• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác Giả: Tà Lão Ma





Vẫn là quảng trường xanh rờn như một cái thảo nguyên này, phương đông lại tán đi một mãng nhỏ, Tinh Cương hầm mỏ lồ lộ hiện ra.



Hắn mỉm cười một cái



Xong nhìn qua Hư lão, lão vẫn yên lặng ngồi tại chổ dưới gốc cây, hai mắt tằn tịu mở ra nhìn Đoạn Tam.



“Ầy, chưa chết à?”



Lão mở to đôi mắt ra ngẩng đầu lên nhìn, chậm rãi hỏi.



“Sống cũng tốt!...Nhiệm vụ ngươi đã hoàn thành, tiếp trị liệu trị liệu thương thế đi.”



Hư lão vẫy cánh tay lên cao, liền một chiếc lá non nhỏ nhỏ nhẹ nhàng hóa thành một đạo bạch quang rơi xuống trên người Đoạn Tam, tự dưng trong tức khắc cở thể hắn xuất hiện cảm giác vô cùng dễ chịu, thư thái, lấm tấm vết thương cũng mau chóng lành lại, tinh thần cũng sảng khoái hoạt bát hơn.



“Ồ, có loại phục vụ như vậy nữa sao?”



Nhận thấy cơ thể biến chuyển Đoạn Tam giật mìnhkinh ngạc kêu lên.



Những vết thương trên người hắn đã hoàn toàn khắp lại, vết thương thậm chí còn chẳng để lại chút sẹo.



Tại một điểm thời khắc trị liệu xong cho Đoạn Tam, Hư lão mới lên tiếng:



“Ngươi sở dĩ nhiệm vụ đầu không được trị liệu lẫn nhiệm vụ phần thưởng là bởi tốc độ tiếp nhận nhiệm vụ của ngươi quá chậm, lại đó là nhiệm vụ thử, cái đó không qua được ngươi cũng không xứng với chi danh Huyết Chủ!”



“Ra là vậy a!”



Đoạn Tam vuốt vuốt chòm râu trắng, gật gật cái đầu hiểu ý.





Ngừng lại một đoạn thời gian suy nghĩ hắn chợt lên tiếng:



“Hư lão, ta muốn thử một lần vào miếu cổ!”



“Ngươi xác định?”



Hư lão ôn tồn hỏi lại.



“Xác định!”



Đoạn Tam kiên quyết cắn răng đáp.



“Coi trọng hộp nào thì đến đặt huyết bình vào!”



Lão cầm lấy một ly trà canh bên lên nhâm nhí nói tiếp:



“Tuy nhiên lão phu thấy ngươi vẫn là nên chọn Hắc hộp đi.”



Đoạn Tam nhíu mày không hiểu Hư lão vẫn là đang định nhắc tới chuyện gì, hắn nói:



“Ý nghĩa gì?”



Hắ chắc chắn Hư lão sẽ không gây bất lợi cho hắn nhưng mà rốt cuộc ý tức câu kia rốt cuộc là gì.



“Huyết bình trong tay hiện tại nhiều nhất cũng chỉ có 5 lọ, muốn chọn hộp cao hơn hắc sắc là điều không thể đi.”



Lão trầm mặc một chút nói.



“tại sao, không phải chúng cùng một giá định à?”



“hà hà nào có bữa ăn miễn phí, ngươi coi cũng quên rồi đi, trước đó lão phu có nói tùy theo thứ tự màu sắc mà huyết bình đưa vào cũng sẽ khác nhau!”



“Mà hắc sắc đã tiêu mất 5 lọ, hồng sắc mất 10 lọ, lục sắc mất 15, chàm sắc mất 20, ngân nhũ mất 25 và kim nhũ phải ngốn tới 50 lọ”



“Cho nên chỉ cần lựa chọn kim nhũ, các loại truyền thuyết bảo vật sẽ rơi ra sao?”



Tựa như suy nghĩ tới gì đó, hắn liền nhanh nhảu hỏi.



“Hừ, làm nông cứ đòi ăn nhà hàng năm sao, cho dù chọn kim nhũ đi nữa, muốn ra bảo vật quý hiếm cũng rất khó, vì vậy cần ngươi phải tiêu tốn huyết bình di chuyển tọa độ trong miếu để làm mới vật phẩm, đương nhiên vật phẩm này tư chất cũng cao lần trước!”



Hư lão bất mãn hừ một tiếng.



“Hiểu, hiểu rồi, vậy cứ chọn Hắc hộp trước đi, coi như tham quan một lần cho biết cũng được.”



Đoạn cười cười đặt huyết bình lên hắc sắc hộp, rồi thản nhiên đẩy cửa đi vào miếu cổ.

“Cái, cái này….”



Một bước chân đầu tiên đã làm hắn vô cùng choáng ngợp, nơi này tựu như một cái không gian tự lập, một bầu trời đầy sao, lấp lánh những chiếc hộp đủ loại màu sắc, hộp nào cũng loe lóe lên những ánh sáng quang mang hấp dẫn.



“Cái cây này là để hái chúng xuống đi!”



Khẽ nhìn sang một cái cây sào cao bên cạnh, Đoạn Tam liền đoán được phương thức hành sự.



Không có lơ là, nóng nảy, Đoạn Tam điềm nhiên nhìn qua tất cả một lượt, cuối cùng bình tĩnh đem cây sào kia đẩy tới hái chiếc hộp kim quang kia xuống, ngay khoảng khắc sào chậm vào, xung quanh kim quang chiếc hộp chơt hình thành một cái vòng xoáy lớn, như đang cắt đứt mối liên kết giữa chiếc hộp và miếu cổ.



Xoạt!



Cây sào tự động quay về chổ cũ, yên lặng nằm trong góc miếu, còn kim quang chiếc hộp thì lung lay xong rồi rơi xuống trên tay Đoạn Tam.



“Cách!”



Lâp tức, hắn bẻ khóa mở ra, bên trong hộp chợt:



“Bưng!”



Lên một tiếng, trước mặt Đoạn Tam bay ra một cái thanh ngọc kiếm và ba viên ngọc thạch, nhìn như đồ chơi cho trẻ em, dưới chuôi kiếm có khảm một cái ngọc thạch làm đỏ tương đối lớn.



Còn ba viên ngọc thạch này hắn nhìn rất quen mắt nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhớ ra được rốt cuộc là loại đồ vật gì:



“Ra hỏi lão Hư, mới được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang