Ôn Nhuyễn nhìn Tô Lam Lam vội vội vàng vàng chạy đi, tốc độ nhanh như vậy chẳng giống người mới xuất viện ra chút nào, nhưng hiện tại cô cũng không có tâm tư lại đi quản Tô Lam Lam làm gì? Trong đầu chỉ có một câu duy nhất: "Lâm Thanh Hàn tới."
Anh như thế nào lại đến?
Anh không phải ghét nhất là tham dự mấy cái yến hội này sao?
Trước kia dù có không thể từ chối thì anh vẫn tuyệt đối không tham gia sao.
Càng đừng nói hôm nay còn chỉ là sinh nhật Kỷ Hề.
Nếu là ngày sinh của lão phu nhân Kỷ gia, hay là của Kỷ tiên sinh, thì Lâm Thanh Hàn đến đây cũng không mấy bất ngờ.
"Chị không đi?"
Kỷ Duyên thấy nữ nhân bên người vẫn luôn đứng yên tại chỗ, không có tính toán cất bước đi, nhưng thật ra khó được khai một hồi tôn khẩu.(?)
Nghe một câu như thế, Ôn Nhuyễn như lấy lại tinh thần, cô là do quá bất ngờ nên mới suy nghĩ nhiều như vậy, Lâm Thanh Hàn có tới hay không, cùng cô có quan hệ gì chứ? Dù sao cả hai cũng đã ly hôn.
Cô quay đầu nhìn Kỷ Duyên, "Tôi vì sao phải đi?" Nhớ tới bộ dáng Tô Lam Lam chạy đi lúc nãy, cô lại nhíu mày, hỏi ngược lại: "Nhưng thật ra cậu, như thế nào lại không biết cản cô ấy lại."
Làm lốp xe dự phòng đến loại trình độ này, cũng quá đáng thương đi.
Kỷ Duyên vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô, tựa hồ không nghĩ ra là cô đang nói cái gì, vừa định đáp lời, cách đó không xa lại truyền đến một trận tiếng giày cao gót đạp trên đất, là ba người Lý Kiều đã tìm tới. Nhìn thấy các cô xuất hiện, cậu lại thu liễm lại biểu tình trên mặt, khôi phục thành bộ dáng lạnh như băng kia.
Không để ý tới các cô, cậu trực tiếp rời khỏi nơi này.
Mười phần một bộ dáng kiêu căng ngạo mạn cùng lạnh nhạt.
Ôn Nhuyễn cũng không để ý tới Kỷ Duyên, nhìn Lý Kiều, hỏi: "Các cô như thế nào lại tới?"
"Còn hỏi sao, đợi nửa ngày cũng không thấy cô quay lại, còn tưởng rằng cô lại xảy ra chuyện gì." Trịnh Phù tiếp lời nói, lại nhìn thoáng qua bóng dáng Kỷ Duyên rời đi, đè nặng tiếng nói hỏi: "Cô như thế nào cùng cậu ta ở bên nhau a?"
"Mới ra tới liền đụng phải cậu ta, nên hàn huyên vài câu."
Không đem chuyện xảy ra lúc nãy với Tô Lam Lam nói cho các cô ấy, tuy rằng quan hệ của cô cùng Kỷ Duyên cũng không tính là tốt, nhưng người ta làm lốp xe dự phòng đã thực đáng thương, liền không cần thiết lại dậu đổ bìm leo*.
* Câu thành ngữ có ý muốn nói đến việc lợi dụng người ta gặp điều không hay hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo.
"Ai, Kỷ Duyên cái gì cũng tốt, chính là đôi mắt quá không tốt đi." Trịnh Phù thở dài, "Bằng không tôi thật đúng là muốn ngủ cùng cậu ta."
Lý Kiều liếc Trịnh Phù một cái, đè nặng thanh âm nói, "Tính tình Kỷ Duyên cũng không phải là tốt nha, cậu ta mà nghe được thì cô sẽ được nếm mùi đau khổ."
Ôn Nhuyễn nghe được lời này, lại nhớ tới một sự kiện, lúc trước các cô gái trong vòng này điều muốn ngủ cùng với Kỷ Duyên, mà khi ấy cậu còn nhỏ khoảng tầm 17 hay 18 tuổi gì ấy, ở giới giải trí cũng có chút nhiệt độ nhưng dù sao cũng vẫn mới chỉ là một tiểu idol bình thường.
Lúc ấy, cha mẹ Kỷ Duyên vừa mới mất.
Tính tình cậu ta lại khó chiều, cùng người Kỷ gia náo loạn đòi tuyệt giao sau liền trực tiếp dọn đồ ra ngoài, tuy rằng là đại thiếu Kỷ gia nhưng ở cái thành phố mà không thiếu nhân vật nổi tiếng trong giới này thì thật đúng là không ai để mắt đến cậu cả.
Có cô nàng kia cũng trực tiếp hạ dược Kỷ Duyên trong buổi tiệc rượu.
Kỷ Duyên nhận thấy không thích hợp, không nói hai lời liền đổ cho bản thân một thùng nước đá, từ đầu đến chân, chờ thần chí thanh tỉnh lúc sau liền lảo đảo cầm một chai rượu sâm banh trực tiếp đánh vào đầu cô gái kia.
Ngày đó.
Cô cùng Kỷ Hề cũng ở quán bar.
Là lần đầu tiên đến quán bar nhưng lại bị Lâm Thanh Hàn bắt tại trận, nhìn khuôn mặt thâm trầm ngày càng đen lại của anh, cô đều muốn khóc rồi, thời điểm bị Lâm Thanh Hàn bắt về nhà, tình cờ lại đi ngang qua ghế lô của Kỷ Duyên.
Ôn Nhuyễn còn nhớ rõ ngày đó Kỷ Duyên.
Toàn thân trên dưới đều là nước, ăn mặc một bộ đồ phổ thông, dán ở trên người, lộ ra dáng người gầy nhưng rắn chắc, màu tóc nâu gục xuống ở khóe mắt, trong tay nắm một lọ champagne dính đầy máu tươi, ở trong một đám tiếng thét chói tai chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía cô.
Đó là lần đầu tiên cô thấy Kỷ Duyên lạnh nhạt như vậy.
Tuy rằng Lâm Thanh Hàn suốt ngày cũng là cái bộ mặt lạnh nhạt đó, nhưng anh là từ nhỏ đến lớn có thói quen ít khi nói cười, cao hứng cũng là như thế này, không cao hứng cũng là như thế này, điển hình như mặt bài Poker thôi.
Nhưng Kỷ Duyên sao?
Cậu ta như một con sói con vừa mới tắm máu, mất đi cảm giác sở hữu.
Nhưng này là lần đầu, vẫn còn quá nhỏ, lại bị hạ dược, lại phải chống đỡ thân thể lâu như vậy, thời điểm quay đầu nhìn qua không bao lâu liền hôn mê bất tỉnh.
Rốt cuộc vẫn là em trai của bạn tốt.
Ôn Nhuyễn đương nhiên là không có khả năng cứ như vậy để người ở bên đó, căn bản là muốn đi tìm Kỷ Hề.
Nhưng Kỷ Hề ngày đó đã sớm uống say, đang điên loạn chửi mắng Hứa Chấp, cô đành phải nhờ Lâm Thanh Hàn tìm người đem cậu ta mang đi bệnh viện.
Sau đó.
Hẳn là Kỷ gia tìm người che giấu chuyện này.
Lại sau đó nữa.
Cô gái kia xuất ngoại chỉnh dung, chờ khi cô ấy quay lại, Kỷ Duyên cũng đã sớm không còn là idol nhỏ trước kia.
Kỷ Duyên bây giờ không còn là chàng trai không có danh khí mà có thể làm bậy nữa, càng ngày danh khí cùng nhiệt độ của cậu ngày càng tăng cao, ngay cả Kỷ gia cũng cố ý xem cậu như người kế thừa gia tộc mà bồi dưỡng.
Ai còn dám động thổ trên đầu thái tuế? Thật không muốn sống nữa?
Trịnh Phù đại khái cũng nhớ tới một việc này, cô rụt rụt bả vai, sắc mặt cũng trắng theo, trong miệng nói, "Tôi chỉ là tiện miệng, tôi sao có thể chạm vào cậu ta? Liền tính Kỷ Duyên không giết tôi, Kỷ Hề cũng không có khả năng buông tha cho tôi."
"Cô tốt nhất liền bỏ cái ý tưởng này đi."
Lý Kiều nói cô ấy một câu, thấy cô câm miệng không hề nói nữa, lại nhìn về phía Ôn Nhuyễn, lần này biểu tình lại mang theo một chút do dự, ngay cả nói ra cũng có chút chậm rì rì, "Cô biết Lâm Thanh Hàn tới rồi đi?"
Trịnh Phù cùng Hạ U vừa nghe lời này cũng đều quay đầu, thẳng tắp mà nhìn Ôn Nhuyễn.
Biết các cô là ở lo lắng cho mình.
Ôn Nhuyễn cười một cái, ánh mắt trong trẻo, "Biết, yên tâm, tôi không có việc gì." Cô cùng Lâm Thanh Hàn đều còn ở trong thành phố, ông nội Lâm cũng còn ở đó, cô không có khả năng thật sự cùng Lâm gia cắt đứt quan hệ.
Liền tính hôm nay không chạm mặt, về sau cũng không cần đụng tới.
Chính là...
Nghĩ đến bản thân vừa rồi cho Lâm Thanh Hàn vào danh sách đen.
Ôn Nhuyễn thật có chút bất an, đây chắc là lần đầu tiên Lâm Thanh Hàn bị cho vào danh sách đen đi, cũng không biết anh có tức giận hay không, chứ không hôm nay anh đến đây làm gì chứ, chính là vì mặt mũi nên qua đây đòi công đạo với cô đi? Ngẫm lại thì thấy khả năng quả thật không lớn, Lâm Thanh Hàn sao có thể lại phí thời gian vào những chuyện như thế này chứ?
Anh trời sinh bản tính thương nhân.
Chưa bao giờ sẽ bởi vì lợi ích bên ngoài mà lãng phí thời gian.
Đến nỗi 2 tiếng ngày hôm đó cùng với hoa hồng chắc cũng chỉ là do anh nhất thời lên cơn động kinh thôi đi... Cô thật không tin Lâm Thanh Hàn thật sự thích cô, theo đuổi lại cô, anh hiện tại cũng chỉ là chưa quen thôi.
"Đi thôi."
Ôn Nhuyễn rũ mắt, cười cười, đem suy nghĩ ép trở về.
Chờ các cô đi đến, liền nhìn thấy một đám người vừa nãy còn ăn mặc sang trọng trò chuyện cười nói cùng nhau, bây giờ đã chen chúc nhau giành vị trí phía trước để được nói chuyện cùng Lâm Thanh Hàn.
"Sách, này trận trượng."(?)
Trịnh Phù bĩu môi, "Nếu không biết, còn tưởng rằng là đại minh tinh tới."
Lý Kiều nhìn cô liếc mắt một cái, trong tay cầm một ly champagne phục vụ vừa đưa, thanh âm quạnh quẽ, các cô là số ít nữ nhân tham gia tiếp quản công ty, tự nhiên là muốn so với người khác hiểu biết hơn người về sự lợi hại của Lâm Thanh Hàn của mình: " Ở cái thành phố này, Lâm Thanh Hàn so với ai khác đều chính là đại nhân vật, anh ta tùy tiện đầu tư một chút liền có thể cứu sống cả một đám các công ty."
"Càng đừng nói..."
Cô dừng một chút, nhìn Ôn Nhuyễn, không đem lời phía sau nói ra.
Khiến nhiều người ném cả thể diện, không màng thân phận đều muốn chạy tới trước mặt Lâm Thanh Hàn, ngoại trừ muốn cùng anh kết giao, về sau còn có thể hợp tác, còn có một nguyên nhân nữa... là bời vì Lâm Thanh Hàn đã ly hôn.
Lâm Thanh Hàn độc thân.
Nếu có thể gả cho anh, thành Lâm phu nhân.
Đây đều là mơ ước của biết bao nhiêu cô gái, gia tộc?
Nhà cô cũng đã đề cập việc này với cô, muốn cô tiếp xúc với Lâm Thanh Hàn nhiều hơn, trở thành Lâm phu nhân, cô liền không đáp ứng... Cô đã có thể tự làm chủ bản thân mình, sao lại phải nhờ một nam nhân ban giá trị cho mình?
Đem ly rượu đặt ở trên khay, cô cùng Ôn Nhuyễn nói, "Đi thôi, chúng ta đi nghỉ ngơi một chút."
Ôn Nhuyễn gật gật đầu, cười đáp ứng
Cô không để ý tới đám người chen chúc bên kia, cũng không liếc mắt nhìn người kia một cái, cô đang tính toán cùng nhóm người Lý Kiều về phòng nghỉ ngơi, thì đám người bên kia lại có động tĩnh.
Động tĩnh quá lớn.
Làm Ôn Nhuyễn cũng không tự chủ được mà nhìn thoáng qua bên kia.
Cô dừng bước, nghiêng đầu, nhìn qua, nhìn thấy nhóm người lúc nãy đang dần tản ra, liền nhìn thấy được người bên trong, còn chưa nhìn tới được Lâm Thanh Hàn thì đã thấy một đám người trong danh viện vây quanh anh.
Ngày thường ở bên ngoài đều là một đám người khó dây vào.
Hiện tại bọn họ đều cúi đầu rụt rè cười, mắt lại thường xuyên liếc nhìn Lâm Thanh Hàn một cái, hoàn toàn là một bộ dáng nữ nhi e lệ.
Ôn Nhuyễn vừa thấy bộ dáng này liền hiểu ra.
Trách không được vây quanh lợi hại như vậy, tất cả đều là vì vị trí Lâm phu nhân mà ra.
Bất quá cái này cùng cô không có quan hệ.
Dù sao Lâm Thanh Hàn có cưới hay không, cưới ai, đều cùng cô không có quan hệ gì.
Trịnh Phù lại thích xem náo nhiệt, vừa thấy một màn trước mặt này liền đã không muốn đi nữa, dù sao Ôn Nhuyễn cũng không thích Lâm Thanh Hàn, xem náo nhiệt một chút chắc cũng không sao? Cô lôi kéo cánh tay Ôn Nhuyễn, nói, "Tới tới tới, chúng ta đến xem Lâm Thanh Hàn sẽ nhìn trúng ai."
Ôn Nhuyễn có chút bất đắc dĩ nhìn cô nàng một cái, bất quá bước chân vẫn dừng lại, hướng qua nhìn bên kia.
Đám người còn khuếch tán ở hướng bên cạnh.
Lâm Thanh Hàn ỷ vào cái đầu cao rốt cuộc thấy được thân ảnh của Ôn Nhuyễn, anh không để ý đến nhóm người bên này nữa, bình tĩnh bước đến chỗ của cô, người khác nhìn thấy vậy cũng không dám tùy tiện quấy rầy nữa.
Bất quá mọi người đều ở nhìn chằm chằm anh, nhóm Trịnh Phù cũng giống như vậy, bọn họ cũng muốn biết Lâm Thanh Hàn nhìn trúng ai.
Tô Lam Lam vừa lúc đứng đối diện cách Lâm Thanh Hàn không xa, cô ta vốn đang ảo não vì tới quá muộn, không thể chen vào đám người vừa nãy, lại không nghĩ đến Lâm Thanh Hàn đang hướng đến chỗ cô mà đi, cô rất am hiểu cách ngụy trang.
Cô ta lại đỏ mặt, hoàn toàn không che dấu được nội tâm đang kích động.
"Ngọa tào?"
Trịnh Phù đè nặng giọng nói, "Lâm Thanh Hàn sẽ không mù giống Kỷ Duyên đi? Tô Lam Lam có cái gì tốt a, chẳng lẽ nam nhân đều thích cái loại trà xanh này?"
Ôn Nhuyễn nhìn đến bộ dáng này cũng không tự chủ được mà nhíu mày.
Lâm Thanh Hàn cùng ai ở bên nhau, cô đều không sao cả, chính là Tô Lam Lam...... Cái này, mắt anh ta là bị mù, tùy anh đi, cùng lắm thì về sau đi thăm ông nội Lâm cô sẽ chọn ngày để có thể tránh mặt.
Đỡ phải nhìn thấy bọn họ không thoải mái.
Những người khác nhìn màn này, cũng bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, "Lúc trước liền nói Lâm Thanh Hàn ly hôn là bởi vì Tô Lam Lam, sẽ không thật là như vậy đi? Muốn thật là như vậy, Tô gia kia chính là phát đạt."
"Anh Thanh Hàn, anh......"
Tay Tô Lam Lam có chút kích động nắm chặt vào nhau, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ hơi hơi nâng lên một chút, cặp mắt phảng phất trộn lẫn vài giọt nước mắt, không chớp mắt mà nhìn Lâm Thanh Hàn.
Cô còn muốn nói tiếp thì Lâm Thanh Hàn đã mở miệng.
Anh cũng không có nhìn cô ta một cái, chỉ nhàn nhạt nói: "Phiền toái, nhường đường một chút."
Cái gì?
Tô Lam Lam dường như không nghe rõ.
Cô chớp chớp mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Hàn, cô có phải hay không nghe lầm cái gì?
Bên cạnh đều là người, còn bị Tô Lam Lam cản đường, Lâm Thanh Hàn rốt cuộc cũng rũ mắt nhìn xuống, ánh mắt không mang theo một tia cảm xúc nào, dừng lại trên người Tô Lam Lam, nhíu mi, thoạt nhìn có chút không kiên nhẫn.
Tô Lam Lam làm sao chịu được sức ép như vậy?
Không mặt cô trắng bệch, liền dời bước chân.
Bên cạnh còn có âm thanh nghị luận không dứt, Lâm Thanh Hàn cũng không để ý đến họ, anh lập tức bước đi, trước sự kinh ngạc của một đám người, cuối cùng dừng lại ở trước mặt Ôn Nhuyễn.
Không để ý đến có bao nhiêu người bên cạnh, Lâm Thanh Hàn cúi đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ có cô.
Từ khi bọn họ tách ra sau.
Đây là lần đầu tiên anh giáp mặt kêu tên cô: "Ôn Nhuyễn."
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Nga.
Cẩu nam nhân.
Hôm nay ma ma liền miễn cưỡng cho ngươi thêm một phân đi.
Đúng vậy, này không phải ta thân nhi tử, là ta từ thùng rác nhặt được, đại gia tùy ý mắng tùy ý đánh, thêm phân giảm phân đều không sao cả, ai làm hắn phía trước làm người như vậy cẩu đâu!