Mang đồ ăn vào phòng ngủ, thấy Hạ Du vẫn còn nằm ngủ trên giường, Kiều Kiến Bang đặt đồ lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Hạ Du vươn tay nhẹ nhàng xoa gò má đánh thức cô dậy.
Hạ Du vốn không ngủ, Kiều Kiến Bang vừa chạm vào cô liền mở mắt, con ngươi hơi đỏ lên vì khóc lúc nãy.
Đỡ Hạ Du ngồi lên, Kiều Kiến Bang đưa ly sữa chua lỏng, đút trái cây tận miệng cho cô, bình thản nói: “Có người muốn giành chổ em, em nói một tiếng tôi nhất định xử thay em”
Hạ Du ngạc nhiên, không hiểu lý tại sao Kiều Kiến Bang nói cho cô nghe những lời này, lúc anh nói chuyện với Ngọc Ân có ý muốn làm lành, đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Chẳng phải anh với Ngọc Ân…”
Kiều Kiến Bang nghiêm mặt đặt ngón trỏ ở môi ý bảo cô im lặng.
“Đừng nói linh tinh, nhỡ con nghe được thì sao? Tôi là người đàn ông hiếm có đấy”
Mặc dù vẫn chưa thông suốt, Hạ Du vẫn cảm thấy vui trong lòng.
“Em phải chịu trách nhiệm về thân phận của mình”
Kiều Kiến Bang đưa miếng trái cây vào miệng Hạ Du, cô nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, cách Kiều Kiến Bang nói như nhắc nhở cô điều gì đó.
Ăn no bụng, Hạ Du cùng Kiều Kiến Bang quay lại hội trường tiệc. Một tiếng trôi qua bữa tiệc vẫn còn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.
Đám đông vây quanh chụp hình cùng Ngọc Ân và một vài ngôi sao gạo cội nổi tiếng, Kiều gia quan hệ rộng rãi ở mọi lĩnh vực, quen biết nghệ sĩ cũng là chuyện thường tình. Thợ chụp đều là người của Kiều gia thuê đến, tất cả hình ảnh chụp được sẽ phải giao trả cả file gốc.
Có người muốn chụp hình cùng Kiều Kiến Bang và Hạ Du, Kiều Kiến Bang thẳng thắn từ chối, bảo vệ Hạ Du là một chuyện, chuyện quan trọng còn lại phụ nữ mang thai nên hạn chế chụp ảnh.
Trên sân khấu biểu diễn ảo thuật, lần đầu thấy trực tiếp ngoài đời khó tránh tò mò, Hạ Du đặt đầu lên lang cang tầng lửng say sưa đặt tâm mắt dưới sân khấu theo dõi tiết mục.
Kiều Kiến Bang ngồi bên cạnh kéo Hạ Du ngồi thẳng dậy, tránh khom người đè lực lên bụng, anh để cô tựa lưng vào ngực anh, tay anh vắt ngang người cô vô cùng tự nhiên.
Nhân lúc mọi người đang giao lưu, Ngọc Ân tìm cơ hội tiếp cận mẹ Kiều Kiến Bang để điều tra về mối quan hệ của anh và vợ mới, đến gần mẹ anh liền tươi cười chào hỏi.
“Con chào bác gái”
Mẹ Kiều Kiến Bang cười khách sáo đáp lại: “À, con là Ngọc Ân bạn thân Kiến Bang nhà bác phải không?”
“Vâng” Ngọc Ân giữ nụ cười thân thiện, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Bác gái, trước đây con chưa từng nghe Kiến Bang nhắc về vợ anh ấy, là gia đình giới thiệu ạ?”
“Không, là Kiến Bang dẫn về”
Ruột gan Ngọc Ân sôi sùng sục, vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Anh ấy đưa về khi nào vậy ạ?”
Mẹ Kiều Kiến Bang suy nghĩ nhớ lại: “Hình như là ngày mười ba gần hai tháng trước”
Ngọc Ân thốt không nên lời, cô với Kiều Kiến Bang chia tay chưa được một tuần, anh đã dẫn cô gái khác về cưới. Chỉ có hai lý do, thứ nhất do anh tùy tiện, thứ hai hai người họ qua lại với nhau trong thời gian cô và anh còn hẹn hò. Ngọc Ân hiểu con người Kiều Kiến Bang, để anh rung động không phải ngày một ngày hai, huống chi vợ anh ngoại hình thua cô hay những cô gái cạnh anh. Vậy nên, nguyên nhân lớn nhất chính là vợ Kiều Kiến Bang là người thứ ba cướp anh khỏi cô.
Hai tay Ngọc Ân siết chặt đầy giận dữ, vị trí cháu dâu Kiều gia đáng lẽ ra ngày hôm nay thuộc về cô và vợ Kiều Kiến Bang là cô chứ không phải cô gái đang ở bên cạnh anh kia.
Có một người đàn ông trạc tuổi Kiều lão gia, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Lúc Kiều Kiến Bang đưa Hạ Du đến xin phép ông nội về trước, người đàn ông đó liền lên tiếng nhận xét: “Lão Kiều, chọn dâu bao đời nay vẫn không đổi nhỉ? Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, rất tốt, rất tốt!”
Kiều lão gia bật cười xua tay: “Là bọn trẻ tự quyết, tôi chỉ đứng ngoài ủng hộ”
Một câu mang hai ý, Kiều lão gia cho tự lựa chọn nhưng ông phản đối, đố ai dám cãi.
Hầu như người có tuổi đều thích kiểu con gái hiền lành lễ phép như Hạ Du, vậy nên họ không tiếc lời khen cho cô, điều này khiến Kiều lão gia mát ruột mát gan, hai cô cháu dâu khiến ông cực kỳ ưng ý.
Cáo từ xong ra về, Kiều Kiến Bang cởi áo vest ngoài khoác lên cho Hạ Du, ôm cô bước đi giữa bao ánh mắt ngưỡng mộ. Vóc dáng cao to của Kiều Kiến Bang bao bọc Hạ Du trong vòng tay anh, thêm bốn vệ sĩ mở đường phòng trường hợp có người bất cẩn va vào.
Lúc ra gần cửa, Ngọc Ân bỗng xuất hiện chặn lối, dù rất không hài lòng vì sự xuất hiện của Hạ Du vẫn phải giữ nét mặt khiêm tốn mở lời: “Bang, em…”
“Không quan trọng thì khỏi cần nói” Kiều Kiến Bang ngắt lời, ôm khư khư Hạ Du trong lòng.
Ngọc Ân buồn bã nép người sang một bên, trả lối đi cho Kiều Kiến Bang và Hạ Du.
Ra bên ngoài, Hạ Du xoay đầu nhìn Ngọc Ân bên trong, một cô gái vừa xinh đẹp vừa khí chất lại bị Kiều Kiến Bang phũ như vậy. Hạ Du không hiểu sao bản thân lại có cảm giác cô là người dư thừa trong mối quan hệ này.
Bước chân Hạ Du vô thức chậm lại, Kiều Kiến Bang liếc nhìn sắc mặt cô, không chút ngần ngại bế bổng cô lên thư thả tiến về phía trước.
Dọc lối xuống hầm giữ xe, nhân viên và vệ sĩ của Kiều gia bảo vệ chặt chẽ, phóng tầm mắt xung quanh kiểm tra, đảm bảo không có paparazzi hay người dân theo dõi chụp trộm.