6 rưỡi sáng
Diệp Lạc kể từ sau khi bị bệnh thì trở nên thu mình hơn trước, cậu bị căng thẳng và ngại tiếp xúc với người lạ, trời đã chuyển hè nên thời tiết lúc sáng sớm rất ấm áp
Lục Ngôn ôm Diệp Lạc, cậu tựa đầu vào vai hắn ngáp ngắn ngáp dài. Hắn lấy áo khoác che lên đầu cậu, vỗ lưng Diệp Lạc bảo:
"Chợp mắt chút đi, 7 rưỡi mới vào lớp"
"Ưm, em chỉ nhắm mắt thôi, sẽ không ngủ đâu" Diệp Lạc một tay tóm lấy áo khoác của hắn, một tay quàng qua cổ Lục Ngôn yên ổn dính trên người hắn.
"Diệp Lạc còn đang ngủ hả?" Trương Lăng không biết từ đâu chạy tới,dùng ngón tay chọc chọc vào cái cục tròn tròn trên người Lục Ngôn hỏi
Hắn thấy thế thì nghiêng người né đi không cho cái móng heo của Trương Lăng chạm vào, cho hắn một cái nhìn đầy thân thiện. Ý tứ chính là "không muốn chết thì cút xa ra"
Diệp Lạc nghe tiếng đồng đội thì ló đầu ra "Trương Lăng sao ông biết là tôi thế?"
"Ngoài cậu ra thì còn có thể là ai? Mà tôi nhớ cậu lắm đó, không có ai chơi game cùng làm tôi chán muốn chết luôn á huhu" Trương Lăng gào lên than thở
"Lát mình chơi nha, lâu rồi tôi cũng không chơi" Diệp Lạc nháy mắt với Trương Lăng cười cười nói
"Được thôi, lát gặp tôi đi mua đồ ăn đã" Trương Lăng nói xong thì dặt dẹo như cô hồn về phía canteen
Diệp Lạc bên tai Lục Ngôn nũng nịu:"miệng em đắng quá, anh Lục em muốn ăn kẹo"
Lục Ngôn nghe vậy thì lấy socola từ trong túi ra, xé vỏ rồi đưa cho Diệp Lạc, bảo:"là socola nguyên chất, hơi đắng nếu không ăn được thì lát anh mua cái khác cho em"
"Hơi đắng thôi mà, em ăn được" Diệp Lạc cầm lấy thanh socola xong thì cắn một miếng lớn, sau đó liền nhăn mặt vỗ vai hắn
"Đắng, cmn đắng quá"
Hắn nghe xong thì vỗ mông bạn học Diệp nghiêm mặt nói:" Đưa anh ăn nốt cho, không được chửi thề"
Cậu đưa cho Lục Ngôn phần socola còn lại, ỉu xìu gục xuống hõm vai hắn than thở:" miệng em còn đắng hơn lúc nãy nữa aaaa"
"Trời bắt đầu nắng rồi, đừng nháo nữa. Say nắng thì biết tay anh" Miệng thì doạ như vậy nhưng cử chỉ của hắn vẫn vô cùng nhẹ nhàng. Cái đầu xù xù đang ló ra của Diệp Lạc bị hắn dùng áo khoác phủ kín
Chân thì rảo bước nhanh hơn
Đến lớp
Diệp Lạc từ trên người Lục Ngôn đã nghiêm chỉnh ngồi xuống chỗ của mình. Mặt thì vẫn nhăn nhó, hắn cúi xuống đút cho Diệp Lạc một cái kẹo vị cà phê rồi hôn lên môi cậu dỗ dành
"Còn đắng không?"
Diệp Lạc lấy tay che mặt, để chỉ mình Lục Ngôn đọc được khẩu hình miệng của cậu mà thôi
Nội dung đó là:" về nhà có thể hôn tiếp không?"
Hắn cười nhéo má cậu đáp:" có nha, bạn nhỏ"
Lúc này các bạn học khác cũng đã đến, vì là lớp chọn bọn họ học rất nhiều, mắt thâm quầng, trên tay lúc nào cũng có cà phê cùng với sách thì chắc chắn đó chính là học sinh lớp 12A1, đương nhiên cũng có ngoại lệ
Chẳng hạn như giáo thảo Diệp, đang ngủ gục trong tiết tiếng anh. Làm một con cá muối chính hiệu. Thầy Trương giáo viên môn tiếng anh, được bọn học trò ưu ái gọi là thùng cơm, bé bự...
Mặt lão đỏ gay, đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng chợt im lặng tặng cho lũ học trò đang gật gù trong tiết của mình mỗi đứa một viên phấn. Bạn học Diệp cũng không thoát khỏi bàn tay đáng sợ ấy
Diệp Lạc mơ màng tỉnh giấc, Lão Trương thì chống tay bên hông lắc đầu nói
"Giỏi quá rồi đúng không? Nhìn đi, đếm xem tôi còn mấy sợi tóc, tôi có phải cảm ơn anh chị vì cái đầu hói này không?" Rồi thở dài nói tiếp "Lớp trưởng đâu mau lên đây, em nói xem tóc trên đầu tôi là bao nhiêu"
Lão Trương nặng nề ngồi xuống, vẫy tay với Chu Đào
Cô bạn khó xử nói:" dạ...dạ 5 ạ"
Lão sờ đầu mình, rồi lại thở dài thườn thượt nhìn 1 sợi tóc nữa rụng xuống trên tay mình "haiz còn 5 phút, lớp nghỉ, tôi phải đi tìm lọ tinh dầu bưởi đã"
Lão Trương vô hồn bước ra khỏi lớp, bọn học trò vô tâm thì nhao nhao, tràn đầy sức sống cầm quần áo tới phòng thay đồ, chuẩn bị cho tiết thể dục
Diệp Lạc hướng Lục Ngôn nói:" Anh Lục ơi, cõng em" cậu đổ cả người lên lưng hắn, tay thì ôm cổ Lục Ngôn
"ừm" Hắn thuận theo cõng Diệp Lạc lên "ôm chặt chút, cẩn thận ngã"
Diệp Lạc thơm chụt vào cổ hắn cười nói:" em không phải trẻ con, đừng lo" vừa nói xong bạn học Diệp liền ngã ngửa ra sau đầu cùng với lưng liền đập mạnh xuống bàn. Lục Ngôn cũng bị kéo ra sau đè lên người Diệp Lạc
Hắn thở dài xoay người lại thấy Diệp Lạc đang nhăn nhó vì đau thì nâng đầu cậu lên, ôm cậu vào lòng nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Lạc vuốt dọc theo sống lưng cậu thấp giọng mắng:
" bạn nhỏ hậu đậu, thật chẳng biết nghe lời gì cả. Anh thật muốn đem em ngay tại đây làm đến khi nào em khóc khản giọng thì thôi"
Diệp Lạc thấy hắn giận dữ nhưng vẫn tiếp tục cợt nhả:" em cũng muốn làm a, nhưng mà như vậy sẽ bị ba mẹ mắng đó"
"Em giỏi lắm, muốn chọc anh tức điên hả?" Hắn gằn giọng nói.
Diệp Lạc kể từ sau khi bị bệnh thì trở nên thu mình hơn trước, cậu bị căng thẳng và ngại tiếp xúc với người lạ, trời đã chuyển hè nên thời tiết lúc sáng sớm rất ấm áp
Lục Ngôn ôm Diệp Lạc, cậu tựa đầu vào vai hắn ngáp ngắn ngáp dài. Hắn lấy áo khoác che lên đầu cậu, vỗ lưng Diệp Lạc bảo:
"Chợp mắt chút đi, 7 rưỡi mới vào lớp"
"Ưm, em chỉ nhắm mắt thôi, sẽ không ngủ đâu" Diệp Lạc một tay tóm lấy áo khoác của hắn, một tay quàng qua cổ Lục Ngôn yên ổn dính trên người hắn.
"Diệp Lạc còn đang ngủ hả?" Trương Lăng không biết từ đâu chạy tới,dùng ngón tay chọc chọc vào cái cục tròn tròn trên người Lục Ngôn hỏi
Hắn thấy thế thì nghiêng người né đi không cho cái móng heo của Trương Lăng chạm vào, cho hắn một cái nhìn đầy thân thiện. Ý tứ chính là "không muốn chết thì cút xa ra"
Diệp Lạc nghe tiếng đồng đội thì ló đầu ra "Trương Lăng sao ông biết là tôi thế?"
"Ngoài cậu ra thì còn có thể là ai? Mà tôi nhớ cậu lắm đó, không có ai chơi game cùng làm tôi chán muốn chết luôn á huhu" Trương Lăng gào lên than thở
"Lát mình chơi nha, lâu rồi tôi cũng không chơi" Diệp Lạc nháy mắt với Trương Lăng cười cười nói
"Được thôi, lát gặp tôi đi mua đồ ăn đã" Trương Lăng nói xong thì dặt dẹo như cô hồn về phía canteen
Diệp Lạc bên tai Lục Ngôn nũng nịu:"miệng em đắng quá, anh Lục em muốn ăn kẹo"
Lục Ngôn nghe vậy thì lấy socola từ trong túi ra, xé vỏ rồi đưa cho Diệp Lạc, bảo:"là socola nguyên chất, hơi đắng nếu không ăn được thì lát anh mua cái khác cho em"
"Hơi đắng thôi mà, em ăn được" Diệp Lạc cầm lấy thanh socola xong thì cắn một miếng lớn, sau đó liền nhăn mặt vỗ vai hắn
"Đắng, cmn đắng quá"
Hắn nghe xong thì vỗ mông bạn học Diệp nghiêm mặt nói:" Đưa anh ăn nốt cho, không được chửi thề"
Cậu đưa cho Lục Ngôn phần socola còn lại, ỉu xìu gục xuống hõm vai hắn than thở:" miệng em còn đắng hơn lúc nãy nữa aaaa"
"Trời bắt đầu nắng rồi, đừng nháo nữa. Say nắng thì biết tay anh" Miệng thì doạ như vậy nhưng cử chỉ của hắn vẫn vô cùng nhẹ nhàng. Cái đầu xù xù đang ló ra của Diệp Lạc bị hắn dùng áo khoác phủ kín
Chân thì rảo bước nhanh hơn
Đến lớp
Diệp Lạc từ trên người Lục Ngôn đã nghiêm chỉnh ngồi xuống chỗ của mình. Mặt thì vẫn nhăn nhó, hắn cúi xuống đút cho Diệp Lạc một cái kẹo vị cà phê rồi hôn lên môi cậu dỗ dành
"Còn đắng không?"
Diệp Lạc lấy tay che mặt, để chỉ mình Lục Ngôn đọc được khẩu hình miệng của cậu mà thôi
Nội dung đó là:" về nhà có thể hôn tiếp không?"
Hắn cười nhéo má cậu đáp:" có nha, bạn nhỏ"
Lúc này các bạn học khác cũng đã đến, vì là lớp chọn bọn họ học rất nhiều, mắt thâm quầng, trên tay lúc nào cũng có cà phê cùng với sách thì chắc chắn đó chính là học sinh lớp 12A1, đương nhiên cũng có ngoại lệ
Chẳng hạn như giáo thảo Diệp, đang ngủ gục trong tiết tiếng anh. Làm một con cá muối chính hiệu. Thầy Trương giáo viên môn tiếng anh, được bọn học trò ưu ái gọi là thùng cơm, bé bự...
Mặt lão đỏ gay, đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng chợt im lặng tặng cho lũ học trò đang gật gù trong tiết của mình mỗi đứa một viên phấn. Bạn học Diệp cũng không thoát khỏi bàn tay đáng sợ ấy
Diệp Lạc mơ màng tỉnh giấc, Lão Trương thì chống tay bên hông lắc đầu nói
"Giỏi quá rồi đúng không? Nhìn đi, đếm xem tôi còn mấy sợi tóc, tôi có phải cảm ơn anh chị vì cái đầu hói này không?" Rồi thở dài nói tiếp "Lớp trưởng đâu mau lên đây, em nói xem tóc trên đầu tôi là bao nhiêu"
Lão Trương nặng nề ngồi xuống, vẫy tay với Chu Đào
Cô bạn khó xử nói:" dạ...dạ 5 ạ"
Lão sờ đầu mình, rồi lại thở dài thườn thượt nhìn 1 sợi tóc nữa rụng xuống trên tay mình "haiz còn 5 phút, lớp nghỉ, tôi phải đi tìm lọ tinh dầu bưởi đã"
Lão Trương vô hồn bước ra khỏi lớp, bọn học trò vô tâm thì nhao nhao, tràn đầy sức sống cầm quần áo tới phòng thay đồ, chuẩn bị cho tiết thể dục
Diệp Lạc hướng Lục Ngôn nói:" Anh Lục ơi, cõng em" cậu đổ cả người lên lưng hắn, tay thì ôm cổ Lục Ngôn
"ừm" Hắn thuận theo cõng Diệp Lạc lên "ôm chặt chút, cẩn thận ngã"
Diệp Lạc thơm chụt vào cổ hắn cười nói:" em không phải trẻ con, đừng lo" vừa nói xong bạn học Diệp liền ngã ngửa ra sau đầu cùng với lưng liền đập mạnh xuống bàn. Lục Ngôn cũng bị kéo ra sau đè lên người Diệp Lạc
Hắn thở dài xoay người lại thấy Diệp Lạc đang nhăn nhó vì đau thì nâng đầu cậu lên, ôm cậu vào lòng nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Lạc vuốt dọc theo sống lưng cậu thấp giọng mắng:
" bạn nhỏ hậu đậu, thật chẳng biết nghe lời gì cả. Anh thật muốn đem em ngay tại đây làm đến khi nào em khóc khản giọng thì thôi"
Diệp Lạc thấy hắn giận dữ nhưng vẫn tiếp tục cợt nhả:" em cũng muốn làm a, nhưng mà như vậy sẽ bị ba mẹ mắng đó"
"Em giỏi lắm, muốn chọc anh tức điên hả?" Hắn gằn giọng nói.