• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43: Dọn khỏi nhà họ Lăng

Lúc đi xuống phòng khách, ở ghế sofa chỉ có một mình Lăng Trọng ngồi đó, cô ổn định thần sắc đi tới bên người ông ngồi xuống.

“Niệm Niệm, con muốn dọn ra ngoài?” Sắc mặt Lăng Trọng không tốt lắm, nhíu mày nhìn cô.

Đồng Niệm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ông, kiên định gật đầu, nói chậm: “Vâng.”

“Haiz….” Lăng Trọng thở dài, thanh âm ảm đạm: “Mấy năm nay là do ba ích kỷ chưa từng nghĩ tới cảm nhận của con!”

Đồng Niệm cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mủi chân, muốn nói vài câu: “Không đâu, ngài đối với con rất tốt.”

Lăng Trọng trong lòng hơi có an ủi, ánh mắt ông ôn nhu, coi cô như đứa con gái ruột: “Như vậy đi, ba cho con một căn nhà, con dọn ra ở đó. Nhưng con đã tốt nghiệp rồi thì đến Lăng thị làm việc!”

“Ba——” Đồng Niệm cả kinh, đang muốn mở miệng phản bác, đã thấy ông khoát tay, sớm biết cô định nói gì rồi.

Lăng Trọng nhíu mày nhìn về phía cô, lời nói thấm thía: “Căn nhà kia có cả gia đình chú con, con rời nơi này rồi thì biết đi đâu? Một đứa con gái, con có thể làm gì bây giờ? Ba biết con đã trưởng thành nhưng nói cho cùng không thể để người ta chê cười được.”

Đồng Niệm cắn môi, vẻ mặt an tĩnh lại, nghĩ lại lời nói của Lăng Trọng, thật cũng có vài phần đạo lý trong đó. Nhà của cô có cả gia đình chú ở chẳng lẽ cô dọn về ở chung ư?

Sự thật cùng lý tưởng luôn luôn khác nhau, Đồng Niệm có cốt khí nhưng chuyện ăn mặc ở, đi lại là chuyện cần thiết, cái đó không liên quan tới cốt khí gì cả.

Thấy vẻ mặt cô đã buông lỏng, Lăng Trọng hoãn khẩu khí trên mặt nở nụ cười: “Căn nhà kia là của mẹ con để lại cho con làm của hồi môn, người đứng tên cũng là con. Cho nên đó chính là nơi con ở.”

Thật không ngờ ông lại nói như vậy, trong lòng Đồng Niệm tràn ra sự lo lắng, cô dùng sức hấp hấp cái mũi, nhớ tới mẹ tỏng lòng có chút buồn.

Ông đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô, mặt Lăng Trọng ôn hòa ánh mắt mang theo sự sủng nịch: “Có thể đến Lăng thị làm việc là ước mơ của bao nhiêu người. Ba cho con đến đó vì muốn cho con học tập, nếu con không đủ tư cách lập tức sẽ bị khai trừ!”

Đồng tiễn Đồng Niệm lóe lóe, như còn muốn nói từ chối nhưng ngẩng đầu lên dã thấy ánh mắt Lăng Trọng trầm lại: “Ba đã hứa với mẹ con là đối xử tốt với con! Niệm Niệm, dây là điểm mấu chốt của ba, con hiểu không?”

Cha con nhà họ Lăng cường thế, Đồng Niệm như thế nào không biết chứ? Đạo lý này cô tự nhiên cũng hiểu được.

“Vâng, con nghe theo an bài của ba.” Ước chừng một hơi, Đồng Niệm lạnh nhạt mở miệng, thanh âm trả lời vững vàng hơn cô nghĩ nhiều.

Thấy cô đồng ý, Lăng Trọng cũng vui vẻ lên, hiểu được như vậy rồi cũng có ngày đó thôi.

Ngày cuối tuần, thời tiết rất đẹp. Cha con nhà họ Lăng đều ở nhà, không khí có chút áp lực, Đồng Niệm tự giễu chẳng lẽ vì cô rời đi nên mới có không khí này?

Sáng sớm rời giường, Đồng Niệm cao hứng phấn chấn đi thu dọn đồ đạc, tủ quần áo có hơn phân nửa là quần áo đắt tiền, từng tháng đúng hạn lại có người đưa tới, nhưng cô không thích.

Đồ đạc cũng không nhiều lắm, một cái hành lý là hết. Cô kéo hộc tủ ra để hộp nhạc vào, cười nhẹ nhàng. Cái quý giá gì đó cô không thể mang đi, mặc khác đều là uổng công.

Sửa sang lại mọi thứ, đã là giữa trưa rồi, người hầu lên gọi cô xuống dùng cơm. Lúc đi tới nhà ăn, cha con bọn họ đã sớm ngồi ngay ngắn ở đó, có vẻ đang chờ cô.

Kéo ghế ra ngồi xuống, Đồng Niệm giảm bớt sự hưng phấn trên mặt mình lại, vui quá hóa chuyện buồn, ký ức xưa vẫn còn mới mẻ. Đối mặt với động thái của gia đình này cô tự nhiên cũng phải ngụy trang thật tốt!

“Ba, anh trai…” Sắc mặt Đồng Niệm bình tĩnh, giọng điệu mang theo chút ảm đạm: “Mấy năm nay, ít nhiều hai người đã chiếu cố con!” Tuy rằng đã sớm luyện tập câu này rồi nhưng cô một hơi có thể nói ra hết câu, vẫn là âm thầm vỗ tay hoan hô chính mình.

Đồng Niệm, hành động của cô đã nâng cao một bước.

Trong lòng Lăng Trọng cảm khái vô cùng, ông gắp thịt gà bỏ vào trong chén của cô, cười nói: “Con gái ngoan, ăn nhiều một chút.”

Đồng Niệm mím môi cười khẽ, cũng gắp một miếng khác bỏ vào trong chén của ông: “Ba, ba cũng ăn nhiều một chút.” Nếu nói lời này của cô hoàn toàn là giả thì cũng không phải thế. Dù sao mười hai năm ở nhà họ Lăng, tình cảm dưỡng dục nhiều điều cũng khắc trong tâm khảm cô.

Ở ghế dựa đối diện, Lăng Cận Dương ngồi đó, ngón tay dài đặt trên mặt bàn, không có biểu tình gì trên khuôn mặt đẹp trai. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt anh vẫn trong trẻo, lạnh lùng như băng, không có chút ấm áp nào.

Dùng cơm xong, Đồng Niệm lại trò chuyện với Lăng Trọng, nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, liền đứng dậy đi lên lầu lấy hành lý.

Trở lại phòng ngủ lầu hai, khuôn mặt tươi cười của cô chậm rãi buông xuống, cô đưa mắt nhìn xung quanh, trước mắt hiện lên nhiều hình ảnh giống như muốn cuốn phim chậm rãi trôi qua.

Đồng Niệm lấy điện thoại cầm tay ra, tìm ra dãy số đêm đó đi tới quán bar cứu Khả Tâm cô đã nhắn vào đó. Đó là số di động mà Lăng Cận Dương đã từng sử dụng, ba năm rồi, anh đã không còn sử dụng nó nữa, ngón tay cô dừng một chút rồi xóa bỏ nó.

Cuối cùng lại đi tới hoàn cảnh này, quan hệ của bọn họ hết thảy đã mất đi.

Sa liêm màu trắng đang phấp phới bay lên phất qua trước mắt, nháy mắt làm cho cô căng thẳng. Đồng Niệm lại gần bệ cửa, nhẹ nhàng đưa ánh mắt nhìn quanh, tựa hồ có âm thanh quanh quẩn bên tai.

“Anh, Niệm Niệm không muốn ở một mình, em sợ lắm.”

“Cục cưng đừng sợ, em nhớ đừng khóa cửa sổ nhe, tùy thời anh có thể qua chỗ em.”

Ánh mắt hơi mở, tầng sương dày bao phủ trong đáy mắt cô, cô đem cửa sổ đóng lại cũng khóa nó lại luôn. Ngón tay nắm chặt, cô đem mặt dán tại mu bàn tay mình, im lặng hồi lâu.

Lát sau, Đồng Niệm phát giác đầu ngón tay cứng ngắc, Cô đưa tay sợ thấy hai má mình đã ướt đãm, lòng bàn tay dính đầy nước mắt trong suốt.

Rõ ràng tim đã khong còn đau nhưng vì cái gì lại còn rơi lệ?!

. . . . . .

Kéo hành lý xuống lầu, Đồng Niệm đi tới hành lang gấp khúc, Rella đang phe phẩy cái đuôi, kiển chân chờ chủ nhân mang nó đi.

“Niệm Niệm..” Lăng Trọng lo lắng, cẩn thận dặn dò cô rất nhiều: “Cuối tuần phải về đây ăn cơm, nơi này vĩnh viễn là nhà của con.”

Gật gật đầu, Đồng Niệm lặng lẽ dời tầm mắt không nghĩ lại có tình cảnh này.

Rella vui vẻ chạy tới chân Lăng Cận Dương, ngước đầu lên không ngừng hướng về phía anh kêu: “Ô ô…”

Người đàn ông hạ thắt lưng, lòng bàn tay vỗ nhẹ đỉnh đầu của nó, khóe miệng cười đạm mạt: “Vật nhỏ, xem ra mày vẫn còn chút lương tâm.”

Đồng Niệm đưa mắt nhìn, sắc mặt không hờn giận, cúi đầu kêu một tiếng: “Rella…”

Nghe vậy, Rella ngoan ngoãn trở lại bên cạnh cô, nhưng cái đuôi nó vẫy vẫy, ánh mắt tội nghiệp nhìn người đàn ông đối diện, nức nở đung đua cái đuôi mình.

Mục Duy Hàm lái xe chạy tới, Lăng Trọng thấp giọng phân phó anh vài câu, anh đưa Đồng Niệm đi tới nhà mới, giúp đỡ bố trí cho xong. Anh ôn nhu hai mắt nhiễm ý cười, lại nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Lăng Cận Dương, nhịn không được nhíu mày, đáy mắt hiện lên chút khác thường.

Không bao lâu sau, Lăng Cận Dương xoay người, anh vừa đi lên cầu thang, lại nghe được thanh âm của thím Dung vang lên: “Có một số người hữu duyên nhưng vô phận, chia ly sớm một chút lại tốt cho nhau.”

Bước chân của Lăng Cận Dương giật mình, anh không có quay đầu, thẳng đi lên lầu trở lại phòng ngủ.

Nhìn bóng dáng của anh biến mất ở giữa cầu thang, thím Dung thở dài, sắc mặt nghiêm trọng lại quay về bình tĩnh.

Ở giữa phòng ngủ to như vậy, Lăng Cận Dương đứng ở cửa sổ, ánh mắt sáng như đuốc thấy ở ngoài cửa là chiếc xe dần đi xa, đôi mắt thâm thúy của anh yên lặng, nhìn không ra điểm gợn sóng.

Chốc sau, anh xoay người đi tới trước bàn, kéo ngăn tủ ra lấy chiếc di động kia ra. Cái di động này đã ở đó ba năm rồi, từ ba năm trước đây sau khi anh đính hôn, không có dùng nó lần nào nữa.

Nhấn nút khởi động lại, màn hình di động sáng lên, nơi đó vẫn còn tin nhắn, anh xem hết một loạt, ánh mắt dần dần dừng ở chuỗi con số ở trên 5211314.

Em yêu anh, cả một đời.

 

Chương 44: Cuộc sống mới tinh

Một chiếc Land Rover màu đen đang dừng ở đoạn đường khu chung cư trung tâm xa hoa của thành phố Duật Phong, cạnh bờ sông.

Mục Duy Hàm dừng xe xong, ra sau xe lấy đồ đạc, sau đó đưa cô đi hướng vào bên trong.

Tuy nói căn nhà này là danh nghĩa của cô nhưng Đồng Niệm chơ tới bây giờ cũng không biết, cũng chưa từng tới đây. Cô kéo hành lý, lòng tràn đầy tò mò, tiêu sái tiến tới thang máy.

Mắt thấy thang máy đi lên lầu 9, cô đưa mắt xem xét trái phải, Rella ngoan ngoãn đi theo bên người cô, không dám chạy loạn.

Đi ra thang máy, hai hành lang rộng mở đặt nhiều chậu hoa cảnh, quẹo bên phải là cánh cửa màu tráng, Mục Duy Hàm dừng bước, đem chìa khóa ra mở cửa phòng, người phía sau cười nói: “Mời vào.”

Căn phòng này diện tích lớn, có hai phòng và một phòng khách, một người ở rất vừa. Phòng trang hoàng màu sắc ấm áp, là màu yêu thích của cô. Đồ vật trang trí quý báu quen thuộc, lộ ra khí thế nhà họ Lăng.

“Có thích không?” Mục Duy Hàm đem đặt đồ đạc lên bàn, mỉm cười hỏi cô: “Nếu không hài lòng, anh cho người sửa lại.”

“Không cần.” Đồng Niệm đi tới phòng ngủ, vẻ mặt có chút cao hứng: “Như vậy tốt lắm rồi.”

Thấy cô vui vẻ, Mục Duy Hàm mím môi cười cười, anh đi đến tủ lạnh, đem thức ăn đặt vào hơn nữa cẩn thận dặn dò cô: “Sữa phải uống đúng hạn, sẽ tốt cho thân thể của em. Ít ăn đồ lạnh nhé, mỗi ngày phải ăn đủ ba bữa…”

“Anh nói nhiều quá!” Đồng Niệm quẹt miệng, không hờn giận than thở một câu.

Nhìn thấy sắc mặt không kiên nhẫn của cô, Mục Duy Hàm lắc đầu, nghĩ thầm rằng anh cũng không thích dong dài nhưng không phải là do sợ người nào đó lo lắng nên anh mới lề mề lải nhải như vậy.

Đem thu dọn đồ đạc xong, Mục Duy Hàm cầm một cái túi thức ăn cho chó, bỏ vào tủ chứa đồ: “Đây là thức ăn của cho Rella của em, nhớ rõ đúng hạn cho nó ăn, đừng cho ăn nhiều.”

Đồng Niệm nhíu mi theo dõi anh, nhịn không được chất vấn: “Mục Duy Hàm, anh trước kia đâu có như thế? Sao lại biến thành bà cô già vậy?”

Lời của cô làm cho anh nghẹn lại, Mục Duy Hàm bình tĩnh đưa cho cô danh thiếp: “Hết thức ăn cho chó thì gọi họ mang tới, nếu Rella sinh bệnh thì mang nó đi tới bác sĩ.”

Cầm lấy danh thiếp kia, thần sắc Đồng Niệm biến đổi. Bệnh viện thú y này Rella thường đi, hẳn là Lăng Cận Dương cố ý dặn dò? Cũng khó trách, ba năm trước đây là anh ôm nó về, vài năm này anh đối với nó rất tốt, cũng coi như là có tình cảm!

Tuy rằng trong lòng mất hứng, nhưng Đồng Niệm vẫn đem danh thiếp đó giữ cho tốt, đề phòng tình huống cần.

Mục Duy Hàm lấy trong túi xách ra một xấp tài liệu dày, đặt trước mặt cô: “Đây là giới thiệu mới nhất về tình hình phát triển của tập đoàn Lăng thị, hai ngày này em phải nắm hết, thứ hai tới công ty báo danh.”

“Thứ hai?” Đồng Niệm kinh ngạc, nhìn chằm chằm văn kiện kia, đôi mi thanh tú nheo lại: “sao lại gấp như vậy?”

Mục Duy Hàm thở dài, đưa tay xoa đầu cô một cái: “Tiểu thư ơi, là ai nói phải có cuộc sống độc lậo? Bước sinh tồn đầu tiên là phải kiếm tiền, em muốn để bụng đói à?”

Nghe nói như thế, Đồng Niệm thoáng chốc nín thở, cô cắn môi, gật gật đầu: “Được, thứ hai đứng giờ em sẽ đến.”

Mục Duy Hàm nghe vậy, cũng cười rộ lên, anh cẩn thặn dặn dò lại lần nữa mọi chuyện rồi đưa chìa khóa cho cô, sau đó đứng dậy rời đi.

Diện tích căn phòng lớn, nhưng chỉ có mình cô ở vẫn có vẻ trống trải. Đồng Niệm lấy một ít thức ăn cho chó ra, đem cho Rella ăn no, sau đó lấy hành lý ra sắp đặt vào.

Cầm quần áo, vật phẩm cần thiết sắp xếp chỉnh tề xong, cô thay drap giường mới, nhìn mọi thứ mới tinh, cô cười vui vẻ.

Dọn dẹp phòng ốc xong, Đồng Niệm đi ra phòng ngủ, lau dọn sạch sẽ một lần. Tuy rằng phòng đã sạch nhưng cô muốn động thủ đi lau dọn một lần nữa, như vậy cô mới có thể cảm giác nơi này thuộc về mình.

Đồ điện đều là hàng tốt, Đồng Niệm không cần quan tâm vài thứ kia, thường thức của nhà họ Lăng tự nhiên sẽ không thấp. Cô đem những thứ đồ của mình bày ra, nhìn trong nhà toàn ngập hơi thở của mình, nội tâm của cô kiên định nhiều lên.

Ngoài cửa sổ đèn đã lên, Đồng Niệm đi tới bên cạnh đưa mắt nhìn ra ngoài, khu chung cư này có hồ bơi trong vắt nữa. Cảnh trí nơi đây được thiết kế rất đẹp, xa xa là phiếm nước màu xanh biếc.

Giây lát sau cô xoay người đi vào phòng tắm, tẩy rửa mồ hôi trên người. Bận rộn cả buổi chiều, bụng có chút đói, những món phức tạp cô không làm, chỉ đơn giản rang cơm thôi. Chút thức ăn này cũng đủ cô ăn hai ngày.

Đem cơm bỏ vào trong nồi, bỏ trứng vào hương thơm rất nhanh tràn ra, sau đó rải hành lá xanh biếc lên, một mâm cơm chiên trứng mê người đã xong.

Ngồi ở trước bàn ăn, Đồng Niệm cầm thìa múc một muỗng lên, thích ý thở dài. Ai nói cô sẽ không chiếu cô chính mình? Cô có thể sống cuộc sống một người, hơn nữa có thể sống tốt.

Dùng xong cơm chiều, cô rửa chén bỏ vào chỗ cũ. Ôm tư liệu nặng trịch này về phòng ngủ, nằm trên giường nghiên cứu.

Duy Hàm nói rất đúng, bước sinh tồn đầu tiên là phải độc lập kinh tế, cho nên anh muốn cô đi làm, phải kiếm tiền nuôi sống chính mình.

Cầm tư liệu trên tay, Đồng Niệm lật từng tờ xem, chỗ nào quan trọng cô liền cẩn thận ghi chép lại. Trước kia còn học ở trường, thành tích của cô rất tốt, những con số thu chi này đối với cô mà nói không có khó lý giải, thậm chí còn rất có hứng thú.

Đồng hồ treo tường lẳng lặng trôi đi, đảo mắt đã khuya, Đồng Niệm uốn uốn người, đem tư liệu cất, ngày mai tiếp tục.

Mở công tắc đèn lên, cô giật mình, sau đó bày biện khung hình ra, đáy mắt đầy ý cười.

Đây là ảnh gia đình, cô chụp năm sáu tuổi, có ba người bọn họ. Ở nhà họ Lăng cô chưa bao giờ dám trưng nó ra, hiện giờ thì tốt rồi cô có thể quang minh chính đại thấy ba và mẹ mình.

“Ba, mẹ, con nhất định sẽ sống tốt!” Đồng Niệm đang cầm ảnh chụp liền đưa tới gần miệng, hôn xuống: “Con yêu ba mẹ!”

Thỏa mãn đặt hình xuống, cô đưa tay tắt đèn, thư thái nhắm mắt ngủ. Ở dưới chân giường, Rella đang ghé vào dép lê của cô nằm lên đó, cuộn thân mình nhỏ lại, cùng chủ nhân bình yên vào giấc ngủ.

Hai ngày cuối tuần, Đồng Niệm đem đọc tất cả tư liệu xong, hơn nữa ghi chép kỹ lưỡng. Sáng sớm thứ hai, cô vội vàng trong đám người, bận rộn đi làm.

Đi vào phía bên ngoài tòa nhà tập đoàn Lăng thị, di động trong túi xách của Đồng Niệm vang lên, cô nhìn màn hình lúc này mới nhớ tới, người đàn ông kiêu ngạo bị cô quên đi: “A lô!”

Vài ngày rồi không có điện thoại của cô, Vi Kỳ Hạo thiếu kiên nhẫn: “Em sao lại không gọi điện cho tôi?”

Mọi người đang hướng tới thang máy, Đồng Niệm vừa đi vừa nói chuyện: “Thực xin lỗi, tôi có việc nên quên.”

Sắc mặt Vi Kỳ Hạo nhất thời không hờn giận, anh hoãn khẩu khí, trầm giọng nói: “Xuất hiện đi, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”

Thang máy chật ních người, Đồng Niệm kiễng châng hướng bên trong nhìn vào, chỉ thấy người người chen chúc thang máy: “Vi Kỳ Hạo, tôi đang làm việc, tối sẽ liên hệ với anh.”

Khi nói chuyện xong, cô nhanh chóng cắt điện thoại, mắt thấy thang máy đã đi xuống dưới.

Chiếc Lamborghini màu trắng đang ở ngoài Lan Uyển, Vi Kỳ Hạo ngồi trong xe, trước mắt khó hiểu. Cô khi nào thì lại đi làm, làm ở đâu?

Thang máy xuống dưới, đám người đi vào bên trong. Đồng Niệm bị đưa đẩy ra tít bên ngoài, cô sợ cản không nổi, trong lòng sốt ruột. Nhưng sự chật chội kia bỗng dừng lại, phía sau có hai bóng dáng đi tới.

Giữa thang máy chật chội, bỗng yên lặng, Đồng Niệm mừng thẩm ngẩng đầu, lúc này phát giác ra không thích hợp lắm.

Tích tích tích ——

Thang máy vang lên tiếng cảnh báo, Đồng Niệm ghé mắt nhìn Lăng Cận Dương đang cùng đứng đó cạnh Mục Duy Hàm, sắc mặt trầm xuống. Cuối cùng ba người đi lên, hiển nhiên một người muốn đi xuống.

Mục Duy Hàm cúi đầu cười, cất bước đi ra ngoài lại bị người đàn ông bên cạnh giữ chặt.

“Cô đi ra ngoài ——”

Ánh mắt mọi người dừng ở trên người Đồng Niệm, cô giận dữ ngẩng đầu, nhưng không thể phát tác. Đi ra thang máy, theo dõi khuôn mặt tuấn mỹ của anh, cô hận không thể tát anh một cái!

Còi thang máy không kêu nữa, nội liễm hai tròng mắt Lăng Cận Dương lướt qua mặt cô, vẻ mặt hờ hững. anh đóng cửa thang máy lại, ở trong ánh mắt phẫn hận của cô khuôn mặt tuấn tú một mảnh lãnh liệt.

Mắt thấy thang máy khởi động, năm ngón tay mảnh khảnh của Đồng Niệm hung hăng buộc chặt, nghiến răng nghiến lợi mắng.

Trời à, người đàn ông này đang lợi dụng việc công trả thù cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK