• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, cái ôm của hai người bị tiếng gõ cửa của nhân viên công tác cắt ngang. Bọn họ vội vàng tách ra cứ như đang yêu đương vụng trộm, Phó Hành Vân thậm chí không dám nhìn vào mắt Văn Thệ Xuyên, ba chân bốn cẳng đi ra khỏi phòng, tim đập thình thịch. Thời điểm còn ôm nhau không cảm thấy gì, đến lúc tách ra mới bắt đầu thấy động tình.

Công việc quay phim kết thúc, bọn họ tổ chức một bữa tiệc khánh công đúng nghĩa, công đoạn kế tiếp chính là cắt nối biên tập và hoạt động tuyên truyền phát hành phim.

Đến giai đoạn biên tập hậu kỳ thì không có việc của Phó Hành Vân nữa, mà anh cũng không hiểu thể loại phim Văn Thệ Xuyên làm thì tiến hành tuyên phát kiểu gì. Theo lý thuyết, anh nên mang theo trợ lý Tiểu Giang trở về, nhưng cuối cùng vẫn trì hoãn ở lại thêm tận mấy ngày. Hôn lễ của Tang Ca tổ chức vào ngày lập thu, mời tất cả bọn họ đi uống rượu mừng chung vui.

Nhà Tang Ca và chồng cô đều làm nghề du lịch, thế là dứt khoát quyết định tổ chức hôn lễ theo phong cách truyền thống dân tộc, mời các du khách tham gia trải nghiệm tục lệ kết hôn của người dân tộc thiểu số bản địa, tranh thủ vào mùa thấp điểm kiếm thêm một ít tiền.

Phó Hành Vân hỏi: "Thế thì hôn lễ của cô còn gì là thú vị nữa?"

Tang Ca không để ý chút nào: "Hôn lễ vốn có gì mà thú vị, đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, thiếu cái hôn lễ có làm sao đâu? Tranh thủ kiếm thêm tiền không phải tốt hơn à?"


Nói cũng rất có lý.

Tóm lại đã đi tham dự hôn lễ của người ta thì phải ăn vận chỉn chu một chút, Phó Hành Vân trang điểm sửa soạn rất lâu, theo đoàn người náo nhiệt cùng đi ra cửa. Văn Thệ Xuyên dẫn đầu, mấy tháng quay chụp vất vả làm hắn càng đen và gầy hơn, trông có vẻ cao thêm. Hắn đi đường không để ý đến cái gì cả, ngẫu nhiên bắt gặp một con chó nhỏ đi ngẩn ngơ, hắn ngồi xổm xuống sờ sờ đầu chó.

Phó Hành Vân thì đi sau cùng, vừa đi vừa đá đá mấy hòn đá nhỏ dưới chân, nhìn hắn mà cũng không dám nhìn công khai, chỉ mải suy nghĩ miên man.

Người tham gia hôn lễ rất nhiều, ngoại trừ bạn bè và thân thích hai bên, còn có các du khách từ xa đến hứng thú bừng bừng. Nói là trải nghiệm tục lệ kết hôn truyền thống, nhưng truyền thống chân chính trông như thế nào thì không ai biết, chẳng qua là đi chơi trò náo nhiệt, xem thêm cái mới lạ. Thấy khách quá đông, Phó Hành Vân đeo kính râm lên che nửa khuôn mặt, hai tay nhét túi quần đừng bên ngoài đám người, nghe tiếng khèn du dương, dân ca rộn ràng, cũng có chút cảm giác mình đang dự tiệc.

Đoàn phim của Phó Hành Vân nhập bọn cùng các du khách, mọi người cùng thay sang trang phục truyền thống, diễn tròn vai "khách mời" của hôn lễ.

Trang phục cho nam giới là áo trên màu xanh đen cài nút vạt bên trái và quần dài cùng màu, không có chút hoa văn nào, trông thường thường không có gì đặc sắc, nhưng mặc lên người Văn Thệ Xuyên lại khá đẹp mắt. Thật ra hắn đẹp cũng không liên quan gì đến quần áo, hắn có dáng người cao, vai ngang lưng rộng chân dài, ống quần dài mặc bị hụt một đoạn. Trong khoảng thời gian này hắn không có thời gian cắt tóc, nhưng tóc lại chưa dài đến độ có thể buộc lên hoàn toàn, rơi ra vài nhúm hơi xoăn tự nhiên.

Phó Hành Vân nhìn hắn, rất nhiều người cũng đang nhìn hắn. Văn Thệ Xuyên quay đầu lại, chuẩn xác bắt được ánh mắt Phó Hành Vân, anh lập tức né tránh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Đến lượt Phó Hành Vân thay đồ thì hết quần áo.

Vị hôn phu của Tang Ca là một thanh niên cao lớn da ngăm đen, rất hàm hậu nhiệt tình, có lẽ là Tang Ca đã dặn dò phải chiêu đãi bọn họ chu đáo, anh ta thấy thiếu quần áo thì rất áy náy, "Ngại quá, người tham gia quá đông, tôi cũng không ngờ là nhiều như vậy."

Phó Hành Vân không để bụng: "Không sao, tôi không thay đồ là được."

Dư Hướng Vãn thò mặt qua nói: "Mọi người đều mặc trang phục giống nhau chỉ có anh không mặc, vậy không phải mọi người đến để xem anh à?"

Cô nàng nói rất có lý, tuy không phải Phó Hành Vân đang làm chuyện gì xấu xa trái pháp luật, nhưng theo bản năng anh không muốn bị người ta phát hiện, cũng không muốn bị chụp lại, sợ mình lên ảnh không đẹp.

Dư Hướng Vãn đảo tròng mắt, "Không thì anh mặc đồ nữ đi, có cái mấn đội đầu nữa nè, mấn che khuất mặt rồi không ai nhìn được đâu."

Phó Hành Vân tin cô ta có ý đồ không trong sáng.

Mà anh cũng không cần mang váy thật sự, thân trên mặc áo giao lĩnh, thân dưới là vạt váy dài đến mắt cá hoa văn sặc sỡ, chỉ cần quấn ngoài quần dài là được, đầu đội cái mấn bằng bạc khá nhẹ treo trang sức lanh canh, đúng là lờ mờ che được non nửa gương mặt. Phó Hành Vân không cảm thấy mặc đồ nữ là mất mặt, bản chất anh là người rất yêu thích cái đẹp, tự mình mặc vào còn cảm giác rất thuận mắt.

Lúc anh đi ra, mấy người đi cùng đều khen đẹp. Tang Ca vừa nhìn thấy liền đè anh xuống tô ít son môi hồng hồng, nhiệt tình khen anh còn xinh đẹp hơn con gái, nhờ anh lát nữa giúp cô "ngồi giường". Phó Hành Vân không hiểu "ngồi giường" là gì, soi mặt vào tấm gương mờ, thấy dung nhan mình cằm nhọn môi hồng, đúng là có bộ dáng thiếu nữ xinh đẹp.

Địa điểm tổ chức nghi thức của thôn được xây dựa mình vào núi, phải đi lên một cầu thang đá rất dài từ dưới nhìn lên không thấy điểm cuối. Các thôn dân đã ăn mặc trang phục lộng lẫy, hai bên đường có người thổi khèn, các cô gái xinh đẹp trong tay cầm từng chén "rượu nghênh cửa" bắt mỗi khách đến phải uống đủ sáu mươi sáu lần. Văn Thệ Xuyên đứng dưới chân núi chờ bọn họ, vừa trông thấy hắn Phó Hành Vân đã muốn quay đầu chạy về nhà.

Dư Hướng Vãn nhanh tay lẹ mắt túm chặt anh lại, "Đi, uống rượu đã nào."

Mắt Phó Hành Vân chỉ dám nhìn thẳng phía trước, tiếng khèn không cao vút hay uyển chuyển, nhưng mang cảm giác giản dị thoải mái. Các cô gái xinh đẹp đội mấn bạc ôm chén rượu đưa đến tay Phó Hành Vân, anh ngửa đầu uống, không ngờ các cô gái thật sự nhiệt tình, mời toàn là rượu gạo tự ủ cay sặc cuống họng. Phó Hành Vân uống hết chỗ rượu đốt cho dạ dày cháy bừng bừng, trên bát rượu để lại vết son môi hồng.

Văn Thệ Xuyên đi ngay sau lưng anh, Phó Hành Vân vừa quay đầu đã thấy cô gái kia tiếp tục rót đầy bát rượu đưa cho Văn Thệ Xuyên, hắn ngửa đầu uống hết. Cũng không biết có phải do tâm lý của Phó Hành Vân hay không, anh cảm thấy toàn bộ vết son môi mình để lại trên cái bát kia đều cọ lên môi Văn Thệ Xuyên.

Anh thu hồi ánh mắt, vội vàng đi về phía trước.

Đoàn người đi lên cao đến trung tâm thôn trại, xếp hành vây quanh đống lửa chưa đốt vừa hát vừa nhảy. Bấy giờ đang là lúc hoàng hôn, tiếng ca trên núi cao vút êm tai, Tang Ca cùng một đám thôn nữ vừa múa vừa hát, khán giả ngồi trên những bậc thềm đá thưởng thức. Phó Hành Vân ngồi cúi đầu nhìn tà váy được thêu sặc sỡ của mình, Văn Thệ Xuyên ngồi bên cạnh anh, nhỏ giọng ngâm nga theo tiếng hát.

Từ sau cái ôm ngày hôm ấy, bọn họ không nói chuyện riêng với nhau lần nào nữa, mà cũng không biết nên nói gì. So với năm mười tám mười chín tuổi nhiệt huyết nói yêu là yêu, bây giờ Phó Hành Vân càng suy nghĩ được mất nhiều hơn. Bọn họ giống như hai đầu cực của nam châm, hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng đã được chú định hấp dẫn lẫn nhau.

Thật sự là đòi mạng.

Phó Hành Vân ngẩng đầu, phát hiện đống lửa đã cháy sáng, ánh sáng chiếu lên mặt các cô gái khiến các cô trông sinh động rạng rỡ hơn ban ngày. Anh nghiêng đầu, phát hiện Văn Thệ Xuyên đang xem rất chăm chú, bèn hỏi: "Đẹp không?"

Văn Thệ Xuyên quay đầu nghiêm túc nhìn anh, trả lời: "Đẹp."

Phó Hành Vân hoang mang thu hồi ánh mắt, dây lục lạc bạc rũ xuống từ trên mấn đội đầu phát ra tiếng "leng keng" vỗ vào mặt.

Căn cứ vào tục lệ truyền thống của nơi này, trong các lễ hội có ca hát nhảy múa, nam thanh nữ tú có thể tổ chức hát đối với nhau. Quả nhiên, có hai nhóm nam nữ trẻ tuổi vây quanh Tang Ca và vị hôn phu của cô, giọng hát của hai người đều lảnh lót trong veo, tuy Phó Hành Vân nghe không hiểu ca từ, nhưng cũng nghe ra được tình ý trong đó. Nói chỉ là nghi thức biểu diễn, nhưng Tang Ca vẫn đỏ bừng mặt, đứng dưới ánh lửa đặc biệt xinh đẹp.

Thanh niên nam nữ bắt đầu tản ra thành vòng tròn, mời khách khứa đang ngồi trên các bậc đá cùng nhau vào chung vui, vây quanh đống lửa ca hát nhảy múa.

Phó Hành Vân vội vã xua tay không muốn đi, nhưng không thể từ chối thịnh tình của bọn họ. Anh bị một cô gái kéo ra túm vào vòng tròn, khách mời hầu như đều được mời gọi nhập vào đám đông. Văn Thệ Xuyên cao hơn đám người một cái đầu, tuy bị xô đẩy hai ba lần ra phía ngoài, nhưng Phó Hành Vân chỉ cần liếc một cái vẫn có thể tìm ra hắn.


Tiết tấu thổi khèn càng lúc càng nhanh, Phó Hành Vân vô thức nhảy theo tiếng nhạc, hai bên trái phải được hai cô gái không quen biết nắm tay. Đám đông hợp thành vòng tròn vây quanh đống lửa, tụ vào rồi giãn ra dập dìu như sóng biển. Mọi người chen vai thích cánh, Phó Hành Vân thả lỏng mặc cho bọn họ lôi kéo, phát hiện không biết từ lúc nào Văn Thệ Xuyên đã bị đẩy đến gần chỗ mình.


Đám đông mãnh liệt, tiếng ca càng ngày càng vang, tiết tấu càng lúc càng nhanh, bọn họ chỉ kịp thoáng nhìn nhau, nhìn thấy ngọn lửa chiếu vào ánh mắt lẫn nhau. Tay cả hai đang rũ bên người, mu bàn tay cọ qua cọ lại, Phó Hành Vân nhìn ngọn lửa lay động, cảm thụ nhiệt độ nóng ấm của nó.


Thế rồi bọn họ nắm tay nhau rất tự nhiên, giống như cô gái người dân tộc bên cạnh đang nắm tay anh vậy.


Người quá đông, chuyện tứ chi tiếp xúc là không thể tránh được, Phó Hành Vân quấn váy dài ngoài quần, đi lại có chút bất tiện, Văn Thệ Xuyên ở bên cạnh nắm tay anh, dìu anh, tuy hai người không ai nói lời nào, nhưng hết thảy điều muốn nói đều ẩn chứa trong sự yên lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK