Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người nhắc đến hai vợ chồng họ Cảnh thì dùng “bọn họ”, nhắc đến cậu nhóc lại dùng “em trai tôi”, người dẫn
đầu hoàn toàn k3hông hiểu tình hình vô thức đúc rút ra một kết luận sau kinh nghiệm bao nhiêu năm.
“Bọn họ.”
“Bọn họ?” “Chính1 là đôi vợ chồng họ Cảnh.” Cảnh Thiên nghe vậy thì gật đầu. Nếu là có thù với hai vợ chồng họ
Cảnh thì không liên quan gì đến9 cô nữa rồi.
“Mấy người có thù với hai vợ chồng nhà đó thì đi tìm bọn họ đi, đừng tìm em trai tôi. Nếu để tôi phát hi3ện mấy
người có ý đồ ra tay với em trai tôi thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Bên kia máy quay, biết rõ thứ này tr8uyền âm đơn phương nhưng Để Tịnh Hiên và thuộc hạ họ Bạch của ông ta
đều nín thở, không dám hít lấy một hơi.
“Vâng vâng vâng! Xin lỗi cô, là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi không nên giận cá chém thớt lên em trai cô, không nên
ra tay với cậu ấy.”
Nói xong, người kia lấy một tấm thẻ ngân hàng rồi nhét cho Cảnh Kiệt vẫn còn dấu nước mắt, mặt đần thối: “Xin
lỗi em trai nhé, là lỗi của bọn anh, khiến em sợ hãi rồi. Để bày tỏ ý xin lỗi, đây là chút tấm lòng của bọn anh, mong
em đừng giận. Mật khẩu tấm thẻ này là 910607, em cứ việc tiêu số tiền trong đó cho đỡ sợ nhé.”
Cảnh Kiệt: …
“Cô à, nếu cô không còn việc gì khác, vậy thì… chúng tôi đi trước nhé.”
Cảnh Thiên liếc nhìn đám người ăn nói dè dặt rồi thò ngón tay trỏ, xua xua.
Một đám người như được đại xả, vừa cảm ơn trời đất vừa bỏ chạy.
Cảnh Kiệt nhìn đám người kia đã chạy xa rồi mới định thần lại, cậu nhìn sang Cảnh Thiên, chớp mắt: “Bọn họ… đốt
nhà.”
Cảnh Thiên nhìn bộ dạng đáng thương của Cảnh Kiệt rồi hỏi: “Em không còn nơi nào để ở phải không?”
Cảnh Kiệt cắn môi, cúi đầu.
Cậu đã quyết định bỏ nhà ra đi rồi.
“Đi nào.”


Cảnh Thiên chìa tay ra nắm lấy tay em trai, dẫn cậu rời khỏi con hẻm.
Cảnh Kiệt: …
Chị vẫn là chị ngày xưa. Cho dù biết hai người không phải chị em ruột, chị vẫn chấp nhận nắm tay cậu.
Cảnh Kiệt không hỏi Cảnh Thiên muốn đưa cậu đi đầu, cứ ngượng nghịu đi theo chị gái rời khỏi đó.
“Chúng ta… vẫn chưa lộ chứ?”
Nhìn hình ảnh rung liên tục trước mắt, Đế Tịnh Hiên biết người của ông ta đã chạy mất rồi. Đây là lần đầu tiên ông
ta thấy đám thuộc hạ này biết điều, còn biết cho em trai Cảnh Thiên tiên rồi mới bỏ chạy.
Nếu bị con gái bắt quả tang ông ta đốt nhà bố mẹ nuôi của cô, còn sai người đánh em trai cô, đừng nói đến chuyện
rút ngắn quan hệ với con gái, có khi ông ta còn bị con gái cho vào danh sách đen luôn.
Bạch Chinh cũng sợ sệt, anh ta liếc nhìn ông chủ rồi nuốt nước bọt: “Chắc là… chưa lộ đầu nhỉ?”
“Tôi đang hỏi cậu! Câu hỏi tôi làm gì?” Đế Tịnh Hiện thực sự càng ngày càng không hài lòng với cậu trợ lý này.


“Không phải… ông chủ, chẳng lẽ ông không thấy hình như cô chủ đã biết gì đó rồi à? Lúc cô ấy nói… hình như đang nói với chúng
ta.”
Lời Bạch Chinh nói khiến Đề Tịnh Hiên chìm vào suy tư.
“Vợ tối đầu? Tôi phải tìm nhà tôi rồi tính toán chuyện sau này
Để Tịnh Hiên vừa nói vừa sợ hãi lấy điện thoại ra gọi điện cho bà xã thân yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK