Như sợ mình vẫn chưa nói đủ, Để Vân Hi bổ sung thêm: “Nơi này là địa bàn của nhà họ Chiến, cô Cảnh có trút
giận như thế 3nào mà chẳng được. Nhưng…”
“Nhưng tôi không hề nghĩ rằng vừa rồi cô Cảnh đang tức giận. Chẳng lẽ ban nãy cô đ1ang tức giận thật?”
Chiến Thư Du: …
Đỗ Ngôn Tranh: … Thắng chó!
“Ừ, tôi đang giận đấy.” Cản9h Thiên trêu anh ta.
Thực ra cô cũng cảm thấy cả nhà họ Để này, cho dù là mẹ ruột hay là anh ruột đều có phần k3ỳ cục, còn chưa nhận
người thân mà tiền đã đưa cho cả đống rồi.
Đối với cô mà nói, đây chẳng phải chuyện nói th8ẳng ra là ok rồi sao? Cho dù bọn họ tìm đến tận mặt cô rồi nói rõ
tình hình, chẳng lẽ cô lại không nhận mà được?
Nhà giàu như thế, không nhận cũng phải nhận chứ!
Khuôn mặt đẹp trai của Để Vân Hi như được gió xuân thổi qua, khóe môi cong lên thành một nụ cười mỉm ấm áp:
“Một cô gái ngoan ngoãn tốt tính như cô, cho dù có giận thì cũng do người khác chọc giận thôi. Là ai chọc cô? Cô
Chiến à?”
Dứt lời, Đế Vân Hi nhìn Chiến Thư Du, anh ta không còn phong thái cáo già gặp ai cũng mỉm cười trên thương
trường nữa, chỉ trích không hề khách sáo: “Cô Chiến, tôi bảo cô này, là một cô tiểu thư nhà giàu thì cô cũng nên
tuân thủ quy định của nhà giàu chứ. Cô thấy nhà giàu nào do phụ nữ làm chủ chưa? Nếu tôi không nhớ nhầm thì
nhà họ Chiến do cậu ba làm chủ nhỉ? Dù có là chị gái nhưng chẳng lẽ cô không nên có sự tôn trọng cơ bản đối với
chủ nhà tương lai sao?”
Chiến Thư Du tức đến mức sắp khóc đến nơi, cô ta la lối kêu oan: “Sao tôi lại không tôn trọng A Xuyên? Tôi vẫn
luôn rất tôn trọng cậu ấy, bảo vệ cậu ấy!” Để Vân Hi cau mày: “Ồ, nhưng cô chỉ tôn trọng cậu ta, bảo vệ cậu ta, còn
vợ cậu ta, bà chủ tương lai của nhà họ Chiến lại chẳng nhận được sự tôn trọng nào từ cô, vậy thì tình yêu này của cô
có phần khác thường và hẹp hòi đấy.”
Chiến Thư Du tức đến mặt đỏ như lên, cô ta nhìn thẳng vào Đế Vân Hi: “Anh Đế, tôi như thế nào chưa đến lượt anh
quản đầu!”
“Là cô Chiến ban nãy khơi mào trước, nói hành động của cô Cảnh mất mặt, còn mất mặt đến tận châu Đế, chẳng
phải cô đang ám chỉ tôi và anh Đỗ khó chịu với hành động của cô Cảnh sao?”
Nói xong, Đế Vân Hi nhìn sang Đỗ Ngôn Tranh, vẻ mặt không buồn không vui, không yêu không hận: “Anh Đỗ,
anh có thấy mình đang bị ám chỉ không?”
Lúc này Đỗ Ngôn Tranh đã đi sang một bên, chỉ sợ nước trên người Bùi Uyển Linh sẽ bắn vào người mình.
ném một cái xô gỗ thôi đầu. Hi vọng sau này cô Chiến nó
i
Chú ý hơn, mình muốn gây chuyện thì cũng đừng lôi cà người vô tội
Nghe Đế Vân Hi đột nhiên kéo mình vào, anh ta cười mia trong bụng.
Trên thế giới này không phải chi có Chiến Lệ Xuyên và Đế Vân Hi biết làm đồ hai mặt.
“Có chứ. Cô Chiến này, tôi không thấy hành động của cô Cảnh có gì sai cả, nếu chuyện hôm nay mà là tôi, e rằng tôi sẽ không chỉ
xuống nước.”
Để Vân Hi và Đỗ Ngôn Tranh là hai loại người, một người trông như cáo già, giảo hoạt đa đoan, có thể đoán được mìn do đối phương
gài bất cứ lúc nào, một người thì trông như Tu La, đối mặt với anh ta như đi trên bờ vực thăm, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK