Rốt cuộc cô có mục đích gì mà lại cho anh ăn sủi cảo nhân tôm nõn, đã vậy tôm nõn còn ướp với tiêu đen nữa chứ?
Anh có nằm mơ cũng không nghĩ tới Hiểu Nhi ăn sủi cảo không có nhân tôm. Không phải vì cô không thích ăn, không muốn ăn mà chỉ vì nó quá đắt, cô không nỡ mua. Đương nhiên anh cũng càng không hiểu rõ tiền ăn một tháng của nhà bình thường là bao nhiêu. Vì số tiền đó với anh chỉ như hạt cát trên sa mạc, nhưng đối với Hiểu Nhi mà nói lại là gánh nặng không nhỏ, còn anh thì chưa từng đưa phí sinh hoạt cho cô.
Phùng Dịch Phong lại ra khỏi nhà, tâm trạng của anh như mây mù âm u.
*
Ngày hôm nay, bởi vì chuyện đó mà tâm trạng Hiểu Nhi cũng tồi tệ đến cực điểm.
Sau khi tan làm, Hiểu Nhi lấy son môi ra, cô nhịn không được mắng anh xối xả từ đầu đến chân: “Cái đồ tự cho mình là đúng! Bệnh thần kinh! Cực đoan! Đồ vô lại! Hừ.”
Hiểu Nhi thoa son môi, mắng một hồi cô mới nặng nề thở dài. Bởi vì tối nay phải nhảy nên cô cũng chẳng dám ăn gì nhiều, chỉ ăn hai thanh sô cô la để nạp năng lượng.
Phỏng chừng sắp đến giờ, cô bắt đầu đến hộp đêm Đông Phương Khuynh Thành.
Hai người bạn nhảy cùng đều là người đã từng hợp tác trước kia. Ba người chọn bài xong, bàn bạc cách thức biểu diễn, tập dượt qua một lần rồi mới lên sân khấu.
Dù sao công việc làm thêm này cũng không vẻ vang gì cho cam. Hiểu Nhi không muốn bị người khác nhận ra, nên cô trang điểm rất đậm, rất lộng lẫy. Cô còn đeo một chiếc mặt nạ ren màu đen, miếng ren mỏng gợi cảm thoáng khí. Cô mặc áo crop top bó sát, kết hợp với quần sooc cũng màu đen, vòng eo thon thả tinh tế. Ở rốn cô gắn thêm phụ kiện tạo hiệu ứng lấp lánh. Ba người nhảy điệu nhảy tổng hợp được cải biên từ nhạc La Tinh và nhạc Jazz. Dưới ánh đèn mờ ảo, dáng người với những đường cong mỹ miều của cô càng trở nên quyến rũ, mị hoặc hơn.
Điệu nhảy của họ tựa như bươm bướm nhịp nhàng vỗ cánh, lại giống như yêu tinh câu hồn đoạt phách, được nhận tràng hoan hô reo hò ầm ĩ.
“Vũ điệu bươm bướm, vũ điệu bươm bướm…”
Phùng Dịch Phong vừa đi vừa nói chuyện với Trịnh Liên Thành, khi bước vào, cảnh tượng đầu tiên anh nhìn thấy chính là hình ảnh đó. Hai người không bất giác đều dừng lại.
Trịnh Liên Thành ngước mắt lên khen không ngớt: “Wa, mới có mấy ngày không đến mà Đông Phương đã nâng tầm cao mới rồi!”
Còn Phùng Dịch Phong thì lạnh lùng nhìn người con gái đứng đầu, cứ cảm thấy cô ấy rất quen thuộc, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, sau đó anh thu hồi tầm mắt.
“Đi thôi!”
Đi vào phòng bao đặt sẵn, Tần Mặc Vũ và Lục Danh Hào đã ở bên trong. Bốn người ngồi bốn chỗ. Tần Mặc Vũ nhìn xuống cửa hỏi: “Nhất Đình không tới sao?”
“Tạm thời có việc, phải bắt kịp chuyến bay. Lần sau gặp riêng!” Phùng Dịch Phong ngồi xuống giải thích một tiếng rồi giơ tay gọi người phục vụ đến: “Mang rượu lên đi!”
Lúc này, Trịnh Liên Thành nói: “Haiz, tiện thể gọi mấy cô em tới góp vui nữa! Mấy anh em chúng ta ngồi không ở đây làm gì?”
Hai người khác đương nhiên không có ý kiến. Ba người còn lại đều quay sang nhìn Phùng Dịch Phong, thấy anh không phản đối, sợ anh đổi ý, Trịnh Liên Thành vội vàng nói: “Gọi chị em Thiên Hỷ, Thiên Thiên vào đi!”
“Xin các vị chờ một chút!”
Người phục vụ gật đầu rồi lùi ra ngoài.
Sau khi kết thúc biểu diễn, Hiểu Nhi lĩnh lương chuẩn bị rời đi, ra đến ngã rẽ thì thấy Trương Việt Khánh đang đi về phía này. Hiểu Nhi nhất thời hoảng sợ, quay người chạy về phía cầu thang.
Hiểu Nhi nghĩ “thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện”, cô chạy được một đoạn lại không xác định được anh ta có lên lầu không? Sẽ lên lầu mấy? Cô định đi vào nhà vệ sinh ở đầu bên kia hành lang trốn một lát. Cô vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, đột nhiên lúc đi ngang một căn phòng đang mở, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt của cô. Phút chốc cô đứng như trời trồng…