Phòng bệnh, hay bệnh viện luôn là nơi lạnh lẽo mà không ai muốn tới. Thậm chí sợ phải đối mặt với thực tế mất mát tàn khốc.
Vậy mà, Dạ Cảnh Tinh vừa phải trải qua cảm giác tồi tệ ấy. Bây giờ, hắn còn đang thất thần ngồi bên cạnh giường bệnh để trông chừng người phụ nữ của mình, chờ cô tỉnh lại.
Nhớ đến bữa cơm được nấu bằng cả tâm huyết tối nay vẫn chưa kịp ăn, mà xót xa não lòng. Nếu không xảy ra bi kịch, thì có lẽ đêm nay sẽ là một đêm ngọt ngào, hạnh phúc…
“Tuệ Trân, cô gái đáng thương của anh! Lát nữa, anh phải đối mặt với em như thế nào đây?” Hắn đưa tay khẽ vuốt tóc cô, tự thốt tiếng lòng mà nghẹn ngào, khổ sỡ.
Lúc đó, Hứa Tuệ Trân đã có phản ứng tỉnh lại. Đôi mi tâm cử động, rồi từ từ hé mở. Mùi thuốc sát trùng và trần nhà trắng xóa, giúp cô nhanh chóng định hình được vị trí hiện tại.
Chuyển con ngươi tựa hồ vẫn còn chút mông lung nhìn qua bên phải giường bệnh, cô nhìn thấy người đàn ông ấy ngay bên cạnh với nét mặt lo âu, thương xót cùng đôi mắt đỏ au đang được đè nén cảm xúc.
“Em tỉnh rồi hả? Ngoài vết thương trên bụng ra, có thấy trong người còn chỗ nào đau nữa không, để anh gọi bác sĩ.” Dạ Cảnh Tinh nhẹ nhàng hỏi thăm.
Và hắn đã nhận được cái lắc đầu thay cho câu trả lời từ Hứa Tuệ Trân. Lúc này, sau khi đặt tay lên bụng, cô mới khẽ khàng cất câu hỏi:
“Đứa bé… mất rồi, đúng không?”
Cô không hoảng loạn, không tạo cho đối phương áp lực khi phải nói ra sự thật. Hắn chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu thôi cũng được, nhưng điều đó cũng thật khó khăn.
Cố gắng giữ cho âm giọng được điềm nhiên nhất có thể, hắn nắm tay cô trước, rồi mới nói:
“Không sao! Do con không có duyên nợ với chúng ta nên bị Thiên Sứ đưa đi thôi. Rồi mai sau, ngài ấy lại mang đến cho em một tiểu thiên thần khác, em đừng quá đau lòng nha?”
Hứa Tuệ Trân im lặng, rồi quay mặt nhìn sang hướng khác. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý có khả năng sẽ mất con, nhưng cô vẫn không thể ngăn được nước mắt tuôn rơi.
Con đến bên cô ba tháng, ngày nhận được tin vui thì cũng là ngày chia tay mãi mãi. Bi kịch xảy ra, đã đưa đứa con nhỏ vô tội của cô lìa xa nhân thế, đã khiến cô rơi vào cùng cực thương đau.
Tim cô, nhói quá…
Nhìn cái cách cam chịu nỗi đau trong im lặng của Hứa Tuệ Trân, Dạ Cảnh Tinh lại rưng rưng nước mắt. Nhưng hắn sẽ không khóc ngay trước mặt cô. Bởi vì, chỉ có hắn là điểm tựa vững chắc cho cô ấy vào thời điểm nhạy cảm này.
“Anh xin lỗi! Lẽ ra anh phải tới nhanh hơn để kịp thời bảo vệ em và con. Trân à, em đừng khóc nữa?”
Ở bên đây không thể nhìn rõ biểu cảm của cô, nên hắn lại chủ động di chuyển sang bên kia, dùng tay giúp cô lau nước mắt, rồi nói lời an ủi.
Cuối cùng, những giọt lệ sầu cũng ngừng rơi.
“Em thấy mệt mỏi, em muốn được về quê, muốn gặp lại bà ngoại… Nếu lúc này có bà bên cạnh, bà sẽ dúi vào tay em một chiếc kẹo, rồi dịu dàng dỗ dành để xua đuổi mọi tiêu cực trong cuộc sống. Em nhớ bà quá…” Càng nói, giọng cô càng nghẹn lại.
Nỗi ấm ức cùng tổn thương trong lòng vẫn quá lớn, nhưng cô phải giấu đi để tự an ủi chính mình lẫn người bên cạnh.
“Được! Chờ em khỏe lại, anh liền đưa em về quê thăm bà. Nếu em muốn, thì cứ ở luôn với bà cũng được, anh sẽ chăm lo cho em suốt đời này. Đừng buồn nữa, anh thương em!”
Hắn nắm tay cô, nói xong liền đặt lên đó nụ hôn. Ánh mắt đong đầy yêu thương chân thành khiến cô vô thức mủi lòng.
Cứ vậy im lặng một chút, Hứa Tuệ Trân lại hỏi:
“Có phải, Dạ Cảnh Văn là người ám sát em?”
Không quá bất ngờ khi nghe Hứa Tuệ Trân nhắc tới cái tên Dạ Cảnh Văn là tình nghi đầu tiên, nhưng Dạ Cảnh Tinh vẫn vờ như không biết gì và hỏi lại:
“Sao em nghĩ là anh ta làm?”
“Hôm nay, em đã gặp lại Trầm An Mịch. Có lẽ cô ta nói với Dạ Cảnh Văn về nghi vấn em mang thai. Với tính khí của hắn, nhất định sẽ không để em có được hạnh phúc, đặc biệt là hạnh phúc với anh. Anh ta sẽ cảm thấy bản thân bị sỉ nhục khi chứng kiến em và anh có con với nhau. Con người đạo đức giả đó, có chuyện gì mà không dám làm chứ. Chỉ tiếc rằng xưa kia em đã yêu nhầm mà không hay.”
Khi nghe tới Trầm An Mịch, sắc mặt người đàn ông liền lạnh xuống bội phần. Nhưng rất nhanh sau, hắn đã tỏ ra bình thản nhất, cũng vội nói lời an ủi:
“Nhất định anh sẽ đòi lại công bằng cho em và con! Còn bây giờ, em chỉ cần an tĩnh nghỉ ngơi cho nhanh chóng bình phục, thì anh mới đưa em về quê được. Đừng nghĩ ngợi gì tới chuyện đó nữa, anh sẽ giải quyết ổn thỏa!”
“Anh định làm gì? Em không muốn anh gặp nguy hiểm…” Hứa Tuệ Trân lần đầu biểu hiện sự lo lắng dành cho hắn.
Chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ tiếp thêm sức lực để quyết tâm giành lấy chiến thắng. Hắn hạnh phúc khi được người mình thương quan tâm, lo lắng, nhưng cũng không thể ngồi yên nhìn cô bất hạnh.
“Cuối cùng cũng chịu thừa nhận lo lắng cho anh rồi hả?” Dạ Cảnh Tinh đã thay đổi bầu không khí bằng lời nói trêu ghẹo đối phương.
Nhưng Hứa Tuệ Trân thì vẫn cực kỳ nghiêm túc, nhắc nhở:
“Em không đùa đâu, Cảnh Tinh!”
“Ừm! Anh biết mà. Em yên tâm, anh tự biết chừng mực. Vả lại cũng phải biết giữ gìn bản thân để còn nuôi em cả đời này nữa chứ.” Hắn nói xong, liền cười, rồi lại hôn lên mu bàn tay cô một cái.
Hứa Tuệ Trân chợt cảm thấy, tuy bi kịch ập tới tạo ra mất mát, nhưng đổi lại cô tìm được một người đàn ông tốt, đáng để mình tin cậy và hiện tại là một chút hạnh phúc tựa hồ xuất hiện trong tim.
Vậy mà, Dạ Cảnh Tinh vừa phải trải qua cảm giác tồi tệ ấy. Bây giờ, hắn còn đang thất thần ngồi bên cạnh giường bệnh để trông chừng người phụ nữ của mình, chờ cô tỉnh lại.
Nhớ đến bữa cơm được nấu bằng cả tâm huyết tối nay vẫn chưa kịp ăn, mà xót xa não lòng. Nếu không xảy ra bi kịch, thì có lẽ đêm nay sẽ là một đêm ngọt ngào, hạnh phúc…
“Tuệ Trân, cô gái đáng thương của anh! Lát nữa, anh phải đối mặt với em như thế nào đây?” Hắn đưa tay khẽ vuốt tóc cô, tự thốt tiếng lòng mà nghẹn ngào, khổ sỡ.
Lúc đó, Hứa Tuệ Trân đã có phản ứng tỉnh lại. Đôi mi tâm cử động, rồi từ từ hé mở. Mùi thuốc sát trùng và trần nhà trắng xóa, giúp cô nhanh chóng định hình được vị trí hiện tại.
Chuyển con ngươi tựa hồ vẫn còn chút mông lung nhìn qua bên phải giường bệnh, cô nhìn thấy người đàn ông ấy ngay bên cạnh với nét mặt lo âu, thương xót cùng đôi mắt đỏ au đang được đè nén cảm xúc.
“Em tỉnh rồi hả? Ngoài vết thương trên bụng ra, có thấy trong người còn chỗ nào đau nữa không, để anh gọi bác sĩ.” Dạ Cảnh Tinh nhẹ nhàng hỏi thăm.
Và hắn đã nhận được cái lắc đầu thay cho câu trả lời từ Hứa Tuệ Trân. Lúc này, sau khi đặt tay lên bụng, cô mới khẽ khàng cất câu hỏi:
“Đứa bé… mất rồi, đúng không?”
Cô không hoảng loạn, không tạo cho đối phương áp lực khi phải nói ra sự thật. Hắn chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu thôi cũng được, nhưng điều đó cũng thật khó khăn.
Cố gắng giữ cho âm giọng được điềm nhiên nhất có thể, hắn nắm tay cô trước, rồi mới nói:
“Không sao! Do con không có duyên nợ với chúng ta nên bị Thiên Sứ đưa đi thôi. Rồi mai sau, ngài ấy lại mang đến cho em một tiểu thiên thần khác, em đừng quá đau lòng nha?”
Hứa Tuệ Trân im lặng, rồi quay mặt nhìn sang hướng khác. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý có khả năng sẽ mất con, nhưng cô vẫn không thể ngăn được nước mắt tuôn rơi.
Con đến bên cô ba tháng, ngày nhận được tin vui thì cũng là ngày chia tay mãi mãi. Bi kịch xảy ra, đã đưa đứa con nhỏ vô tội của cô lìa xa nhân thế, đã khiến cô rơi vào cùng cực thương đau.
Tim cô, nhói quá…
Nhìn cái cách cam chịu nỗi đau trong im lặng của Hứa Tuệ Trân, Dạ Cảnh Tinh lại rưng rưng nước mắt. Nhưng hắn sẽ không khóc ngay trước mặt cô. Bởi vì, chỉ có hắn là điểm tựa vững chắc cho cô ấy vào thời điểm nhạy cảm này.
“Anh xin lỗi! Lẽ ra anh phải tới nhanh hơn để kịp thời bảo vệ em và con. Trân à, em đừng khóc nữa?”
Ở bên đây không thể nhìn rõ biểu cảm của cô, nên hắn lại chủ động di chuyển sang bên kia, dùng tay giúp cô lau nước mắt, rồi nói lời an ủi.
Cuối cùng, những giọt lệ sầu cũng ngừng rơi.
“Em thấy mệt mỏi, em muốn được về quê, muốn gặp lại bà ngoại… Nếu lúc này có bà bên cạnh, bà sẽ dúi vào tay em một chiếc kẹo, rồi dịu dàng dỗ dành để xua đuổi mọi tiêu cực trong cuộc sống. Em nhớ bà quá…” Càng nói, giọng cô càng nghẹn lại.
Nỗi ấm ức cùng tổn thương trong lòng vẫn quá lớn, nhưng cô phải giấu đi để tự an ủi chính mình lẫn người bên cạnh.
“Được! Chờ em khỏe lại, anh liền đưa em về quê thăm bà. Nếu em muốn, thì cứ ở luôn với bà cũng được, anh sẽ chăm lo cho em suốt đời này. Đừng buồn nữa, anh thương em!”
Hắn nắm tay cô, nói xong liền đặt lên đó nụ hôn. Ánh mắt đong đầy yêu thương chân thành khiến cô vô thức mủi lòng.
Cứ vậy im lặng một chút, Hứa Tuệ Trân lại hỏi:
“Có phải, Dạ Cảnh Văn là người ám sát em?”
Không quá bất ngờ khi nghe Hứa Tuệ Trân nhắc tới cái tên Dạ Cảnh Văn là tình nghi đầu tiên, nhưng Dạ Cảnh Tinh vẫn vờ như không biết gì và hỏi lại:
“Sao em nghĩ là anh ta làm?”
“Hôm nay, em đã gặp lại Trầm An Mịch. Có lẽ cô ta nói với Dạ Cảnh Văn về nghi vấn em mang thai. Với tính khí của hắn, nhất định sẽ không để em có được hạnh phúc, đặc biệt là hạnh phúc với anh. Anh ta sẽ cảm thấy bản thân bị sỉ nhục khi chứng kiến em và anh có con với nhau. Con người đạo đức giả đó, có chuyện gì mà không dám làm chứ. Chỉ tiếc rằng xưa kia em đã yêu nhầm mà không hay.”
Khi nghe tới Trầm An Mịch, sắc mặt người đàn ông liền lạnh xuống bội phần. Nhưng rất nhanh sau, hắn đã tỏ ra bình thản nhất, cũng vội nói lời an ủi:
“Nhất định anh sẽ đòi lại công bằng cho em và con! Còn bây giờ, em chỉ cần an tĩnh nghỉ ngơi cho nhanh chóng bình phục, thì anh mới đưa em về quê được. Đừng nghĩ ngợi gì tới chuyện đó nữa, anh sẽ giải quyết ổn thỏa!”
“Anh định làm gì? Em không muốn anh gặp nguy hiểm…” Hứa Tuệ Trân lần đầu biểu hiện sự lo lắng dành cho hắn.
Chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ tiếp thêm sức lực để quyết tâm giành lấy chiến thắng. Hắn hạnh phúc khi được người mình thương quan tâm, lo lắng, nhưng cũng không thể ngồi yên nhìn cô bất hạnh.
“Cuối cùng cũng chịu thừa nhận lo lắng cho anh rồi hả?” Dạ Cảnh Tinh đã thay đổi bầu không khí bằng lời nói trêu ghẹo đối phương.
Nhưng Hứa Tuệ Trân thì vẫn cực kỳ nghiêm túc, nhắc nhở:
“Em không đùa đâu, Cảnh Tinh!”
“Ừm! Anh biết mà. Em yên tâm, anh tự biết chừng mực. Vả lại cũng phải biết giữ gìn bản thân để còn nuôi em cả đời này nữa chứ.” Hắn nói xong, liền cười, rồi lại hôn lên mu bàn tay cô một cái.
Hứa Tuệ Trân chợt cảm thấy, tuy bi kịch ập tới tạo ra mất mát, nhưng đổi lại cô tìm được một người đàn ông tốt, đáng để mình tin cậy và hiện tại là một chút hạnh phúc tựa hồ xuất hiện trong tim.