Ở biệt thự sang trọng như một lâu đài của Thái Tử, được thắp sáng rực rỡ bởi nhiều ánh đèn để tôn lên vẻ đẹp lộng lẫy, nguy nga. Trước cửa có dán phông chữ Hỷ màu đỏ, báo tin nhà vừa xong hỷ sự.
Đây là biệt thự của Dạ Cảnh Văn, đại thiếu gia nhà họ Dạ. Và cũng là nơi ở mới của Hứa Tuệ Trân, vì hôm nay là ngày cô thành hôn với người đàn ông mình thương.
Lúc này, lẽ ra phu thê phải chuẩn bị động phòng tân hôn. Nhưng Hứa Tuệ Trân lại phải kiên nhẫn đợi chờ người đàn ông của mình trở về, vì hôn lễ vừa kết thúc, anh đã vội vã rời đi ngay sau khi nhận được một cuộc điện thoại.
Chẳng biết cuộc gọi đó đến từ ai và vì chuyện quan trọng gì, lại khiến anh phải bỏ cô ngồi chờ như thế này ngay trong ngày trọng đại?
Cốc cốc cốc...
Sau ba tiếng gõ cửa phòng, Hứa Tuệ Trân liền bước ra mở cửa. Cô không ngạc nhiên khi thấy người đến là Quản gia, bởi vì nếu Dạ Cảnh Văn trở về sẽ không cần câu nệ.
"Thiếu phu nhân!" Quản gia Lâm kính cẩn chào hỏi.
"Có chuyện gì vậy bác?" Cô dịu dàng đối đáp.
"Đại thiếu gia đêm nay sẽ không về, nên Thiếu phu nhân cứ nghỉ ngơi trước, đừng chờ kẻo mệt."
Nhận tin chồng không về trong đêm tân hôn, Hứa Tuệ Trân không khỏi ngạc nhiên, hơi nhíu mày nhìn vị Quản gia chạc tuổi ba mình, cô lễ phép hỏi:
"Bác có biết, sao anh ấy không về không ạ?"
"Dạ Cảnh gia có việc hệ trọng, mong Thiếu phu nhân kiên nhẫn chờ đợi." Nói rồi, Quản gia Lâm liền quay bước rời đi.
Để lại cô gái với gương mặt đượm buồn, ánh mắt tựa niềm tủi thân đành lủi thủi trở vào trong phòng.
Có mấy ai bỏ vợ một mình trong đêm tân hôn như Dạ Cảnh Văn không chứ?
Trở về giường, cô muốn gọi điện cho anh, nhưng lưỡng lự một lúc rồi lại thôi. Vì sợ ảnh hưởng đến việc quan trọng anh đang làm. Thế rồi đành ngậm ngùi cô đơn trên chiếc giường rộng rãi, gian phòng hiu quạnh không một hơi ấm.
Nghĩ lại đoạn tình cảm bốn năm vừa qua, Hứa Tuệ Trân bất giác mỉm cười...
Cô yêu anh từ năm vừa tròn mười tám, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Anh là Giáo sư trẻ ở độ tuổi 25, thân phận cao sang, nhìn lại phận mình cô chỉ biết đem tình chôn giấu vào tim.
Nào ngờ, trải qua bao tháng ngày ngồi nghe anh dạy, chợt một ngày đẹp trời lại nhận được lời tỏ tình qua trang tiểu thuyết cô thường hay xem. Bốn năm rồi, nhưng Hứa Tuệ Trân vẫn nhớ như in cái cảm xúc hạnh phúc vào lúc đó.
Ngần ấy năm bên nhau, đây cũng không phải lần đầu tiên anh đột ngột biến mất, nhưng lần này cảm giác của cô lại khác hẳn so với trước. Đâu đó có bất an, bồn chồn không yên, hơn hết là càng thắc mắc về gia thế của anh...
Dạ Cảnh gia, thực sự là gia đình làm kinh doanh bình thường ư? Dạ Cảnh Văn, cũng chỉ đơn thuần là một Giáo sư như anh vẫn hay thường nói?
Miên man với từng nỗi suy nghĩ, nghi hoặc trong đầu, rồi người con gái cũng thiếp đi lúc nào không hay. Tới khi giật mình thức dậy đã là buổi sáng của ngày hôm sau.
Nhìn lại phần giường kế bên vẫn trống, Hứa Tuệ Trân thoáng buồn. Vì đêm qua, Dạ Cảnh Văn thật sự không về.
Tự vỗ về bản thân trong chốc lát, rồi cô cũng xuống giường để đi vệ sinh cá nhân. Đến lúc có mặt tại phòng ăn, thì điểm tâm đã được chuẩn bị tươm tất. Nhưng bấy giờ, cô chỉ quan tâm mỗi việc chồng mình hiện đang ở đâu, nên lại tìm tới Quản gia Lâm, dò hỏi:
"Bác Lâm, anh Cảnh Văn sao vẫn chưa về vậy ạ?"
"Đại thiếu gia tạm thời chưa thể trở về, Thiếu phu nhân vẫn nên kiên nhẫn chờ đợi thêm." Quản gia Lâm điềm tĩnh đáp.
Hứa Tuệ Trân thì không bình tĩnh được như vậy, khi mà chồng mình đã biến mất suốt một đêm, trước giờ chưa khi nào anh để cô lo lắng lâu như thế này cả.
"Anh ấy xảy ra chuyện gì rồi đúng không?" Cô trầm giọng gặng hỏi thêm, ánh mắt chăm chú xét nét từng biểu cảm của người đối diện.
"Thiếu phu nhân cứ yên tâm, Đại thiếu gia vẫn bình an vô sự. Tối nay, ngài ấy sẽ trở về."
...----------------...
Hơn nửa khuya, Hứa Tuệ Trân vẫn chưa thể nào chợp mắt. Cô thao thức trên giường, ánh đèn ngủ mờ nhạt luôn họa vào phần nhan sắc kiều diễm của người phụ nữ với một gương mặt thanh thuần, tự nhiên.
Sâu trong ánh mắt ấy, không còn giấu được nỗi lo âu về người chồng đã mất liên lạc suốt một ngày, một đêm.
Lúc này, phía cửa phòng chợt có tiếng động. Hứa Tuệ Trân liền hồi hộp mong ngóng, chỉ cần là Dạ Cảnh Văn xuất hiện, cô sẽ lập tức lao tới ôm lấy anh cho thỏa lòng mong nhớ.
Và rồi, cửa phòng cũng được một bàn tay nam tính mở ra. Sắc vóc cao ráo, khuôn mặt góc cạnh không điểm chết quen thuộc ngày nào đã thấp thoáng hiện diện trong tầm nhìn của người phụ nữ.
"Cảnh Văn, anh về rồi!" Cô vui mừng, như suy nghĩ mà vội vàng chạy tới ôm lấy nam nhân trước mặt.
Nhưng đó, liệu có phải là người cô đang mong đợi?
Đây là biệt thự của Dạ Cảnh Văn, đại thiếu gia nhà họ Dạ. Và cũng là nơi ở mới của Hứa Tuệ Trân, vì hôm nay là ngày cô thành hôn với người đàn ông mình thương.
Lúc này, lẽ ra phu thê phải chuẩn bị động phòng tân hôn. Nhưng Hứa Tuệ Trân lại phải kiên nhẫn đợi chờ người đàn ông của mình trở về, vì hôn lễ vừa kết thúc, anh đã vội vã rời đi ngay sau khi nhận được một cuộc điện thoại.
Chẳng biết cuộc gọi đó đến từ ai và vì chuyện quan trọng gì, lại khiến anh phải bỏ cô ngồi chờ như thế này ngay trong ngày trọng đại?
Cốc cốc cốc...
Sau ba tiếng gõ cửa phòng, Hứa Tuệ Trân liền bước ra mở cửa. Cô không ngạc nhiên khi thấy người đến là Quản gia, bởi vì nếu Dạ Cảnh Văn trở về sẽ không cần câu nệ.
"Thiếu phu nhân!" Quản gia Lâm kính cẩn chào hỏi.
"Có chuyện gì vậy bác?" Cô dịu dàng đối đáp.
"Đại thiếu gia đêm nay sẽ không về, nên Thiếu phu nhân cứ nghỉ ngơi trước, đừng chờ kẻo mệt."
Nhận tin chồng không về trong đêm tân hôn, Hứa Tuệ Trân không khỏi ngạc nhiên, hơi nhíu mày nhìn vị Quản gia chạc tuổi ba mình, cô lễ phép hỏi:
"Bác có biết, sao anh ấy không về không ạ?"
"Dạ Cảnh gia có việc hệ trọng, mong Thiếu phu nhân kiên nhẫn chờ đợi." Nói rồi, Quản gia Lâm liền quay bước rời đi.
Để lại cô gái với gương mặt đượm buồn, ánh mắt tựa niềm tủi thân đành lủi thủi trở vào trong phòng.
Có mấy ai bỏ vợ một mình trong đêm tân hôn như Dạ Cảnh Văn không chứ?
Trở về giường, cô muốn gọi điện cho anh, nhưng lưỡng lự một lúc rồi lại thôi. Vì sợ ảnh hưởng đến việc quan trọng anh đang làm. Thế rồi đành ngậm ngùi cô đơn trên chiếc giường rộng rãi, gian phòng hiu quạnh không một hơi ấm.
Nghĩ lại đoạn tình cảm bốn năm vừa qua, Hứa Tuệ Trân bất giác mỉm cười...
Cô yêu anh từ năm vừa tròn mười tám, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Anh là Giáo sư trẻ ở độ tuổi 25, thân phận cao sang, nhìn lại phận mình cô chỉ biết đem tình chôn giấu vào tim.
Nào ngờ, trải qua bao tháng ngày ngồi nghe anh dạy, chợt một ngày đẹp trời lại nhận được lời tỏ tình qua trang tiểu thuyết cô thường hay xem. Bốn năm rồi, nhưng Hứa Tuệ Trân vẫn nhớ như in cái cảm xúc hạnh phúc vào lúc đó.
Ngần ấy năm bên nhau, đây cũng không phải lần đầu tiên anh đột ngột biến mất, nhưng lần này cảm giác của cô lại khác hẳn so với trước. Đâu đó có bất an, bồn chồn không yên, hơn hết là càng thắc mắc về gia thế của anh...
Dạ Cảnh gia, thực sự là gia đình làm kinh doanh bình thường ư? Dạ Cảnh Văn, cũng chỉ đơn thuần là một Giáo sư như anh vẫn hay thường nói?
Miên man với từng nỗi suy nghĩ, nghi hoặc trong đầu, rồi người con gái cũng thiếp đi lúc nào không hay. Tới khi giật mình thức dậy đã là buổi sáng của ngày hôm sau.
Nhìn lại phần giường kế bên vẫn trống, Hứa Tuệ Trân thoáng buồn. Vì đêm qua, Dạ Cảnh Văn thật sự không về.
Tự vỗ về bản thân trong chốc lát, rồi cô cũng xuống giường để đi vệ sinh cá nhân. Đến lúc có mặt tại phòng ăn, thì điểm tâm đã được chuẩn bị tươm tất. Nhưng bấy giờ, cô chỉ quan tâm mỗi việc chồng mình hiện đang ở đâu, nên lại tìm tới Quản gia Lâm, dò hỏi:
"Bác Lâm, anh Cảnh Văn sao vẫn chưa về vậy ạ?"
"Đại thiếu gia tạm thời chưa thể trở về, Thiếu phu nhân vẫn nên kiên nhẫn chờ đợi thêm." Quản gia Lâm điềm tĩnh đáp.
Hứa Tuệ Trân thì không bình tĩnh được như vậy, khi mà chồng mình đã biến mất suốt một đêm, trước giờ chưa khi nào anh để cô lo lắng lâu như thế này cả.
"Anh ấy xảy ra chuyện gì rồi đúng không?" Cô trầm giọng gặng hỏi thêm, ánh mắt chăm chú xét nét từng biểu cảm của người đối diện.
"Thiếu phu nhân cứ yên tâm, Đại thiếu gia vẫn bình an vô sự. Tối nay, ngài ấy sẽ trở về."
...----------------...
Hơn nửa khuya, Hứa Tuệ Trân vẫn chưa thể nào chợp mắt. Cô thao thức trên giường, ánh đèn ngủ mờ nhạt luôn họa vào phần nhan sắc kiều diễm của người phụ nữ với một gương mặt thanh thuần, tự nhiên.
Sâu trong ánh mắt ấy, không còn giấu được nỗi lo âu về người chồng đã mất liên lạc suốt một ngày, một đêm.
Lúc này, phía cửa phòng chợt có tiếng động. Hứa Tuệ Trân liền hồi hộp mong ngóng, chỉ cần là Dạ Cảnh Văn xuất hiện, cô sẽ lập tức lao tới ôm lấy anh cho thỏa lòng mong nhớ.
Và rồi, cửa phòng cũng được một bàn tay nam tính mở ra. Sắc vóc cao ráo, khuôn mặt góc cạnh không điểm chết quen thuộc ngày nào đã thấp thoáng hiện diện trong tầm nhìn của người phụ nữ.
"Cảnh Văn, anh về rồi!" Cô vui mừng, như suy nghĩ mà vội vàng chạy tới ôm lấy nam nhân trước mặt.
Nhưng đó, liệu có phải là người cô đang mong đợi?