Sau khi Chu Thạc rời đi, sự lạnh lùng trên mặt Tô Hiên Minh được sự u ám thay thế từng chút một…
Cuối cùng Tô Hiên Minh cũng xuất viện nhưng lại không thể về biệt thự ở.
Bởi vì ông Tô đã về nước cho người đón Tô Hiên Minh về nhà lớn họ Tô.
Tô Hiên Minh cũng không từ chối, anh yên tâm ở lại nhà họ Tô.
Nhưng anh lại không biết Lạc Phương Nhã ở nơi kia tìm anh gần như phát điên rồi.
Mỗi sáng sớm trước khi đi làm cô sẽ tới biệt thự Tô Hiên Minh một chuyến, sau đó khi tan làm cô cũng sẽ tới biệt thự của Tô Hiên Minh rồi mới về nhà.
Cứ đi đi lại lại liên tục mấy ngày khiến bảo vệ tiểu khu Lam Điền Uyển cũng quen biết Lạc Phương Nhã.
Hôm nay Lạc Phương Nhã lại đến tiểu khu Lam Điền Uyển.
Thấy cô tới bảo vệ chào hỏi cô: “Cô Lạc tới tìm anh Tô sao?”
“Tôi đến xem anh ấy quay về chưa?” Lạc Phương Nhã khẽ hỏi.
Bảo vệ lắc đầu: “Chưa đâu.”
“Vậy à, cảm ơn.” Lạc Phương Nhã gật đầu với bảo vệ sau đó men theo con đường của tiểu khu vòng tới từng căn biệt thự rồi đi tới trước biệt thự của Tô Hiên Minh.
Lạc Phương Nhã đứng đó một lúc, lúc chuẩn bị quay người rời đi thì bỗng thấy lá cây rụng ở sân nhà Tô Hiên Minh không còn nữa.
Anh về rồi sao? Đáy mắt Lạc Phương Nhã ánh lên sự vui vẻ bất ngờ, sau đó cô chạy đi bấm chuông.
Cửa biệt thự mở ra nhưng người đó không phải Tô Hiên Minh mà là một người phụ nữ trung niên lạ mặt.
“Xin chào, xin hỏi cô tìm ai thế?” Người phụ nữ lịch sự hỏi.
Lạc Phương Nhã căng thẳng bấu mép áo rồi nói: “Tôi… tôi tìm anh Tô, anh ấy có nhà không?”
“Anh Tô không ở nhà.” Người phụ nữ trung niên đáp.
Lạc Phương Nhã lại hỏi: “Vậy… xin hỏi anh ấy bao giờ về?”
Người phụ nữ cười hối lỗi với Lạc Phương Nhã: “Xin lỗi, tôi không biết, tôi chỉ là cô giúp quét dọn vệ sinh ở nhà anh Tô thôi.”
Hóa ra là cô quét dọn vệ sinh theo định kỳ! Khuôn mặt Lạc Phương Nhã thất vọng tràn trề.
Sau khi im lặng một lúc thì cô lại hỏi: “Tôi có thể đi vào nhìn không?”
“Cô ơi, anh Tô không thích có người lạ vào biệt thự lắm, thế nên…” Người phụ nữ khó xử nhìn Lạc Phương Nhã.
“Ồ.” Lạc Phương Nhã nhìn vào trong biệt thự sau đó quay người từng bước rời đi.
Một tuần sau đó Tô Hiên Minh quay lại tiểu khu Lam Điền Uyển.
Bởi vì đang là mười giờ sáng và là ngày đi làm nên đường trong thành phố rất thoáng, xe của Tô Hiên Minh nhanh chóng tới tiểu khu Lam Điền Uyển.
Khi xe rẽ vào cổng tiểu khu thì bỗng bảo vệ giơ tay ra hiệu xe dừng lại.
Chu Thạc hạ cửa kính xe xuống, bảo vệ lập tức chạy tới hỏi: “Anh Tô ở trên xe sao?
Chu Thạc gật đầu: “Sao thế?”
“Tôi muốn nói cho anh Tô là mấy ngày nay ngày nào cũng có người tới tìm anh.” Bảo vệ nói.
Chu Thạc quay đầu nhìn Tô Hiên Minh đang nhắm mắt dưỡng thần ở phía sau rồi nói với bảo vệ: “Ai đến tìm anh Tô thế?”
“Một cô gái họ Lạc.” Bảo vệ trả lời.
Bảo vệ vừa nói xong thì Tô Hiên Minh đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra.
Cô đến tìm anh làm gì? Mai mối cho chị cô sao?
Cô gái họ Lạc? Lạc Phương Nhã? Chu Thạc liếc Tô Hiên Minh đã mở mắt ngồi đằng sau, trong lòng chắc chắn sự suy đoán này.
Tổng giám đốc Tô còn cho cô Lạc biết chỗ ở của mình, đúng là vị trí cô Lạc trong lòng Tổng giám đốc Tô không bình thường.
Chu Thạc cười nói với bảo vệ: “Cảm ơn.”
Bảo vệ là một người thẹn thùng, thấy người xuất sắc như Chu Thạc cảm ơn thì thấy thảng thốt, sau khi nói câu “Không có gì” thì lùi về sau bấm điều khiển từ xa mở cửa ra.
Xe khởi động lại đi qua từng căn biệt thự sau đó dừng trước cửa biệt thự Tô Hiên Minh.
Anh không đợi Chu Thạc mở cửa cho mình mà tự xuống thẳng xe.
Sau đó anh bấm mật khẩu ở cửa biệt thự đi vào nhà.
Chu Thạc xách hành lý của Tô Hiên Minh rồi đi theo sau anh đi vào: “Tổng giám đốc Tô, đồ để ở đâu?”
Tô Hiên Minh đi đến trước sô pha và ngồi xuống sau đó chỉ vào bên cạnh sô pha: “Để đó.”
“Vâng.” Chu Thạc gật đầu để hành lý trong tay cạnh sô pha.
Sau đó anh ta lại ra ngoài mang công văn tài liệu vào để lên bàn trà.
Sau khi làm việc xong thì Chu Thạc kính cẩn nói với Tô Hiên Minh: “Tổng giám đốc Tô, bữa trưa của ngài..”
Tô Hiên Minh ngắt lời anh ta: “Cậu không cần lo đâu.”
“Vâng.” Chu Thạc gật đầu rồi quay người rời đi.
Tô Hiên Minh im lặng ngồi trên sô pha một lúc rồi mở túi công văn trên bàn trà ra lấy máy tính ra chuẩn bị làm việc.
Khi lấy máy tính ra anh cũng cầm luôn điện thoại để ở trong ra.
Đây là điện thoại lúc trước Chu Thạc chuẩn bị cho anh, nhưng mấy ngày nay Tô Hiên Minh vẫn chưa mở ra lần nào.
Ánh mắt Tô Hiên Minh dừng lại trên điện thoại rồi sau đó cúi đầu mở máy tính.
Anh nhìn bàn phím mấy giây rồi lại nhìn sang điện thoại.
Vẻ mặt anh có chút ngẩn ngơ rồi anh vươn tay lấy điện thoại để trên bàn trà.
Anh nhìn chiếc điện thoại một lúc rồi hình như vừa làm một quyết định nào đó và mở điện thoại lên.
Khi mở điện thoại thì không ngừng có tiếng ting ting, sau gần năm phút thì mới im lặng trở lại.
Hơn một trăm cuộc gọi nhỡ và hơn một trăm tin nhắn.
Trừ cuộc gọi nhỡ của Lục Dũng thì những cuộc gọi nhỡ khác đều là của Lạc Phương Nhã.
Ngày nào cô cũng gọi đến, gọi nhiều nhất là buổi tối hôm anh và cô đã hẹn nhau đi xem phim.
Còn tin nhắn thì ngoài điện thoại nhắc nhở của 10086 và một số tin nhắn quảng cáo thì còn lại đều là Lạc Phương Nhã nhắn cho anh.
“Em đã tới rồi, khi nào anh tới?”
“Anh sao rồi?”
“Anh gặp chuyện gì rồi à?”
“Anh ở đâu thế?”
“Không tìm thấy anh ở công ty, ở nhà cũng không, anh ở đâu thế?”
“Anh xuất ngoại rồi à?”
…
Tô Hiên Minh ngẩn người nhìn những cuộc nhỡ và tin nhắn không đếm hết ấy, hốc mắt hơi nóng ran, trong lòng vô cùng nghẹn ngào.
Cô không ngại mệt mỏi đi tìm anh nhưng chỉ vì muốn giới thiệu anh với chị cô mà thôi…
Tô Hiên Minh cử động khóe miệng lạnh lẽo giả bộ như không nhìn thấy sau đó thoát ra ngoài, tắt nguồn điện thoại.
Lạc Phương Nhã vừa tan làm thì đến biệt thự Tô Hiên Minh như thường.
Vừa đến cổng tiểu khu thì bảo vệ bên trong nói với cô: “Cô Lạc, anh Tô về rồi.”
Về rồi? Lạc Phương Nhã ngẩn ra mấy giây rồi mới hiểu: “Anh ấy về rồi thật sao?”
“Thật ạ, sáng nay anh Tô vừa về.” Bảo vệ gật đầu.
“Cảm ơn anh bảo vệ.” Lạc Phương Nhã vội vàng cảm ơn bảo vệ sau đó chạy đến căn biệt thự của Tô Hiên Minh.