Mục lục
Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ CHƯƠNG 108: BÍ MẬT NHỎ BÊN DƯỚI GỐI
Trương Việt Khánh?
Sao lại gặp phải anh ta ở đây?
Vừa trông thấy anh ta, Hiểu Nhi lập tức muốn quay trở về theo phản xạ có điều kiện, nhưng vừa xoay người, tiếng gọi quen thuộc đã vang lên: “Hiểu Nhi…”
Bởi vì cô không khỏe nên tay chân chậm chạp, chỉ trong nháy mắt thôi anh ta đã đứng trước mặt cô: “Em…em vẫn khỏe chứ?”
Ngày hôm qua, anh đợi cô trước cửa công ty mới biết rằng cô xin nghỉ bệnh nửa tháng, cũng không biết anh nghĩ như thế nào mà lại đi điều tra xem cô nằm viện nào, mới sáng sớm đã chạy đến đây.
Cũng có thể vì muốn nhìn cô mà thôi!

Bây giờ gương mặt cô vẫn còn có vẻ bệnh tật, nhưng đã hoạt động được rồi, Trương Việt Khánh cảm thấy nhẹ nhõm một cách lạ lùng.
Cô nhìn anh ta trong giây lát, ánh mắt hệt như nhìn thấy quỷ vậy, vào lúc này, Hiểu Nhi chỉ cảm thấy may mắn, may mà mẹ mình đã về trước rồi.
Cô không nói gì, chỉ xoay lưng tiếp tục đi về phía trước. Trương Việt Khánh vẫn luôn đi theo cô: “Em đi đâu vậy? Để tôi đỡ em!”


Thấy bước chân của cô hơi run run, Trương Việt Khánh giơ tay bảo vệ xung quanh cô trong vô thức, Hiểu Nhi chỉ im lặng, chỉ né tránh anh ta theo bản năng.
Bởi vì lúc trở về vô tình nghe được câu nói ấy, tâm trạng Phùng Dịch Phong hơi sa sút, bèn ra phòng để đồ ăn nước uống hút điếu thuốc, đó là nơi duy nhất trong bệnh viện cho phép hút thuốc.
Chẳng phải những người bên cạnh anh, cho dù là nam hay nữ, cũng chỉ vì lợi ích thôi hay sao?
Nói trắng ra là, đều nhắm vào tiền của anh!
Thực chất anh rất hiểu, sự gần gũi giữa người với người đều có chứa mối quan hệ lợi ích vi diệu nào đó, ví dụ như anh đây, chẳng phải anh cũng mê mẩn nhan sắc của cô ư?
Nhưng không biết vì sao, sau khi biết suy nghĩ của cô anh lại bực bội đến như vậy, tuy hiểu nhưng vẫn để bụng!
Anh nghiền nát đầu thuốc lá, căn phòng để đồ ăn và nước uống bị phủ trong làn khói mịt mù, khiến cho anh thấy khó chịu. Anh bèn quay người, nhấc chân, đi ra ngoài.
Vừa bước chân ra đến hành lang đã nhìn thấy ở đối diện, cách đây không xa, Trương Việt Khánh đuổi theo Hiểu Nhi sít sao.
“Hiểu Nhi…”
Anh sải chân rảo bước đến bên cạnh cô, lạnh lùng liếc nhìn Trương Việt Khánh rồi kéo cô vào lòng mình: “Sao không nghe lời thế, ra đây làm gì?”
Hiểu Nhi nhìn vào ánh mắt của anh, hơi thở của cô cũng bình tĩnh lại: “Đi tìm anh! Anh không có ở đây, em cảm thấy bất an!”
Cô nhẹ nhàng đáp, thực chất có một phần lý do vì cố ý muốn nói cho Trương Việt Khánh nghe, nhưng thật ra cô ra khỏi phòng để tìm bác sĩ!
Nhưng dường như chuyện này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Phùng Dịch Phong chút nào, anh nói: “Chúng ta về thôi, em cần phải nghỉ ngơi.”
Cùng lúc đó, anh cũng vòng ra phía ngoài, ngăn cản tầm mắt giữa cô và Trương Việt Khánh, ôm cô, rồi chậm rãi đi về phòng.
Phía sau lưng bọn họ, Trương Việt Khánh ngẩn ngơ một lúc lâu.
Lúc về đến phòng bệnh, Phùng Dịch Phong đỡ cô ngồi bên giường, rồi sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài. Khi quay lại, anh chợt nhìn thấy Hiểu Nhi vội vàng giấu thứ gì dưới gối.
“Ông xã, anh bận lắm hả? Em đã khỏe lại rồi, anh không cần ở bệnh viện với em nữa đâu! Có y tá chăm sóc cho em rồi! Nếu có chuyện gì thì em sẽ gọi điện cho anh!”
Đang đuổi anh đi à?
Có người nào câu con rể quý như cô không?
Phùng Dịch Phong khẽ nhăn mày, lại đi đến ngồi vào ghế sô pha: “Không có gì, không bận!”
Ở trên giường, Hiểu Nhi cười gượng, cô sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng: “Ông xã, chắc là anh còn chưa ăn sáng đâu ha! Lỡ đói quá rồi bị bệnh thì sao? Anh chăm sóc em vất vả đến nhường này! Anh mau đi ăn sáng đi! Em sẽ ngoan ngoãn, không đi đâu hết, chỉ ngủ ở trong phòng…chờ anh về thôi.”
Cô nói rồi bèn vén váy lên, ra dáng sắp nằm xuống ngủ.
Phùng Dịch Phong còn chẳng buồn nhấc mí mắt lên, mà nói thẳng: “Ăn rồi!”
Hiểu Nhi lại ngồi bật dậy, chán chường chơi đùa mấy đầu ngón tay của mình.
Đúng là lạy ông tôi ở bụi này, Phùng Dịch Phong không cần hỏi cũng biết chắc chắn rằng cô đang tính làm cái trò quỷ gì đấy, chắc không liên quan đến người đàn ông ngoài kia đâu nhỉ?
Bàn tay gõ bàn phím của anh khựng lại, rồi sau đó, anh đứng dậy: “Trịnh Liên Thành kê cho em đơn thuốc, anh quên lấy rồi, để anh đi lấy cho em, em không được chạy lung tung đấy!”
“Ừm.”
Anh còn chưa đi ra khỏi cái ghế sô pha, đã nhìn thấy ánh mắt của Hiểu Nhi sáng bừng.
Phùng Dịch Phong không nói gì, nắm tay siết lại trong vô thức.
Anh vừa mới bước chân ra khỏi cửa, Hiểu Nhi đã lôi cuốn sổ dưới đáy gường lên, viết viết vẽ vẽ một hồi rồi hất mền ra, vội vàng bước xuống, vừa mới mở cửa phòng bệnh đã đứng đờ người tại chỗ, không biết bảo vệ đã đứng ở đầu hành lang từ lúc nào, mà vào lúc này, Phùng Dịch Phong trừng mắt nhìn cô.
Cô líu lưỡi, lắp lắp nói: “Ông…ông xã?”
Một giây tiếp theo, cuốn sổ trong túi áo cô bị Phùng Dịch Phong giật lấy, anh sải bước đi vào phòng, cô ảo não bĩu môi, đóng cửa lại rồi cúi đầu vòng ngược về phòng.
Phùng Dịch Phong ngồi trên ghế, mở cuốn sổ ra, cúi đầu đọc, chỉ nhìn thấy một hàng số chi chít trong đấy.
Không vắng ngày nào 18 triệu, nghỉ một ngày trừ gấp ba – 1 triệu 8
Lương 30 triệu, nghỉ phép năm hai ngày, xin nghỉ hai ngày – 3 triệu.
…..
Một đống con số chi chi chít chít, kết luận rút ra là: mức tổn thất tiền bạc cao nhất và thấp nhất của cô, ngoài ra còn có một dấu chấm hỏi trên đầu viện phí!
Một hàng cuối cùng viết 60 triệu, cuối cùng còn lấy bút vẽ rất nhiều chấm.
Không cần phải hỏi Phùng Dịch Phong cũng biết được cô ấy đang nghĩ gì, chắc chắn đang tính xem tiền làm mẫu xe của cô có đủ bù vào hay không? Có lỗ hay không?
Hóa ra lương một tháng của cô ấy chỉ có 48 triệu? Hèn chi chạy đi làm mẫu xe vì 60 triệu đó. Đương nhiên Phùng Dịch Phong không hề biết Hiểu Nhi chỉ tính cái cơ bản nhất, gộp những khoản trợ cấp khác và tiền thưởng thì ít nhất cũng khoảng 30 triệu.
Hiểu Nhi cúi đầu đứng trước mặt anh, giống như một đứa trẻ làm sai bị bắt ngay tại trận vậy, bàn chân sắp co quắp lại rồi.
Anh ném cuốn sổ qua một bên, rồi lạnh lùng liếc nhìn cô: “Đây là lý do vì sao đuổi khéo anh đi, rồi vội vàng chạy ra ngoài à?”
Hiểu Nhi mím môi, cúi gằm đầu xuống.
“Đi hỏi xem hôm nào mới có thể xuất viện được, đúng không?”
“Có phải trông mong ngày mai, không, tốt nhất có thể xuất viện trong hôm nay, ngay bây giờ không?
“Rồi dùng ngày nghỉ phép năm của em bù cho nghỉ phép bệnh à?”
…..
Phùng Dịch Phong hỏi một câu, Hiểu Nhi càng cúi đầu thấp hơn, môi cô cũng sắp bị cắn đến bật máu.
Phùng Dịch Phong nhìn cô, lại tức đến nỗi muốn bị nội thương: “Em thật sự hám tiền đến vậy à? Em cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Tích lũy chuẩn bị chạy trốn à? Hay là rảnh quá mang ra đếm chơi.”
Bình thường cũng không thấy cô mua bất cứ thứ gì đắt tiền, mẹ của cô ấy cũng có cửa hàng, sức khỏe đã thành thế này rồi mà còn bán mạng thế để làm chi?
“Nói đi, cần tiền để làm gì?”
Hiểu Nhi rất muốn nói mình cần tiền đóng viện phí cho ba, nhưng có thế nào cũng không mở miệng nổi, cũng có thể vì bản tính của cô vốn kiêu ngạo, cũng có thể ba năm nay đã chịu đựng ánh mắt thương hại của người khác đủ rồi, ít nhiều gì cô cũng nhận ra giọng điệu của anh có vẻ ghét bỏ, cô không muốn kiếm lòng thương hại của người khác, cũng không muốn làm anh nghĩ rằng cô cần anh giúp đỡ.
Bởi thế, cô hơi cúi đầu, dè dặt cất tiếng, xem như ngầm thừa nhận suy nghĩ của anh là đúng: “Không có tiền, không có cảm giác an toàn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK