• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác Giả: Tà Lão Ma





Từ xa xa quan sát, Đoạn Tam liền thấy một cái cửa hang thông ra ngoài, ánh sáng mờ ảo màu xanh lam, tơ nhện vô cùng vô tận, giăng mắc khắp nơi.



So với nhân loại thì ngũ giác của yêu thú bất luận thứ gì đều hơn hẳn, dù là một thứ tiếng động nhỏ nhặt cũng có thể đưa cảnh giác.



Đoạn Tam suy đoán được điều này, liền từ tốn, nhè nhẹ ,bước chậm thật chậm đi vào cửa hang.



“Whoa – Má ơi!”



Hắn thì thào trố hai con mắt lên kinh ngạc. không thể tin vào mắt mình nữa, một lượng lớn những lam thạch như các viên pha lê óng ánh từng mãng thật lớn.



“Trời ạ! Toàn bộ đều mà Tinh Cương”



Tinh cương là một dạng nguyên liệu luyện khí, tuy không quá hiếm có nhưng tại phụ cận Thanh Sơn thành coi ra mặt hàng tầm trung bán ra rất được giá.



Đáng chú ý đây là loại nguyên liệu luyện khí rất tốt, được các đại gia lân cận để mắt và bằng mọi cách phải cướp đoạt tới tay mỗi khi xuất hiện.



Và giờ đây, hắn kiếm được một cái khoáng quặng đầy Tinh Cương.



Hắn lắc lư cái đầu như không thể chấp nhận được sự thật đang diễn ra trước mắt, mơ màng lẫm bẫm:



“Tiền, tiền tới ào ạt!”



“PHỐC!!”



“PHỐC!!”



“PHỐC!!”



Ngay khi Đoạn Tam còn đang mơ mộng trong đống tiền sắp kiếm được, đột nhiên từng tiếng âm thanh như bắn pháo ồ ồ truyền tới.



Từng ngụm tơ trắng như pháo bắn ầm ầm lao tới phía sau lưng Đoạn Tam như thiểm điện, Thật sự rất bất ngờ, không thể ngăn cản, Đoạn Tam chỉ có đủ thời gian kết ấn “Thổ Thuẫn Thuật” che chắn.



“Răng..rắc”



“ẦM!!”



Liên tục bị bắn ba phát pháo tơ, thổ thuẫn nhanh chóng rạng nứt rồi tan nát, còn Đoạn Tam như diều đứt dây, thân thể bị bắn bay đập vào các hốc đá, máu như suối chảy, ồ ạt tuôn ra.



“Tinh Cương Tri Chu Vương!”



Hắn khập khễnh dựa tay lên hốc đá đứng dậy, miệng thì thầm.



Tiểu yêu tam tinh đại thành so ra ngang tầm với luyện huyết cảnh đại thành, mà hắn lúc này, nếu đánh nữa chắc chắn sẽ tiêu đời.



“Chạy…”



Đó là những âm thanh vang vọng trong tay hắn lúc này, nếu không chạy hắn chắc chắn sẽ phải bỏ mạng tại đây.



Thánh Cực Di Hình!



Đoạn Tam đứng chôn chân tại chỗ, im thin thít, gương mặt cực kì tỉnh táo, quan sát nhất cử nhất động của Tri Chu Vương.



Ngay khi thấy Tri Chu Vương (Nhện vương) lơ là hắn lập tức nhanh như cắt thi triển thân pháp hướng thông đạo trở về.



“PHỐC!”



“PHỐC!”



Âm thanh ấy một lần nữa vang lên, chỉ sau hai quả pháo tơ, thông đạo liền bị bịt kín.



Lực lượng ẩn chứa trên mỗi quả pháo tơ kia hoàn toàn khác với lúc trước, uy lực hơn, mạnh mẽ hơn và nhanh hơn bao giờ hết.



“Ân! Nhất cấp thượng giai?”



Thông đạo tích tắc bị bịt kín, Đoạn Tam dõi mắt nhìn về phía Tri Chu vương, chân thối lùi, thân hình nó to ít nhất cũn gấp năm lần hắn, tám cái chân sắc cạnh như Tinh Cương, sức mạnh không có gì bàn cải nữa, hơn hẳn hắn là cái chắc!



Nhận ra con mồi còn ở trong phạm vi lãnh thổ, Tri Chu vương đôi mắt đen lay láy mơ màng rà xoát, thoáng một cái nó liền xuất hiện trước mặt Đoạn Tam cách mười trượng.



[ Đinh ]



[ Nhiệm vụ bộc phát: Thu Phục Tri Chu Vương.]



[ Thất Bại: Nhiệm vụ chính đồng loạt thất bại.]



[ Phần thưởng: ???]



“Nội Cha nó, tao bị đánh đến thừa sống thiếu chết?...thu phục cái đờ heo gì được?”



Lúc này hắn chỉ muốn hét vào cái bản mặt cái hệ thống chết tiệt này, liên tục đưa ra hàng loạt các nhiệm vũ quái đản, lại cho phần thưởng tàn tạ tới mức thảm thương, một chút tương xứng với độ khó cũng đều không có.



Ai chịu nổi chứ riêng hắn thì không chịu thêm đươc hơn nữa!



Chạy! bằng mọi giá cũng phải chạy, xách dép cũng phải chạy!



Một chỉ mới vào Luyện huyết cảnh đi đánh với một con quái vật thực lực ngang luyện huyết đại thành, chênh lệch kiểu này lấy cái gì bù đắp.



Thánh Cực Di Hình từ lâu đã được Đoạn Tam tu luyện tới mưc lô hỏa thuần thanh, toàn lực thi triển, lao vun vút vòng quanh hang ổ của Tri Chu Vương nhằm tìm lối thoát khác.



Phốc!





Đoạn Tam còn chưa phóng được bao xa, liền một thứ gì đó từ sau lưng ập tới.



May mắn là hắn vận khí đeo đầy người, đột phá sức lực nhanh chóng rời tăng tốc bộ pháp, rời khỏi tầm ngắm.



Đoạn Tam không cần nhìn cũng đoán được là tuyến độc do Tri Chu Vương phun ra.



Nhìn hố đất trước mặt bị tan thành một cái hố lớn, tinh cương nhanh chóng tàn lụi.



Nghĩ đến là hắn phát sốt, tinh cương giá sốt dẻo bao nhiêu ngoài kia, lại bị con quỷ này phun nước miếng cái tan mất, tiêu tiền, đây đích thị “Rich Kid” thứ thật.



Sờ xoạt lại thân thể, lại nghĩ tới cảnh bị phun trúng ngụm này chắc không bao lâu hắn cũng xẹp thành bãi máu.



“Nước miếng cũng lực quá đi, phải chi giờ xuất hiện biến cố cho lão phu thu phục ngươi là tay chân thì hay phải biết a.”



Càng nghĩ Đoạn Tam càng tự cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ ngớ ngẩn, có chút yêu tài này của mình.



Bây giờ chạy còn không có đường chạy, trốn còn không có chỗ trốn, lại đem tâm tư thu phục con yêu nghiệt này, hắn cũng quá là mơ mộng đi.



“Phốc…xì!”



“Phốc…xì”



“Phốc…xì”



Từng khối độc pháo hay nước miếng cứ như vậy mà oanh tạc về con đường hắn đang thi triển bộ pháp, coi thế mà nãy giờ hơn chục quả pháo vẫn chưa trúng quả nào. Đoạn Tam thầm lắc đầu vấn vương, buồn tủi nghĩ:



“Thật sự thì…cũng nể bản thân thật, đã đẹp lão giờ lại tài năng, xuất chúng, nghĩ sắp chết mà thấy cũng tiếc cho một số phận hẩm hiu, hu hu!”



Bị hắn quay vòng vòng như cái “chiếc nón kì diệu” Tri Chu vương cực kỳ phẫn nộ, chẳng thèm phun pháo độc, pháo tơ nữa mà giăng tơ đuổi theo.



Nhất cấp thượng giai yêu thú tốc độ nào lại thua hắn, không bao lâu liền sắp đuổi kịp Đoạn Tam cách:





Hai mươi bước!



Mười mươi lăm bước!



Mười bước!



“Thôi rồi “Kiều”ơi, một đời “Từ Hải” oanh liệt sắp phải chết nơi xa trường nghiệt ngã…”



Vừa đi hắn vừa ngâm nga câu nói ví bản thân như “Từ Hải” hảo hán trượng nghĩ chí khí trong “Truyện Kiều” của Nguyễn Du.



Bỗng:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK