• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu là trước kia, mỗi lần cãi nhau cho dù là lật cả trời lên, chỉ cần không nhìn mặt nhau nữa là xong, nhưng bây giờ không thể giống như vậy nữa. Sáng sớm hôm sau Phó Hành Vân tỉnh lại, đôi mắt vẫn sưng phù, đến chiều còn có lịch trình tuyên truyền cùng với đoàn phim. Để làm cho bản thân trông không quá chật vật, anh mạnh dạn uống một cốc lớn Americano đá để tiêu sưng, còn đi luộc trứng gà ấm chườm lên mí mắt.

Hoạt động chiều nay chỉ là một cuộc họp báo quy mô nhỏ để tuyên truyền trước khi bộ phim công chiếu rộng rãi, tạo mấy đề tài để phóng viên hỏi đáp, phát một chút video hậu trường, toàn bộ hoạt động không đến hai tiếng đồng hồ.

Phó Hành Vân trời sinh có tính hiếu thắng, càng không hài lòng càng hiếu thắng.

Dưới khán đài là các phóng viên truyền thông, tiếng camera vang lên tanh tách không ngừng, đèn flash lóe liên tục khiến anh có chút không mở nổi mắt. Số lượng phóng viên đến họp báo ngày hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Phó Hành Vân, đây chẳng phải phim điện ảnh đầu tư nhiều chế tác lớn, cũng không phải thể loại phim có cốt truyện rõ ràng, đạo diễn đang lên, diễn viên chính nửa chìm nửa nổi, trận địa này chắc chắn không thể thiếu bàn tay Từ Vị quạt gió thêm củi phía sau.

Trong lòng Phó Hành Vân hơi khó tả, Văn Thệ Xuyên đang đứng bên cạnh anh, hai người bây giờ là tiêu điểm của cánh truyền thông.

Từ lúc bước vào hội trường, Phó Hành Vân không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, cho dù là thời điểm hai người đối mặt chào hỏi nhau cho đúng phép tắc, thì ánh mắt cũng nhìn sang chỗ khác. Phó Hành Vân dùng hết sức lực để làm bộ như tâm trạng bản thân không sao cả, cũng không chút để ý, nhưng anh càng cố sức thì càng phản tác dụng.

Khi ngồi trong phòng trang điểm, anh thậm chí còn nghe được rõ ràng đoạn đối thoại của Văn Thệ Xuyên và chuyên viên trang điểm.

Cô nàng chuyên viên phàn nàn: "Đạo diễn Văn, cúi thấp xuống một chút nào, tôi dặm chút phấn... ấy da, hôm qua anh ngủ không ngon à, để tôi che quầng thâm mắt cho..."

Văn Thệ Xuyên không nhiều lời, chỉ "ừ" một tiếng.


Phó Hành Vân nhẫn nhịn không quay đầu lại, đi ra phía trước tiến vào phạm vi ống kính camera. Toàn bộ quá trình hỏi đáp anh đều trả lời tuỳ tiện, cũng không có câu hỏi nào quá khác người nên anh hoàn toàn đáp dựa vào bản năng. Anh và Văn Thệ Xuyên ngồi gần nhau, chờ đến lúc phục hồi lại tinh thần, anh mới nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào đôi tay hắn gác trên bàn, xuất thần một lúc lâu.

Trên cổ tay Văn Thệ Xuyên trống trơn, không biết chiếc đồng hồ kia đã hỏng hay chưa.

Các nhà truyền thông đến tham gia đợt này không giống như lần trước, phóng viên đến lần công chiếu sớm đầu tiên phần lớn là từ các bên liên quan đến phê bình điện ảnh, còn truyền thông đợt này không có tính chuyên môn cao như vậy, hỏi rất nhiều câu ngoài lề không dính dáng gì đến bộ phim. Cánh phóng viên đương nhiên đã có tìm hiểu từ trước, biết bọn họ là chỗ quen biết nhau lâu ngày, không ngừng hỏi về chuyện quá khứ của hai người.

Phó Hành Vân sợ mình buột miệng nói ra câu nào không thích hợp, trả lời rất dè dặt, mỗi câu đều ngắn gọn súc tích. Phóng viên quay sang hỏi Văn Thệ Xuyên, hô "đạo diễn Văn" rất nhiều lần hắn mới có phản ứng, hai người bọn họ đều thất thần. Toàn bộ quá trình hỏi đáp không xảy ra việc gì lớn, cho đến khi một phóng viên hỏi Văn Thệ Xuyên một câu.

"Đạo diễn Văn, buổi công chiếu sớm lần trước đạo diễn Từ Vị có đến tham gia, là anh mời ngài ấy phải không?"

Văn Thệ Xuyên nhíu mày, dưới tình huống này hắn chỉ có thể trả lời "Đúng vậy". Phó Hành Vân ngẩng đầu nhìn người đặt câu hỏi, phóng viên kia vẫn cầm micro, trên mặt mang theo áp lực liều mạng. Quả nhiên, anh ta tiếp tục hỏi: "Quan hệ của anh với đạo diễn Từ rất tốt phải không ạ? Ngài ấy rất hiếm khi nhận những lời mời kiểu này. Mấy ngày trước cũng có truyền thông đưa tin nói hai người có mối quan hệ thân thiết, anh có cảm nghĩ như thế nào về cách nói này?"

Phó Hành Vân bất an chà xát ngón tay, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Văn Thệ Xuyên. Sắc mặt hắn lạnh xuống, hỏi ngược lại: "Là nhà nào đưa tin?"

Phóng viên kia bỏ qua câu hỏi của hắn, tiếp tục huyên thuyên: "Người vợ trước của đạo diễn Từ cũng mang họ Văn, anh là thân thích của bà Văn đúng không?"

Phó Hành Vân thấy bàn tay đặt trên mặt bàn của Văn Thệ Xuyên đã nắm chặt lại, mu bàn tay nổi gân xanh. Anh sợ hắn tức giận, trong đầu xoay chuyển suy nghĩ cách trả lời thế nào để giảng hòa.

Cuối cùng Văn Thệ Xuyên cũng chỉ lạnh lùng nói: "Hy vọng các anh có thể hỏi những đề tài liên quan đến nội dung phim điện ảnh."

Phần phỏng vấn kết thúc, phân đoạn cuối cùng là chụp ảnh chung. Lúc này suy nghĩ của Phó Hành Vân còn dừng lại ở câu hỏi vừa nãy, trong lòng lo sợ bất an, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết câu hỏi tên phóng viên kia tung ra sẽ nhấc lên sóng to gió lớn đến thế nào, đề tài về Từ Vị ở trong giới giải trí nằm ở cái tầm minh tinh bình thường không thể so sánh được.

Nhiếp ảnh gia đứng chỉ huy bọn họ: "Tới gần một chút... đúng rồi, gần thêm chút nữa nào... cười lên..."

Phó Hành Vân cảm thấy mình như một con rối bị giật dây, nghiêng người nhích tới nhích lui theo lời chỉ huy. Cuối cùng, bờ vai anh đụng phải ngực Văn Thệ Xuyên, hai người cách nhau rất gần, đến mức anh cảm nhận được hơi thở của hắn thổi lên tóc mình. Anh chưa từng có cảm giác trưng ra nụ cười xã giao công nghiệp lại khó khăn như thế.

Sau khi hoạt động chấm dứt, Phó Hành Vân vào thẳng thang máy đi xuống bãi đỗ xe. Thời điểm cửa thang máy sắp đóng lại, Văn Thệ Xuyên nhanh chân chạy tới duỗi tay chặn cửa, bước vào buồng trước khi cửa đóng lại hẳn. Hai người đơn độc đứng trong thang máy, Phó Hành Vân cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, yên lặng dịch người qua một bên, cúi đầu nhìn mũi giày.

Sở dĩ cả ngày hôm nay anh không muốn nhìn Văn Thệ Xuyên, cũng không muốn nói chuyện với hắn, đều bởi vì sợ mình lại không kiềm chế được cảm xúc, anh không muốn tiếp tục khóc trước mặt Văn Thệ Xuyên.

Phó Hành Vân cúi đầu nhỏ giọng: "Chuyện ngày hôm qua, xin lỗi."

Buồng thang máy đóng kín quá yên tĩnh, dù lời nói âm lượng nhỏ thế nào vẫn phát ra tiếng vang. Phó Hành Vân cũng không biết rốt cuộc mình xin lỗi vì chuyện gì, nóng giận ném vỡ đồng hồ của hắn hay do anh buột miệng nói sai. Hốc mắt anh bắt đầu nóng lên, cảm thấy yết hầu mình căng ra đến phát đau, cố gắng nửa ngày cũng không phát ra được một tiếng nào khác.

Văn Thệ Xuyên "ừ" một tiếng, nghe như là phát ra từ cổ họng.

Dư quang của Phó Hành Vân nhìn thấy Văn Thệ Xuyên giơ tay lau mặt, hai người cùng không hẹn mà nhìn về phía bảng điện tử hiển thị số tầng lầu.

5, 4, 3...

Giống như đang thúc giục bọn họ hãy nhanh chóng nói ra lời muốn nói.

"Tôi không biết vì sao lại luôn như vậy..." Văn Thệ Xuyên khàn giọng, "Từ trước kia đến tận bây giờ..."

Phó Hành Vân đột nhiên hỏi: "Anh có từng cảm thấy chúng ta không nên ở bên nhau hay không."

Văn Thệ Xuyên im lặng một lúc lâu.

Hôm qua hắn gần như cả đêm không ngủ, không ngừng suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ vì sao ngày trước bọn họ chia tay, lại nghĩ lần này bọn họ vì sao mà khắc khẩu. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không thể chịu đựng được, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân quá ti tiện ích kỷ, hắn không thể chịu nổi bất cứ khả năng mất mát nào nữa.

Từ nhỏ đến lớn, dường như không có ai thật sự nhìn hắn.

Hắn ưu tú, hắn nỗ lực, nhưng người khác luôn chỉ biết cảm thán đúng một câu "không hổ là con trai của Từ Vị". Bên người hắn cũng xúm xít đủ loại bạn bè, phần lớn đều mang mục đích mà tiếp cận hắn. Mãi cho đến khi hắn bỏ nhà đi đến quán bar ở nơi xa thật xa kia, lần đầu tiên gặp Phó Hành Vân, ánh mắt bọn họ đâm tiến vào lòng nhau, rốt cuộc hắn mới có cảm giác mình được nhìn thấy.

Hắn nói: "Tôi chưa từng nghĩ, em..."

Cửa thang máy mở ra, cắt ngang lời hắn nói, mà câu tiếp theo của hắn Phó Hành Vân không muốn nghe, cũng không dám nghe. Anh nghiêng người lách qua khe cửa thang máy, Văn Thệ Xuyên bám chặt theo sau, "Có thể nói chuyện tiếp không?"

Phó Hành Vân trả lời: "Đừng nói ở chỗ này."

Tuy bãi đỗ xe bây giờ không có người lui tới, nhưng cũng xem như là nơi dễ bại lộ, nói không chừng chỉ chốc lát nữa sẽ có phóng viên xuống dưới này rình rập. Phó Hành Vân không muốn bị chụp ảnh, im lặng leo lên xe của mình, Văn Thệ Xuyên kéo cửa bên ghế phụ lái lên theo. Phó Hành Vân đánh vô lăng lái xe đi, không chạy đến nơi quá xa, chỉ dừng xe bên một vệ đường vắng vẻ, tắt máy xe.

"Nói chuyện gì?" Phó Hành Vân không cảm xúc hỏi.

Văn Thệ Xuyên cũng không biết rốt cuộc hắn muốn nói cái gì, hắn chỉ nói theo bản năng, bởi vì nếu hắn không nói gì thì Phó Hành Vân sẽ đi mất.

Mấy câu hỏi mang tính định hướng dư luận mà cánh truyền thông đưa ra vừa rồi vẫn còn quanh quẩn trong đầu, làm hắn cảm giác được một loại bất an mãnh liệt. Từ ngày đầu công chiếu nhìn thấy Từ Vị, đám mây u ám lại bao phủ lên cuộc đời hắn, Văn Thệ Xuyên cảm thấy mình lại trở về là một đứa bé không biết phải làm gì dưới uy quyền của cha hắn, không thể bảo vệ bất cứ thứ gì bản thân muốn bảo vệ.

Nhưng hắn biết, hắn không có tư cách yêu cầu Phó Hành Vân từ bỏ một cơ hội quý giá đến thế, là cơ hội mà mỗi một diễn viên đều cầu còn không được. Mọi thứ hết thảy như một vòng luân hồi, cho dù bây giờ bọn họ không còn bần cùng quẫn bách như xưa, cho dù ai cũng có thành tựu của riêng mình, danh tiếng nâng cao, nhưng vấn đề của họ thì vẫn luôn ở đó, chưa từng được giải quyết.

Hắn đã từng dùng những lời khắc nghiệt làm Phó Hành Vân tổn thương, khiến anh bỏ hắn mà đi, nhưng bây giờ hắn hiểu rõ, những lời nói cay nghiệt đó có thể đả thương người khác, cũng là tự tổn thương chính mình.

Phó Hành Vân đặt tay lên vô lăng, yên lặng chờ hắn nói tiếp. Anh cũng đang suy nghĩ, đang đặt tình yêu và sự nghiệp của mình lên hai đầu cán cân để ước lượng.

Anh đã từng rời khỏi con hẻm nhỏ kia vào một ngày tháng chạp tuyết đọng, dốc sức nỗ lực làm việc, cơ hồ đạt được kết quả gần như anh mong muốn, nhưng anh vẫn không cảm giác được chút vui sướng nào. Anh không biết bây giờ mình phải chọn lựa điều gì, mà cũng không rõ mình có nhất thiết phải chọn lựa hay không. Bọn họ luôn đẩy đối phương ra càng lúc càng xa, nhưng vòng một vòng lại trở về điểm xuất phát.

Rất nhiều thời điểm, những lựa chọn quan trọng trong đời không phải lúc nào cũng oanh oanh liệt liệt.

Văn Thệ Xuyên nói: "Tôi mang đồng hồ đi sửa rồi, nhưng không biết có sửa được không, bị đập mạnh quá."

"Sửa không được thì thôi." Phó Hành Vân nhỏ giọng.

Văn Thệ Xuyên cởi đai an toàn, trước khi kéo cửa xe bước xuống, hắn cúi người đỡ lấy sau gáy Phó Hành Vân, giống như những lần trước đây bọn họ hôn môi, hơi nghiêng đầu, muốn môi mình chạm vào môi anh. Bọn họ phất hơi thở ấm áp lên má đối phương, trong xe yên tĩnh không một tiếng động.

Phó Hành Vân nhắm mắt lại, môi run nhè nhẹ, nghiêng đầu qua một bên, môi Văn Thệ Xuyên chỉ kịp cọ qua gương mặt.

"Em yêu anh." Phó Hành Vân nói, "Vẫn luôn yêu."

Môi Văn Thệ Xuyên hơi vuốt ve trên má anh, lưu luyến không muốn rời.

Chờ đến khi Phó Hành Vân mở mắt ra lần nữa, nhìn qua cửa sổ xe trông thấy Văn Thệ Xuyên đang dần dần đi xa, bóng dáng nhanh chóng biến mất sau khúc ngoặt. Anh ngồi trong xe lấy điện thoại ra, còn có danh thiếp của Từ Vị, nhìn một lúc lâu rồi bấm số gọi.

"Chào đạo diễn Từ, tôi là Phó Hành Vân. Vâng, đúng vậy, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu có thể, tôi hy vọng được gặp mặt ngài nói chuyện một chút... vâng, được ạ."

—-

Lời tác giả:

Hy vọng mọi người tin tưởng cả hai nha~ nhất định sẽ HE~ hy vọng ở phía trước nào ~
Hai người bọn họ trong tình yêu đều là quỷ ấu trĩ, gì chứ trong chuyện ấu trĩ này bọn họ là tuyệt phối đấy.
Phần bản thảo tiếp theo sẽ được đăng mỗi ngày cho đến khi kết thúc, sợ dừng tình tiết ở chỗ này mọi người lại sốt ruột!

—-


Hứa cãi xong lần này là làm hoà nhó~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK