Không gian trong thang máy rộng lớn, Kiều Kiến Bang đứng sát ngay phía sau Hạ Du, dáng vóc cao lớn bao phủ lấy cô vợ nhỏ, bàn tay nắm lấy tay Hạ Du khẽ mân mê những đốt ngón tay cô.
Kiều Kiến Bang ôn nhu xoa đầu Hạ Du, anh khom thấp người thì thầm bên tai cô: “Sau này không được tự ý ra ngoài nữa, có biết chưa?”
“Nhưng em đến tìm anh, anh không thích sao?” Hạ Du chớp mắt vô tội.
“Không phải là không thích, chỉ là anh không an tâm” Kiều Kiến Bang nghiêm trọng nói, Hạ Du làm bất cứ việc gì không có anh, anh liền cảm thấy vô cùng bất an.
Hạ Du mỉm cười gật đầu, mọi chuyện đều nghe theo Kiều Kiến Bang: “Em biết rồi”
“Ngoan lắm” Kiều Kiến Bang mỉm cười cưng chiều, hài lòng hôn lên môi Hạ Du, sau đó đứng thẳng người nghiêm chỉnh.
Trong lúc ấy, từng lời nói từng hành động của Kiều Kiến Bang dành cho Hạ Du, Ngọc Ân đứng phía bên kia đều nhìn thấy rõ, liếc sang bố Kiều Kiến Bang, ông cũng không ngại vui mừng ra mặt, khoảng cách giữa thành công và thất bại quả thật chỉ cách một khoảnh khắc.
Sự sánh đôi bên nhau của Kiều Kiến Bang và Hạ Du làm lu mờ mọi thứ xung quanh, kể cả ngài chủ tịch đầy quyền lực cùng nữ diễn viên xinh đẹp ngoài đời thật cũng phải nhường điểm sáng lại cho Kiều Kiến Bang và Hạ Du.
Xe của Kiều Kiến Bang đậu ngay trước cửa chính, xe của bố anh phải đậu nhích lên trên, Hạ Du bây giờ là người được ưu tiên hàng đầu, cho dù bố chồng cũng tự nguyện nhường một bước.
Lướt sơ nhìn nội thất bên trong xe Kiều Kiến Bang cố tình đổi vì Hạ Du, Ngọc Ân vừa tức vừa giận, đáng lẽ ra mọi thứ Hạ Du có đều thuộc về cô ta. Xe đắt tiền, nội thất sang trọng, còn cả được Kiều Kiến Bang nâng niu đỡ lên xe, Hạ Du chẳng khác nào một nàng công chúa, Ngọc Ân càng nhìn càng phẫn nộ đến tột độ.
Đến nhà bố mẹ Kiều Kiến Bang, mẹ anh trông ngóng con dâu và cháu nội mà ra cửa đứng chờ, ngay khi thấy Hạ Du chuẩn bị bước xuống xe, bà nhanh chóng bước xuống bậc thang chạy đến chỗ cô.
“Du Du, mẹ đợi con lâu lắm rồi” Mẹ Kiều Kiến Bang vui mừng nắm lấy tay Hạ Du, xoay người dẫn cô vào nhà.
Đến bậc thang lên nhà, Kiều Kiến Bang nhanh hơn một bước giữ Hạ Du không cho mẹ anh kéo cô bước lên, bố mẹ anh lẫn Ngọc Ân đều sững sờ trước hành động của anh, ai nấy đều im lặng quan sát.
Kiều Kiến Bang kỹ lưỡng như ăn vào máu, nhẹ nhàng bế bổng Hạ Du bước lên bậc thang, cho đến khi vào nhà mới thả cô xuống. Chính vì thường xuyên ôm bế, váy áo Kiều Kiến Bang chọn cho Hạ Du đều là váy dài để kín đáo.
Cùng ngồi vào bàn ăn, mẹ Kiều Kiến Bang đang định trò chuyện với Hạ Du thì Kiều Kiến Bang lại lọt vào tầm mắt của bà, thấy sắc mặt con trai hồng hào trong quãng thời gian con dâu bà mang thai ốm nghén, bà không nhịn được trách móc: “Bang, sao nay nhìn con có da có thịt quá vậy, có phải giành ăn với vợ con không?”
Kiều Kiến Bang và Hạ Du cùng lúc nhìn về nhau, anh không ngần ngại nói sự thật: “Giành được thì hay rồi, con toàn ăn thừa của cô ấy đấy”
“Ồ” Mẹ Kiều Kiến Bang ngạc nhiên ra mặt, cố tình châm chọc: “Có ngày này rồi sao?”
“Bố cũng từng như thế rồi còn gì, con chỉ noi gương người chồng mẫu mực của mẹ thôi” Kiều Kiến Bang thong thả đáp lại.
Bố mẹ Kiều Kiến Bang một phen nghẹn lời, đúng là kể quá nhiều chuyện lúc trẻ cho con cái nghe cũng không tốt, bà từng nghĩ có một người chồng quá đỗi hoàn hảo như bố Kiều Kiến Bang thì phải khoe khoang một chút, nào ngờ con trai ruột lại lấy đó làm vũ khí công kích ngược.
Trăm nghe không bằng mắt thấy, nhìn cách mà Kiều Kiến Bang chăm Hạ Du, bố mẹ anh và Ngọc Ân đều không thể rời mắt. Từng đũa cơm, ngụm nước Kiều Kiến Bang đều tự tay đút tận miệng Hạ Du, tay chân bận rộn lo cho cô no bụng trước.
Nhìn con cái có gia đình hạnh phúc, bố mẹ Kiều Kiến Bang an lòng nhìn nhau, sinh con đã vất vả, nuôi con trưởng thành nên người càng không dễ dàng, hiện tại nhìn Kiều Kiến Bang có thể trở thành một người đàn ông của gia đình, có thể tự mình vun đắp tổ ấm riêng, bố mẹ anh xem đây là món quà lớn nhất anh tặng cho họ.
Mặc dù làm khách, Ngọc Ân lại giống như kẻ vô hình bởi không chỉ Kiều Kiến Bang mà cả bố mẹ anh đều dồn mọi sự tập trung vào Hạ Du, Ngọc Ân không lấy làm lạ, nếu Hạ Du không mang thai, bọn họ đã sớm bỏ qua Hạ Du.
Kết thúc bữa tối, lúc di chuyển ra phòng khách, Kiều Kiến Bang lúc đang đi nói với người giúp việc gần đó: “Tăng nhiệt độ máy sưởi”
Bố mẹ Kiều Kiến Bang và Ngọc Ân đồng loạt nhìn về Kiều Kiến Bang, ngay cả điều nhỏ nhặt này anh vẫn không hề quên dù nhiệt độ trong nhà đã ấm sẵn.
Ngồi xuống sofa, Kiều Kiến Bang vòng tay ôm cơ thể Hạ Du ngả lưng vào người anh, nhẹ giọng hỏi han: “Em có cảm thấy mệt chỗ nào không?”
“Không có” Hạ Du mỉm cười ngọt ngào trấn an Kiều Kiến Bang, cô biết anh lo lắng vì cả buổi chiều ở bên ngoài không được nghỉ ngơi chu đáo.
“Mệt thì phải nói anh ngay” Kiều Kiến Bang tỉ mỉ dặn dò, mặc kệ đang trong tình cảnh nào, chỉ cần Hạ Du lên tiếng thì anh vẫn sẽ cắt ngang đưa cô đi nghỉ.
Ngọc Ân ngồi phía đối diện, tập trung dõi theo Kiều Kiến Bang và Hạ Du đến không chớp mắt, cách Kiều Kiến Bang với Hạ Du rõ ràng đã tiến thêm một bước trong chuyện tình cảm, nếu có giả vờ cũng chẳng thể nào thật qua từng ánh mắt như thế kia.
Ruột gan Ngọc Ân sôi sục không yên, nếu tình huống thế này cứ diễn tiếp, kẻo một ngày Kiều Kiến Bang thật sự quên đi sự tồn tại của cô ta thì xem như hỏng bét.