú vị cả.

Mùa thu đã đến, bên ngoài cửa sổ là những tiếng côn trùng buổi đêm kêu inh ỏi, nhưng vì cửa đóng rất chặt nên bên trong phòng lại càng yên tĩnh hơn.

Qua một lát, bỗng dưng âm thanh trong phòng ngưng lại.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn quyển sách giáo khoa trong tay, rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại nhìn về hai cuốn vở đang nằm yên trên giá sách kia.

Đây là hai cuốn vở ghi chép môn Sinh Học mà nàng đã làm từ năm lớp mười, bốn phần kiến thức cần nắm vững đều có ở bên trong. Muốn vượt qua được kỳ kiểm tra sắp tới thì chỉ cần học theo cuốn vở ghi chép này của nàng là được.

Ngón tay thanh mảnh của nàng thiếu nữ khẽ lướt qua hai cuốn vở, nàng do dự một lúc rồi quyết định lấy hai cuốn vở kia xuống.

Cái người kia, hình như vẫn luôn rầu rĩ vì môn Sinh.

Hôm nay cô ta đã giúp mình một việc lớn như vậy, ân tình này chắc chắn phải trả.

Không nợ nần nhau bất cứ chuyện gì vẫn là tốt nhất.

Hành lang yên tĩnh vang lên tiếng mở cửa, Ngụy Khinh Ngữ từ phòng đi ra ngoài.

Nàng cầm hai cuốn vở ghi chép đứng trước cửa phòng Quý Tiêu, gõ nhẹ hai cái, gọi: “Quý Tiêu.”

Âm thanh bình tĩnh trầm xuống, bên trong cũng không truyền tới tiếng mở cửa.

Hành lang lại trở về trạng thái yên tĩnh như ban đầu, nàng thiếu nữ do dự một chút rồi lại gõ cửa: “Quý Tiêu, là tôi, Ngụy Khinh Ngữ đây.”

Âm thanh lại trầm xuống, xung quanh vẫn cực kỳ yên tĩnh.

Ngụy Khinh Ngữ nhíu mày lại, không biết Quý Tiêu này ở trong phòng làm cái trò quỷ gì mà không ra mở cửa vậy chứ.

Rõ ràng ban nãy lúc vào nhà nàng có nhìn thấy phòng của Quý Tiêu đã bật đèn, chắc hẳn cô ta đã trở về nhà từ sớm rồi chứ.


“Quý Tiêu, đừng giả vờ nữa, tôi biết cô đang ở trong phòng, mở cửa một chút thôi.” Ngụy Khinh Ngữ nói lớn hơn một chút, bàn tay kiên định tiếp tục gõ lên cửa.


“Ngụy Khinh Ngữ?”


Trên hành lang dài xuất hiện một giọng nói khác, Ngụy Khinh Ngữ đang cầm chặt cuốn vở ghi chép trong tay, cả người bất giác trở nên căng thẳng.


Quý Tiêu xuất hiện ở cầu thang, trên tay ôm hai cái thùng. Cô nghiêng đầu nhìn người ở đối diện, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.


——————


Edit: Yyyy.


Beta: Hạ Yên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK