(7 năm sau) Ở ngoại ô Thâm Quyến
"Củ cải trắng của anh sao lại khóc nháo nữa rồi?" Bánh bao ôm bé củ cải tròn từ tay ba nhỏ, nhéo cái má sữa tròn tròn của em, dỗ dành. "Ba nhỏ, ba đeo kính vào đi ạ, tia bức xạ từ laptop không tốt cho mắt đâu"
"Ừm, hai đứa đi tắm đi rồi ra ăn cơm" Diệp Lạc đeo kính lên nhìn số dư trong tài khoản vui vẻ mà uống một ngụm cà phê thầm cảm thán "Chà, có hai cục bông nhỏ rồi, phải nỗ lực thêm một chút nữa mới được".
Bánh bao biết ba nhỏ nhà mình nghiện công việc, ba nhỏ của bé làm việc rất nhiều. Ba là một tác giả mạng nổi tiếng truyện của ba thậm chí còn được xuất bản thành sách nữa. Ba nhỏ cũng thường livestream nói chuyện với các độc giả, ba nhỏ của bé vẽ tranh rất đẹp ba hay vẽ những mẩu tranh nhỏ về cuộc sống của ba con bé.
Bánh bao và em củ cải rất mê xem tranh ba nhỏ vẽ, những khi ba bận thì hai bạn nhỏ chỉ có thể xem lại những bức vẽ cũ trên máy tính bảng của ba. Nhưng em củ cải đôi khi cũng sẽ khóc nháo, giận dỗi để được ba nhỏ vẽ tranh.
Bánh bao tắm xong thì thấy ba nhỏ đang loay hoay tìm kiếm thứ gì đó, bé liền biết trí nhớ của ba ngày càng kém đi rồi. Từ lúc ba lớn không trở về nữa ba nhỏ của em hầu như đều bị mất ngủ, mỗi lần thức dậy đều khóc nấc lên nói "xin lỗi, em sai rồi". Bé và củ cải đều rất thương ba nhỏ, hai bạn nhỏ sẽ quấn lấy ba mà an ủi chỉ mong ba đừng khóc nữa thôi.
"Bánh bao, củ cải tìm giúp ba quyển nhật kí, ba không nhớ mình để đâu rồi nữa" Diệp Lạc gấp gáp vội đứng lên muốn đi tìm đồ
"Để con lấy cho ba, đừng đứng lên vội sẽ bị chóng mặt đó" Củ cải chạy tới lấy quyển nhật kí nhỏ đưa cho Diệp Lạc, tay nhỏ của cậu bé níu lấy tay của Diệp Lạc nói " ba ơi, cẩn thận ngã". Diệp Lạc xoa đầu củ cải cười nhẹ bảo "không sao, hai bạn nhỏ nhà mình đi ăn cơm tối thôi"
Diệp Lạc đặt quyển nhật kí lên bàn làm việc, đem hai cái đuôi nhỏ đi ăn cơm. Diệp Lạc nấu nướng không tốt lắm, có thể ăn được đã là rất đáng khen rồi, may thay hai đứa nhỏ nhà cậu rất dễ nuôi vì vậy mà cả hai đều được ba nhỏ chăm đến béo tròn.
cơm nước xong Diệp Lạc ôm hai cục bông thả lên giường mềm mại, bắt đầu mở laptop lên livestream nói chuyện với fan hâm mộ của mình.
Lầu 1:" aaaa đại thần nhớ cậu quá đi, tiểu thuyết của cậu làm tôi khóc muốn xỉu luôn hmuhmu"
Lầu2:" Hai bé con nhà cậu đáng yêu quá, Diệp Lạc cậu chăm con cũng thật khéo a~"
Diệp Lạc cầm máy tính bảng chầm chậm đọc bình luận sau đó cũng vui vẻ mà trả lời "ưm, tôi cũng rất nhớ mọi người. Thực ra tôi còn khá nhiều thiếu sót trong việc chăm sóc bọn nhỏ nhưng hai bạn nhỏ luôn thông cảm và an ủi tôi nên tôi cảm thấy rất hạnh phúc"
Lầu 3" Tôi nghe nói tiểu thuyết của cậu sẽ được chuyển thể, có đúng không?"
"không có, tôi thực sự chưa nghĩ về vấn đề này, đúng rồi mọi người nói rất thích tranh tôi vẽ về cuộc sống thường ngày của tôi và hai cục bông nhỏ này nên tôi sẽ cho mọi người xem, nhiều lắm luôn. Củ cải và bánh bao nhà tôi rất thích nên tôi cũng thường xuyên vẽ cho bọn nhỏ" Diệp Lạc mở những bức tranh nhỏ đáng yêu về cuộc sống của ba con cậu cho mọi người xem
Bánh bao và củ cải lăn lộn bên chân của Diệp Lạc nghe ba nhỏ nói vậy thì hào hứng nhào tới chăm chú xem. "Ba ơi, ba lớn của con bao giờ mới về vậy ạ?" Củ cải chui vào lòng Diệp Lạc nhỏ giọng hỏi, ba nhỏ thường kể cho em nghe về một người ba khác. người mà ba nhỏ nói rất dịu dàng, cũng rất yêu ba con bé.
Nhưng bé chờ mãi mà không thấy ba lớn về, bé muốn gặp ba lớn của bé lắm.
"Ba lớn không cần con sao?" Củ cải sụt sịt tủi thân khóc lớn. Diệp Lạc thấy bé con khóc thì đau lòng dỗ dành "không có, ba lớn thương con lắm, bé con của ba ngoan lắm mà"
"Thật sao? Hức...ba lớn ơi ba về đi ạ...ba nhỏ không ngủ được ba cứ khóc mãi thôi...hức...con thương ba nhỏ lắm nên hãy về đi ạ"
"Ba nhỏ ơi, các anh chị ở quán cà phê nhà mình đều nói ba rất nổi tiếng nên chắc ba lớn cũng sẽ nhìn thấy chúng ta và trở về thôi đúng không ạ?"
"Ừm, ba lớn sẽ về thôi bé con đừng lo" Diệp Lạc ôm hai bạn nhỏ vào lòng vỗ về "hai đứa ngủ đi ngày mai còn tới quán cà phê trông mấy bé mèo giúp ba nữa mà, phải không"
"Ưm, bọn con sẽ thật chăm chỉ để ba được nghỉ nhiều hơn" Củ cải hôn chụt lên má ba nhỏ híp mắt nhe răng thỏ cười tươi. Bánh bao lấy thuốc đưa cho Diệp Lạc nói "ba uống thuốc đi ạ khuya lắm rồi"
"Ưm, cảm ơn bánh bao của ba" Diệp Lạc uống thuốc xong thì hôn chụt lên má hai bạn nhỏ "hai đứa ngủ ngoan, ba sẽ ngủ sau ba hứa không thức quá khuya đâu"
"Ưm, ba hứa với bọn con rồi đó"
"Ừm" hai bạn nhỏ lúc này mới an tâm mà ngủ.
"Thực xin lỗi mọi người bé con nhà tôi hôm nay có chút quấy"
- "Đại thần không sao đâu, hai bé nhà cậu đáng yêu lắm"
- "bọn nhỏ thực sự rất yêu cậu a~ Diệp Lạc"
- "ba con họ làm tim tui tan chảy"
- "tiểu thuyết của cậu là chuyện tình của cậu với người đàn ông mà củ cải gọi là ba lớn sao?"
"Ưm, đúng vậy bộ tiểu thuyết đó là về tình yêu của chúng tôi" Diệp Lạc nhìn bức tranh mình vẽ, trong lòng khẽ chua xót.
"Củ cải trắng của anh sao lại khóc nháo nữa rồi?" Bánh bao ôm bé củ cải tròn từ tay ba nhỏ, nhéo cái má sữa tròn tròn của em, dỗ dành. "Ba nhỏ, ba đeo kính vào đi ạ, tia bức xạ từ laptop không tốt cho mắt đâu"
"Ừm, hai đứa đi tắm đi rồi ra ăn cơm" Diệp Lạc đeo kính lên nhìn số dư trong tài khoản vui vẻ mà uống một ngụm cà phê thầm cảm thán "Chà, có hai cục bông nhỏ rồi, phải nỗ lực thêm một chút nữa mới được".
Bánh bao biết ba nhỏ nhà mình nghiện công việc, ba nhỏ của bé làm việc rất nhiều. Ba là một tác giả mạng nổi tiếng truyện của ba thậm chí còn được xuất bản thành sách nữa. Ba nhỏ cũng thường livestream nói chuyện với các độc giả, ba nhỏ của bé vẽ tranh rất đẹp ba hay vẽ những mẩu tranh nhỏ về cuộc sống của ba con bé.
Bánh bao và em củ cải rất mê xem tranh ba nhỏ vẽ, những khi ba bận thì hai bạn nhỏ chỉ có thể xem lại những bức vẽ cũ trên máy tính bảng của ba. Nhưng em củ cải đôi khi cũng sẽ khóc nháo, giận dỗi để được ba nhỏ vẽ tranh.
Bánh bao tắm xong thì thấy ba nhỏ đang loay hoay tìm kiếm thứ gì đó, bé liền biết trí nhớ của ba ngày càng kém đi rồi. Từ lúc ba lớn không trở về nữa ba nhỏ của em hầu như đều bị mất ngủ, mỗi lần thức dậy đều khóc nấc lên nói "xin lỗi, em sai rồi". Bé và củ cải đều rất thương ba nhỏ, hai bạn nhỏ sẽ quấn lấy ba mà an ủi chỉ mong ba đừng khóc nữa thôi.
"Bánh bao, củ cải tìm giúp ba quyển nhật kí, ba không nhớ mình để đâu rồi nữa" Diệp Lạc gấp gáp vội đứng lên muốn đi tìm đồ
"Để con lấy cho ba, đừng đứng lên vội sẽ bị chóng mặt đó" Củ cải chạy tới lấy quyển nhật kí nhỏ đưa cho Diệp Lạc, tay nhỏ của cậu bé níu lấy tay của Diệp Lạc nói " ba ơi, cẩn thận ngã". Diệp Lạc xoa đầu củ cải cười nhẹ bảo "không sao, hai bạn nhỏ nhà mình đi ăn cơm tối thôi"
Diệp Lạc đặt quyển nhật kí lên bàn làm việc, đem hai cái đuôi nhỏ đi ăn cơm. Diệp Lạc nấu nướng không tốt lắm, có thể ăn được đã là rất đáng khen rồi, may thay hai đứa nhỏ nhà cậu rất dễ nuôi vì vậy mà cả hai đều được ba nhỏ chăm đến béo tròn.
cơm nước xong Diệp Lạc ôm hai cục bông thả lên giường mềm mại, bắt đầu mở laptop lên livestream nói chuyện với fan hâm mộ của mình.
Lầu 1:" aaaa đại thần nhớ cậu quá đi, tiểu thuyết của cậu làm tôi khóc muốn xỉu luôn hmuhmu"
Lầu2:" Hai bé con nhà cậu đáng yêu quá, Diệp Lạc cậu chăm con cũng thật khéo a~"
Diệp Lạc cầm máy tính bảng chầm chậm đọc bình luận sau đó cũng vui vẻ mà trả lời "ưm, tôi cũng rất nhớ mọi người. Thực ra tôi còn khá nhiều thiếu sót trong việc chăm sóc bọn nhỏ nhưng hai bạn nhỏ luôn thông cảm và an ủi tôi nên tôi cảm thấy rất hạnh phúc"
Lầu 3" Tôi nghe nói tiểu thuyết của cậu sẽ được chuyển thể, có đúng không?"
"không có, tôi thực sự chưa nghĩ về vấn đề này, đúng rồi mọi người nói rất thích tranh tôi vẽ về cuộc sống thường ngày của tôi và hai cục bông nhỏ này nên tôi sẽ cho mọi người xem, nhiều lắm luôn. Củ cải và bánh bao nhà tôi rất thích nên tôi cũng thường xuyên vẽ cho bọn nhỏ" Diệp Lạc mở những bức tranh nhỏ đáng yêu về cuộc sống của ba con cậu cho mọi người xem
Bánh bao và củ cải lăn lộn bên chân của Diệp Lạc nghe ba nhỏ nói vậy thì hào hứng nhào tới chăm chú xem. "Ba ơi, ba lớn của con bao giờ mới về vậy ạ?" Củ cải chui vào lòng Diệp Lạc nhỏ giọng hỏi, ba nhỏ thường kể cho em nghe về một người ba khác. người mà ba nhỏ nói rất dịu dàng, cũng rất yêu ba con bé.
Nhưng bé chờ mãi mà không thấy ba lớn về, bé muốn gặp ba lớn của bé lắm.
"Ba lớn không cần con sao?" Củ cải sụt sịt tủi thân khóc lớn. Diệp Lạc thấy bé con khóc thì đau lòng dỗ dành "không có, ba lớn thương con lắm, bé con của ba ngoan lắm mà"
"Thật sao? Hức...ba lớn ơi ba về đi ạ...ba nhỏ không ngủ được ba cứ khóc mãi thôi...hức...con thương ba nhỏ lắm nên hãy về đi ạ"
"Ba nhỏ ơi, các anh chị ở quán cà phê nhà mình đều nói ba rất nổi tiếng nên chắc ba lớn cũng sẽ nhìn thấy chúng ta và trở về thôi đúng không ạ?"
"Ừm, ba lớn sẽ về thôi bé con đừng lo" Diệp Lạc ôm hai bạn nhỏ vào lòng vỗ về "hai đứa ngủ đi ngày mai còn tới quán cà phê trông mấy bé mèo giúp ba nữa mà, phải không"
"Ưm, bọn con sẽ thật chăm chỉ để ba được nghỉ nhiều hơn" Củ cải hôn chụt lên má ba nhỏ híp mắt nhe răng thỏ cười tươi. Bánh bao lấy thuốc đưa cho Diệp Lạc nói "ba uống thuốc đi ạ khuya lắm rồi"
"Ưm, cảm ơn bánh bao của ba" Diệp Lạc uống thuốc xong thì hôn chụt lên má hai bạn nhỏ "hai đứa ngủ ngoan, ba sẽ ngủ sau ba hứa không thức quá khuya đâu"
"Ưm, ba hứa với bọn con rồi đó"
"Ừm" hai bạn nhỏ lúc này mới an tâm mà ngủ.
"Thực xin lỗi mọi người bé con nhà tôi hôm nay có chút quấy"
- "Đại thần không sao đâu, hai bé nhà cậu đáng yêu lắm"
- "bọn nhỏ thực sự rất yêu cậu a~ Diệp Lạc"
- "ba con họ làm tim tui tan chảy"
- "tiểu thuyết của cậu là chuyện tình của cậu với người đàn ông mà củ cải gọi là ba lớn sao?"
"Ưm, đúng vậy bộ tiểu thuyết đó là về tình yêu của chúng tôi" Diệp Lạc nhìn bức tranh mình vẽ, trong lòng khẽ chua xót.