Mục lục
Cùng tổng tài Daddy cưng chiều mẹ (full) – Tô Kim Thư – Lê Hữu Tuấn (Truyện tác giả: Song)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 437: Làm vừa ý mới thôi

Tôi không biết tại sao, chỉ cần Lục Mặc Thâm nhìn thấy đôi mắt có chút thận trọng của Lâm Thúy Vân là anh ta cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Sau khi Lâm Thúy Vân lên xe, cô ấy ngoan ngoãn thắt dây an toàn rồi rụt rè nhìn anh ta.

Thấy một hồi lâu mà anh ta cũng không có động tĩnh gì, cô ấy chỉ có thể “Giáo sư Lục, có phải… anh nên lái xe đi không?”

Ánh mắt lạnh như băng của Lục Mặc Thâm đột nhiên quét qua người Lâm Thúy Vân khiến †oàn thân cô ấy run lên, suýt chút nữa bị dọa cho đái ra quần.

Mặt cô ấy tái đi, vô thức thu mình lại: “Giáo sư Lục, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, anh đừng kích động quá, đừng làm càn!”

“Lâm Thúy Vân!”

Lâm Thúy Vân vô cùng sợ hãi “Tôi đã sớm nói rồi. Tôi bảo đảm rằng tôi sẽ không nói với ai về chuyện ngày hôm đó”

Lục Mặc Thâm lạnh lùng cười một tiếng, trong mắt hiện lên một tia ớn lạnh: “Quả nhiên cô vẫn còn đang để bụng chuyện ngày hôm đó tôi không phục vụ cô chu đáo, đúng không?”

Lâm Thúy Vân bỗng sửng sốt: “Không phải, tôi không có ý đó.”

Lục Mặc Thâm chợt chặn lại: “Yên tâm đi…”

Khoảng cách hai người gần đến mức chóp mũi của cả hai gần như có thể chạm vào nhau Hơi thở nóng bỏng của Lục Mặc Thâm phả vào mặt cô ấy: “Tối nay, tôi sẽ làm cho cô vừa ý mới thôi, nha?”

Cái gì?

Lần này Lâm Thúy Vân hoàn toàn hoang mang.

Tên Lục Mặc Thâm kia đã trưởng thành quá mức. Lần trước thiếu chút nữa anh ta hại cô ấy đau đến chết.

Lâm Thúy Vân vẫn đang nghĩ thầm trong đầu: Lục Mặc Thâm, nếu kỹ năng của anh giỏi thì tốt rồi, ít nhất tôi cũng có thể hưởng thụ nó một lần!

Nhưng vấn đề là vũ khí của anh thì dài mà thời gian làm việc của anh lại quá ngắn Làm chuyện đó với anh, thật đúng là cực hình.

Thế mà con người này vẫn còn mặt mũi nói sẽ làm tới khi tôi vừa lòng mới thôi?

Lâm Thúy Vân vô cùng tức giận Hay lần sau mình giả bộ sướng nhỉ?

Dù sao, trên rất nhiều diễn đàn mà cô ấy đã xem, đa số những người phụ nữ đã kết hôn đều làm như vậy.

Để giữ thể diện cho người đàn ông của họ, đám phụ nữ các cô chẳng khác nào diễn viên, đều có thể nhận được giải Oscar.

Đầu óc Lâm Thúy Vân chỉ mải nghĩ linh tinh, đến nỗi cô ấy thậm chí còn không nhận ra Lục.

Mặc Thâm đã khởi động xe từ khi nào.

Lần này Lâm Thúy Vân gợi ý đến công viên giải trí chơi.

Cô ấy và Tô Kim Thư thích đến các công viên giải trí hơn là trèo non lội suối hay đi mua sắm ở khu vực trung tâm thành phố náo nhiệt Suy cho cùng, dù đã ở tuổi đôi mươi nhưng họ vẫn rất ngây thơ.

Công viên giải trí là thiên đường đối với mấy bé gái như Tô Mỹ Chỉ, nhưng đối với Lục Mặ Thâm, Lệ Hữu Tuấn và Tô Duy Hưng, nó chỉ đơn giản là một thế giới vô danh.

Ban đầu, Lâm Thúy Vân định dọa Lục Mặc Thâm nên cô ấy mới đề xuất đi tàu lượn siêu tốc.

Nhưng ai mà biết rằng Lục Mặc Thâm vô cùng bình tĩnh, nói “Cô có chắc là muốn đi không?”

Lâm Thúy Vân vỗ ngực đầy tự hào: “Giáo sư Lục, anh đang nói cái gì vậy? Lúc ở thành phố Ninh Giang, tôi đã cùng chơi với Kim Thư. Chỗ này sao mà làm khó được tôi chứ?

Nhưng mà ngược lại, hai người chưa từng đến đây nên đến lúc đó đừng sợ tè ra quần nha. Liệu các anh thể không quan tâm đến thể diện sao?”

Lục Mặc Thâm ngẩng đầu nhìn lên, bình tĩnh nói: “Tàu lượn siêu tốc ở đây khác với tàu lượn ở thành phố Ninh Giang. Điểm cao nhất là hai trăm mét, năm dốc chín mươi độ, nhưng lại không có ván để chân. Thực sự, cô chắc chắn muốn đi sao?”

Lâm Thúy Vân đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, không vững dạ cho lắm “Chuyện này có gì mà đáng sợ, ta đã nói muốn đi thì nhất định phải đi!”

Lệ Hữu Tuấn cũng quay lại liếc nhìn Tô Kim Thư một cái: “Em cũng muốn lên à?”

Thực ra, Tô Kim Thư có hơi sợ độ cao, nhưng cô nghĩ rằng, đã tới đây rồi, chẳng phải không chơi thì rất là lãng phí sao?

Khuôn mặt nhỏ nhần, xinh xắn đó lộ ra một tia hưng phấn: “Em muốn đi, anh đi cùng em được không?”

Lệ Hữu Tuấn nhẹ gật đầu “Được”

Lúc đó, nhìn thấy bộ dạng điềm tĩnh giả tạo của hai người đàn ông cao lớn kia, Lâm Thúy Vân cười lạnh: Bây giờ các anh cứ giả vờ bình tĩnh như vậy đi, lát nữa lên rồi, xem các anh có sợ tè ra quần nữa không.

Lâm Thúy Vân bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Lục Mặc Thâm sẽ nắm trong vòng tay cô ấy, sợ hãi khóc lóc Hai đứa con Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ không được phép chơi tàu lượn siêu tốc vì chúng còn quá nhỏ, chỉ có thể ngồi ở dưới chờ.

Tô Mỹ Chỉ vừa nắm lấy tay anh trai vừa hồi hộp.

“Anh ơi, chiếc xe đó trông cao thế này, cha và mẹ có sợ không?”

Tô Duy Hưng lạnh lùng nhìn em gái: “Nếu bọn họ sợ, em định lên thay bọn họ sao?”

Tô Mỹ Chỉ vội lắc đầu: “Hay là thôi đi, dù sao bọn họ cũng là người lớn, không nên nhát gan như vậy”“

Tàu lượn siêu tốc nhanh chóng được khởi động Lâm Thúy Vân muốn dọa Lục Mặc Thâm nên cố ý chọn hàng đầu tiên, cũng chính là vị trí có tốc độ nhanh nhất Ban đầu, cô ấy tưởng tượng rằng Lục Mặc Thâm có thể sợ hãi đến phát khóc, nhưng ngay khi tàu lượn leo đến vị trí góc vuông đầu tiên và chuẩn bị đi xuống, bản thân Lâm Thúy Vân đã sợ hãi, hét lên: “Ôi mẹ ơi, ôi mẹ ơi, cao quá vậy! Tôi không muốn…”

“Vèo…

Khi tàu lượn siêu tốc lao xuống, Lâm Thúy Vân sợ hãi đến mất hồn: “Ôi mẹ ơi, thật đáng sợ, cứu tôi với!”

Sau ba lần liên tiếp lao xuống từ góc vuông, Lâm Thúy Vân cảm thấy như hồn lìa khỏi xác.

Thấy tàu lượn chuẩn bị chạy thẳng lên con dốc thứ năm.

Lâm Thúy Vân ngồi bẹp dí tại chỗ, cảm giác như chỉ có hít vào mà không thể thở ra được, sắp ngất xiu bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào không hay…

Ngay lúc này, một bàn tay to ấm áp đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy.

Lâm Thúy Vân hoảng sợ, quay sang nhìn bên phải mình, hai hàng nước mắt bay trong gió: “Tên súc sinh họ Lục kia, tôi sợ quát”

“Đừng sợ”

Giọng Lục Mặc Thâm vô cùng nhẹ nhàng: “Hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại, tôi sẽ ở bên cạnh nắm tay của c‹ Lâm Thúy Vân tủi thân, mếu máo. Cô ấy nhắm mắt lại và bắt đầu hít thở sâu.

“Ầm ầm..”

Chiếc tàu lượn đột ngột lao xuống.

Lâm Thúy Vân bắt đầu la hét một cách tuyệt vọng.

Khi xe chạy được nửa chặng đường, giọng nói của Lục Mặc Thâm đột nhiên vang lên bên tai cô ấy: “Mở mắt ra”

Lâm Thúy Vân vô thức mở mắt ra. Nhưng cô ấy nhận ra răng gần một nửa thủ đô đang được thu gọn trong mắt cô ấy.

Nhất thời, cô ấy quên luôn nỗi sợ độ cao, trầm trồ khen ngợi: “Đẹp quá đi!”

Nhìn thấy Lâm Thúy Vân dần dần nở ra nụ cười, khóe miệng Lục Mặc Thâm hơi nhếch lên Chẳng bao lâu, hành trình đi tàu lượn ly kỳ này đã kết thúc.

Lâm Thúy Vân kinh hồn còn chưa bình tĩnh lại được. Xe đã dừng rất lâu, nhưng cô ấy vẫn ngồi ở đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK