• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Edit] những người bạn đáng yêu

Kỷ Duyên không chờ Tô Lam Lam mà trực tiếp lên xe.

Thời điểm lên xe mới phát hiện vị trí bên cạnh Ôn Nhuyễn mà cậu ngồi sáng nay đã bị Chúc Nguyệt chiếm mất, bước chân hơi dừng, Kỷ Duyên không tự giác nhíu nhíu mày, đáy lòng có loại cảm xúc nói không nên lời, dù sao có chút khó chịu.

Bất quá cậu cũng không nói gì cả đi về phía sau.

Chờ lúc cậu ngồi xuống.

Tô Lam Lam cũng lên xe.

Không còn dáng vẻ ưu nhã lúc mới đến, hiện tại đầu tóc cô ta rối loạn, làn váy cũng xuất hiện một ít nếp nhăn, chóp mũi và trán thì rậm rạp mồ hôi.

Vừa rồi Kỷ Duyên rời đi.

Cô ta chỉ có thể tự mình kéo hành lý chậm chạp đến đây.

Kỳ thật kéo hành lý cũng phí không nhiều sức lực cho lắm, nhưng đem rương hành lý cất vào cốp xe thì thật sự là rất tốn sức, Kỷ Duyên thì đi rất nhanh, tài xế lại cũng không xuống xe còn anh quay phim thì làm như chính mình không tồn tại.

Tô Lam Lam vốn dĩ đi ra ngoài đều luôn mang theo vài trợ lý, lần này thì phải hoàn toàn dựa vào chính mình, vừa rồi đem rương hành lý nâng lên cốp xe thiếu chút nữa là chân quỵ xuống rồi.

Cuối cùng cũng lên được xe.

Trong xe, Từ Nghiên ngồi ở hàng phía trước, Chúc Nguyệt ngồi cùng Ôn Nhuyễn, kỳ thật vị trí trống chỉ còn vài chỗ.

Nhưng là, Tô Lam Lam nhéo nhéo bàn tay còn chút ướt át, vẫn là đi tới chỗ Kỷ Duyên, lúc cô ngồi xuống thấy Kỷ Duyên cũng không có phản ứng, cuối cùng cũng nhẹ thở ra.

Vẫn còn tốt.

Cô trong lòng cũng có chút trách cứ bản thân quá xúc động.

Đều do chính mình bị người khác tác động, quên mất Kỷ Duyên mà cùng người khác bất đồng, về sau vẫn là phải chú ý hơn nữa.

Bất quá...

Quan trọng nhất là phải chú ý quan hệ của Kỷ Duyên với Ôn Nhuyễn.

Nghĩ vậy.

Tô Lam Lam nhìn Chúc Nguyệt đang nói chuyện rất vui vẻ với Ôn Nhuyễn, đột nhiên mở miệng, "Chị Ôn Nhuyễn, chúng ta giữa trưa ăn cái gì nha? Chị với Kỷ Duyên ngày hôm qua đã đến trước rồi, đối với La Mã khẳng định so với tụi em hiểu biết sẽ nhiều hơn một chút."

Cô vừa mở miệng.

Chúc Nguyệt liền không có hứng thú nói chuyện nữa.

Bị gọi tên Ôn Nhuyễn lại không thể không trả lời, "Tôi với Kỷ Duyên buổi chiều ngày hôm qua mới đến, cũng không có đi ra ngoài, trưa hôm nay thì trong nhà vẫn còn đồ ăn muốn đi ra ngoài ăn cũng được, nhưng là mọi người ngồi cả đêm trên máy bay, chưa kịp chỉnh lại múi giờ, nếu không thì......"

Cô quay đầu hỏi ý kiến Từ Nghiên, "Từ lão sư, hay là trưa nay chúng ta gọi cơm hộp được không, mọi người aaăn xong thì nghỉ ngơi trước đã, buổi tối sẽ ra ngoài ăn sau?"

Cô nghĩ chu đáo như vậy.


Từ Nghiên đương nhiên không ý kiến, cười nói: "Được, chị tay già chân yếu, thật ra cũng có chút mệt mỏi."

"Tôi cũng không có ý kiến." Chúc Nguyệt cười nói.

Kỷ Duyên không nói chuyện, nhưng cũng tính là đã đồng ý, kỳ thật cậu một chút cũng không muốn ăn cơm hộp cho lắm, cậu muốn ăn đồ do Ôn Nhuyễn làm hơn......

Mọi người đều không có ý kiến.

Rốt cuộc Từ Nghiên là người bối phận lớn nhất.

Sau đó chính là Tô Lam Lam cùng Chúc Nguyệt, hiện tại chính là tới lượt Chúc Nguyệt lựa chọn, nhưng cô nàng không có nói thẳng muốn ở phòng nào, ngược lại trước nhìn Tô Lam Lam, cười hỏi: "Nếu không, cô chọn trước đi?"

Tô Lam Lam ngẩn ra, ngay sau đó lại cười nói, "Em sao cũng được hết ạ."

Lại là bộ dáng này.

Mỗi lần đều là em sao cũng được, chờ thật xác định, lại cái này quang không tốt, cái giường này quá cứng, bạn muốn đổi cho cô ta cái khác, cô ta lại thành tiểu bạch hoa nói một câu "Như vậy có phiền toái cho chị quá không"...... Chúc Nguyệt bĩu môi, thật đúng là trước sau như một bạch liên hoa.

Cô thật ra ở đâu cũng không sao cả, phía Đông cũng tốt phía Tây cũng thế, nếu là vừa rồi không cùng Ôn Nhuyễn hợp ý như vậy, cô khẳng định là chọn phía Đông, dù sao không thể cho Tô Lam Lam cảm thấy thoải mái.

Bất quá...

Nghĩ đến Ôn Nhuyễn cùng Tô Lam Lam ân oán như vậy, sợ Ôn Nhuyễn sẽ bị Tô Lam Lam  hãm hại giống như mình, Chúc Nguyệt lấy khăn giấy lau sạch vất bẩn trên tay, mở miệng, "Tôi ở chung với Ôn Nhuyễn đi, Từ lão sư ngủ sớm, tôi ngủ rất trễ, không nên quấy rầy đến chị ấy."

Nói xong.

Lại sát vào Ôn Nhuyễn, chớp chớp mắt, cười nói: "Tiểu Nhuyễn Nhuyễn, mấy ngày sau này, xin chỉ giáo a."

Ôn Nhuyễn cảm thấy tính tình này của Chúc Nguyệt thật giống Kỷ Hề tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt nhưng thật ra lại không cảm thấy xa lạ chút nào, cô cũng cười, "Được."

Mọi người dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ thì liền chuẩn bị lên lầu.

Hành lí hơi nặng, lên lầu vẫn là không dễ dàng, Tô Lam Lam chắc chắn lần này Kỷ Duyên sẽ không cự tuyệt, vừa muốn mở miệng, bên kia Chúc Nguyệt liền nói, "Kỷ Duyên, cậu đứng đó làm gì? Giúp Từ lão sư mang hành lí lên phòng."

Từ Nghiên bị thương ở eo.

Mọi người trong vòng ai cũng biết cả.

Kỷ Duyên cũng không nói chuyện, gật gật đầu, trực tiếp xách theo hành lí của Từ Nghiên lên lầu.

Ôn Nhuyễn nhìn Chúc Nguyệt nói, "Em tới giúp chị."

Chúc Nguyệt vốn định cự tuyệt, nhẹ như vậy, cô một tay là có thể xách được, nhưng tưởng tượng đến nếu Ôn Nhuyễn đi một mình, chẳng phải là phái giúp cho bạch liên hoa Tô Lam Lam kia xách hành lí?

Khó mà làm được.

Cho nên, Chúc Nguyệt cong mặt mày cười, "Được a, cảm ơn tiểu Nhuyễn Nhuyễn." Thời điểm đi ngang qua Tô Lam Lam, thấy cô còn đứng tại chỗ, cô(CN) cười cười, "Làm sao còn đứng đây a? Nếu không chúng tôi giúp cô mang đồ lên nha?"

Tô Lam Lam trên mặt cứng đờ, "...... Không cần, em có thể tự làm được ạ."

Để Chúc Nguyệt cùng Ôn Nhuyễn giúp cô ta?

Cô ta mới không cần.

"Đi thôi."

Chúc Nguyệt nhún nhún vai, vẻ mặt là chính ngươi nói không cần, "Nếu có thể, cô liền nhanh lên đi, Từ lão sư thân thể vốn đã không thoải mái, cô cứ cọ tới cọ lui, đừng quấy rầy chị ấy ngủ."

Nói xong.

Liền trực tiếp cùng Ôn Nhuyễn lên lầu.

Một đám người đi rồi, lần này anh quay phim cũng không có ở đây, Tô Lam Lam đứng yên tại chỗ thật lâu cũng không chờ được Kỷ Duyên, nghe âm thanh hình như là Chúc Nguyệt lại lôi kéo Kỷ Duyên đi thảo luận có gì.

Cô ta âm thầm cắn răng, cuối cùng cũng chỉ có thể một mình một người cắn răng nâng rương hành lí đi lên lầu.

***

Sau 12h biệt thự thật yên tĩnh.

Mọi người đều ở trong phòng nghỉ ngơi, Ôn Nhuyễn bởi vì ngày hôm qua ngủ khá nhiều, ngủ một lúc liền không ngủ tiếp được, nhìn thời gian mới hơn 3h chiều, sợ bản thân lăn qua lăn lại trên giường sẽ đánh thức Chúc Nguyệt.

Cô nghĩ một hồi vẫn quyết định xuống lầu, cầm di động, bước thật khẽ, mèo nhỏ nghe được tiếng động liền từ sau bức màn ló mặt ra, nhìn thấy Ôn Nhuyễn, nó liền chạy tới nhẹ nhàng kêu meo meo, thái độ quen thuộc như đối với chủ nhân của mình vậy.

Cười vuốt ve rồi ôm nó vào lòng.

Ôn Nhuyễn một bên vuốt lông, một bên cười nói: "Biết rằng chị sẽ xuống sao?"

"Meo ~"

Xem bộ dạng này của nó Ôn Nhuyễn cười cười, mắt hướng về cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ, thời tiết và không khí đều không tồi rồi hỏi một câu "Chúng ta đi ra ngoài hóng mát nha?"

"Meo"

Đôi mắt mở to, tỏ ý tán thành.

Ôn Nhuyễn ôm mèo nhỏ thật thoái mái, đi ra sân vườn. Trong vườn không ít loại hoa, còn có một chiếc xích đu, cô ôm mèo nhỏ ngồi đung đưa trên xích đu, nghĩ vu vơ rồi mở Weibo ra xem.

Đêm qua trả lời bạn fans kia cũng không biết người ta có biết không.

Thật sự là fan này làm cho Ôn Nhuyễn có ấn tượng rất tốt, Ôn Nhuyễn thật đúng là rất chờ mong anh ta trả lời, chờ đợi chờ đợi, từng ngón tay cô đặt trên bàn phím tìm kiếm ảnh đại diện kia.

Chờ đợi một hồi cuối cùng cũng tìm ra.

Cô chăm chú nhìn, không phải là nội dung thường thấy nữa mà có gì đó khiến Ôn Nhuyễn dừng mắt một chút.

Không phải dự báo thời tiết, cũng không phải nhắc nhở cô.

Anh ta nói:

【 Cô rất tốt, đáng để mọi người yêu thương 】

Gió ấm thổi qua tóc Ôn Nhuyễn nắm di động, cúi đầu, ngơ ngác mà nhìn tin nhắn, trái tim cũng không hề có chủ ý mà nhẹ nhàng lỡ một nhịp...... Từ khi vào giới giải trí đến bây giờ, cô có rất nhiều người thích.

Bình luận.

Tin nhắn.

Mỗi ngày không biết có bao nhiêu người nói thích

Nhưng cho tới hôm nay đây là lần đầu tiên có người nói với cô: "Cô rất tốt, rất đáng để mọi người yêu mến......"

"Bịch bịch bịch——"

Tâm hồn như bay bổng trái tim có gì đó rất vui, Ôn Nhuyễn nhẹ nhàng mỉm cười, khóe môi hơi cong lên, nụ cười đó không thể lột tả hết được vui sướng trong lòng cô.

Kỷ Duyên ra tới nơi, trước mặt cậu là một bức tranh.

Ôn Nhuyễn ôm mèo nhỏ ngồi ở xích đu, không cần ai đẩy, gió thổi nhẹ làm xích đu chuyển động, cô đang cầm di động, cúi đầu, cười tươi đến ánh mặt trời còn phải ghen tị.

Anh nghiêng đôi mắt, chạm đến góc độ có thể nhìn thấy giao diện tin nhắn.

Giao diện tin nhắn?

Ai nhắn mà khiến cô vui như vậy?

"Tiểu Duyên, Ôn Nhuyễn hai người đều ở đây sao?" Từ Nghiên ăn mặc thoải mái đang đi tới.

Ôn Nhuyễn nghe được âm thanh lấy lại tinh thần, cô tắt điện thoại, quay đầu nhìn lại, phát giác phía sau cửa không biết khi nào hai người họ đã đứng ở đó, đứng dậy đi tới:"Từ lão sư sao lại dậy sớm vậy?"

"Sợ buổi tối ngủ không được, nên dậy." Từ Nghiên ôm ly nước, uống nước ấm, mặt mày ôn nhu nói: "Vừa rồi ngủ được hai tiếng trọn vẹn thật sự rất thoải mái, nhưng rồi lại không ngủ được nữa."

"Tôi có mang theo lá trà an thần, Từ lão sư có muốn thử không?" Ôn Nhuyễn hỏi.

Từ Nghiên có chút kinh ngạc, "Cô còn mang theo lá trà?"

Ôn Nhuyễn cười một cái, "Tôi không quá thích uống nước sôi để nguội, ra cửa đều sẽ mang điểm đủ loại kiểu dáng trà hoa, tôi đang ở để gian bếp, Từ lão sư có thể tự chọn."

Kỷ Duyên yên lặng mà nhìn Ôn Nhuyễn, cùng nhìn thấy mà sao cô lại không hỏi thăm cậu?

Có chút giận dỗi với Ôn Nhuyễn lúc cô nói Từ lão sư chọn loại trà, cậu rốt cuộc nhịn không được mở miệng:"Tôi cũng muốn."

Phía sau đột nhiên xuất hiện âm thanh.

Ôn Nhuyễn quay đầu nhìn Kỷ Duyên hơi cười cười, cuối cùng vẫn là pha trà cho mọi người.

Chờ đến khi Chúc Nguyệt cùng Tô Lam Lam rời giường xuống lầu, ba người Ôn Nhuyễn  đã ở phòng khách ngồi một lúc lâu, thấy bọn họ đi xuống, Từ Nghiên liền buông chén trà, cười nói: "Đang tính lên gọi các em đây."

Chúc Nguyệt xoa nhẹ mắt, thanh âm oa oa, còn có chút chưa tỉnh ngủ "Ngủ đến quá thoải mái, nếu không phải đã đói bụng đến ngủ không được, em còn có thể ngủ tiếp."

Cô một bên nói một bên vòng ôm cánh tay Ôn Nhuyễn nói:"Tiểu Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta buổi tối ăn cái gì vậy?"

"Em ở đây cũng không quá quen thuộc, nếu không......"

Lời nói còn chưa nói xong, lại một lần nữa cô nàng trang điểm đậm Tô Lam Lam đã lên tiếng: "Em thật ra biết một nhà hàng được đánh giá  không tồi cũng ở gần đây." Hôm nay bị Ôn Nhuyễn chiếm spotlight nên cô không thể để yên.

Cho nên vừa mới ở trên lầu.

Cô liên hệ trợ lý tìm kiếm xem xung quanh có nhà hàng nào phù hợp hay không.

Hiện tại...

Rốt cuộc cũng có tác dụng.

"Nếu Lam Lam biết, vậy phiền Lam Lam dẫn chúng ta đi" Từ Nghiên cười nói.

Ôn Nhuyễn cùng Kỷ Duyên không ý kiến, Chúc Nguyệt tuy rằng không thích Tô Lam Lam, nhưng cũng không đến mức tại đây lại phải gây sự, dù sao cũng là đồng đội, vẫn là nên có tinh thần đồng đội.

Tô Lam Lam thấy mọi người đều đồng ý, trên mặt cười cuối cùng là có chút đắc ý.

Cô tham gia tổng nghệ để trừ bỏ vì Kỳ Duyên, còn có một nguyên nhân chính là để gây áp lực cho Ôn Nhuyễn, mà hiện tại chỉ là mới bắt đầu.

***

Tô Lam Lam nhìn cái nhà ăn được giới thiệu thoạt nhìn đích xác là không tồi, người đến ăn cũng rất nhiều, nhưng là mỗi một phần cơm điểm đều thiếu thốn đến đáng thương, căn bản là không thể no bụng được. 

Bất quá tới cũng tới rồi, hiện tại mọi người cũng không dám nói cái gì a. 

Chờ ăn xong.Ôn Nhuyễn đi ra tính tiền.Nhân viên tạp vụ cầm giấy tờ lại bàn, dùng tiếng Anhlưu loát, cười nói, "Chào mọi người, tổng cộng hết 500 Euro ạ." 

Vừa dứt lời, đoàn người sửng sốt, Chúc Nguyệt càng là trực tiếp mở miệng hỏi: "Cậu vừa rồi nói là bao nhiêu cơ?"Nhân viên tạp vụ cũng sửng sốt một chút, nhưng mau chóng thu hồi lại rồi cười trả lời: "Thưa cô, 50 Euro ạ."

500 Euro......Tính ra nhân dân tệ thì không phải là chênh lệch rất nhiều sao?

Gần 4000 tệ!

Liền mấy món đơn giản thiếu thốn đến không no bụng nổi, mà muốn 4000 tệ? Không giỡn chơi chứ?!Nhưng hiển nhiên, nhân viên tạp vụ không có cùng bọn họ nói giỡn, thậm chí bởi vì bọn họ mà nơi này bỗng chốc yên tĩnh, nhà ăn có không ít người đều đã ghé mắt qua nhìn bọn họ, nhiều người xem như vậy nên Chúc Nguyệt cũng không nói cái gì nữa, Từ Nghiên cũng từ trạng thái ngơ ngẩn về lại trạng thái ban đầucô sợ ảnh hưởng không tốt, trực tiếp từ trong bóp lấy tiền ra đưa cho nhân viên tạp vụ, trước vẫn là nên giải quyết cái tình huống khá là ngại ngùng này đã.

Chờ đến nhân viên tạp vụ rời đi. 

Trên bàn cơm vài người đều không có nói chuyện, vừa nãy thời điểm vào nhà ăn cũng không có ai kiểm tra giá cả trên thực đơn, bởi vì nơi này chủ bếp tính tình quái dị, nấu ăn còn phải phụ thuộc vào tâm tình, cho nên mọi người căn bản không biết chính mình đã ăn cái gì, cũng không biết giá tiền là nhiều hay ít. 

Kỳ thật cái giá 500 Euro ở thời điểm trước kia thật sự không có gì.Nhưng hiện tại bọn họ là đang tham gia tổng nghệ, thời gian là 15 ngày, mỗi người tổng cộng cũng cũng chỉ có 1500 Euro kinh phí hạn hẹp, hiện tại một bữa cơm vừa rồi đã 500, hơn nữa hai ngày này còn phải chi trả tiền xe, bọn họ còn thừa lại được bao nhiêu đây?Chúc Nguyệt nhất thời nhịn không được, chờ nhân viên tạp vụ rời đi liền đè nặng thanh âm chất vấn Tô Lam Lam, "Đây là cái nhà ăn cô nói được đánh giá không tồi sao?" 

Tô Lam Lam sắc mặt cũng có chút không được tốt lắm nhưng cũng chỉ im lặng cô ta cũng không biết cái nhà ăn này sẽ mắc như vậy a...... Vừa rồi thời điểm móc bóp ra tính tiền có bao nhiêu ý chí tràn đầy, thì hiện tại mặt liền có bao nhiêu đau đớn, cô ta ngập ngừng hai mảnh môi, sắc mặt tái nhợt nhìn mọi người, "Em, em cũng không biết sẽ như vậy mà." 

Nhìn đến bộ dáng này của cô ta  Chúc Nguyệt trực tiếp liền đen mặt, không biết, không biết, vậy  vừa rồi cô nói cái rắm gì? Tiêu tốn nhiều tiền như vậy mà còn không được ăn no, cô hiện tại hoả khí rất lớn nhưng không thể phát tiết được, đặc biệt là khi nhìn thấy cái mặt đáng thương kia của Tô Lam Lam, ai nhìn lại tưởng cô ta bị khi dễ a.Thật muốn phát hỏa. 

Ôn Nhuyễn liền đè cánh tay cô nàng lại, đồng thời mở miệng, "Được rồi, chúng ta nên ra ngoài trước đã" 

Vốn dĩ đã có nhiều người nhìn như vậy, lại nháo lên, ảnh hưởng càng không tốt, Từ Nghiên cũng đi theo nói, "Việc này cũng là do chúng ta không cẩn thận, đi ra ngoài rồi nói sau."Chờ khi ra đến bên ngoài. 

Chúc Nguyệt vẫn là nhịn không được phát cáu, "Tô Lam Lam, làm ơn cô về sau nên tìm hiểu rõ ràng chút rồi hãy đề cử cho chúng ta có được không? Cô cái này là đang phá hoại đó, đừng nói là khi tiết mục kết thúc, chỉ sợ là còn chưa rời khỏi La Mã, chúng ta đã đem tiền xài hết rồi." 

"Em......"Tô Lam Lam há mồm, cô nghĩ cách trong đầu để biện minh, nhưng phát hiện một câu cũng không nói nên lời. 

Quay đầu nhìn Kỷ Duyên. 

Thần sắc cậu nhàn nhạt, cũng không biết suy nghĩ cái gì.Ngay cả Từ Nghiên cũng không nói chuyện.Đến Ôn Nhuyễn lại càng không thể có cách nào nói giúp cô ta.Tô Lam Lam tay nắm chặt, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Lần này...... Là em sai rồi."Cô ta xin lỗi. 


Người khác cũng không ai nói cái gì nữa.Chúc Nguyệt một bên ôm bụng, một bên nói, "Hiện tại làm sao đây, tôi còn đói a."


Vừa rồi ăn ít như vậy, kỳ thật mọi người đều không no, Ôn Nhuyễn vừa định nói chuyện, liền nhìn thấy thông báo tin nhắn Weibo 【@ ngươi là sunshine của ta đã gửi cho bạn một tin nhắn 】, tùy tay mở ra vừa thấy, nhìn đến nội dung tin nhắn, cô ngẩn ra, bên tai nghe âm thanh suy yếu của Chúc Nguyệt, nghĩ nghĩ, cô mở miệng, "Có người bạn đề cử cho tôi một quán ăn, giá cả rất được có thể hay không...... Chúng ta lại đó ăn một chút?"Kỷ Duyên di chuyển đến gần, tai nghe lời này, lướt qua tin nhắn của cô xem thử, ánh mắt không có sai cái kia còn không phải là có toàn tin nhắn do fan gửi tới sao.


Bạn? 


Cậu nhíu nhíu mày, lại là tin nhắn của bạn cô?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK