Nghe được giọng nói đàn ông xa lạ truyền ra từ điện thoại của Tô Hiên Minh, Lạc Phương Nhã sợ đến mức lập tức cúp điện thoại.
Ban đầu cô nghĩ, chẳng mấy chốc Tô Hiên Minh sẽ gọi lại.
Kết quả qua một lúc lâu, điện thoại di động cũng không nhúc nhích, Lạc Phương Nhã trở nên lo lắng.
Điện thoại của anh sao lại là người khác nghe? Anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!
Lạc Phương Nhã càng nghĩ càng lo lắng, cuối cùng cô quyết định đi vào club Giang Bắc tìm Tô Hiên Minh.
Bởi vì Tô Hiên Minh nói trước cho cô số biệt thự nên Lạc Phương Nhã rất dễ dàng tìm được căn biệt thự đó.
Nghe loáng thoáng âm thanh truyền tới từ bên trong biệt thự, Lạc Phương Nhã có chút căng thẳng lo lắng giơ tay lên gõ cửa.
Phục vụ bên trong biệt thự tới mở cửa: “Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?”
“Tôi tìm Tô…” Lạc Phương Nhã vốn định nói tìm anh Tô, kết quả ánh mắt của cô thoáng nhìn vào bên trong liền đờ người ra.
Ngọn đèn trong biệt thự mập mờ, nhìn không quá rõ ràng người bên trong, nhưng bên trong truyền ra các âm thanh trêu đùa, mập mờ, có thể đoán được đó là cảnh tượng gì.
Lạc Phương Nhã cũng không quá xa lạ với cảnh tượng như thế này, bởi vì đàn ông nói chuyện làm ăn thông thường đều sẽ như thế, huống chi là ở nơi như club Giang Bắc.
Nhưng nghĩ đến Tô Hiên Minh lại ở trong những người này, Lạc Phương Nhã rất khó chịu. Thậm chí có ngọn lửa dưới đáy lòng đang điên cuồng đốt cháy khiến cô sắp nổ tung.
Anh ở đây chơi vui sướng, muốn cô tới đón anh để làm gì? Anh cứ chơi đi!
Phục vụ thấy Lạc Phương Nhã không trả lời, đôi mắt nhìn chằm chằm bên trong biệt thự, lịch sự hỏi lại một lần: “Cô à, xin hỏi cô tìm ai?”
Trong lòng Lạc Phương Nhã đang giận Tô Hiên Minh, nghe phục vụ hỏi cô lần nữa, cô không chút suy nghĩ trả lời: “Thật ngại quá, tôi tìm nhầm chỗ.”
“Vâng.” Phục vụ nhìn Lạc Phương Nhã một cách kỳ lạ, sau đó đóng cửa biệt thự lại.
Sau khi người phục vụ đóng cửa, Lạc Phương Nhã thở hổn hển rời khỏi biệt thự.
Nhưng cô cũng không đi xa mà dừng lại ở ngọn đèn bên đường trước biệt thự.
Cô vừa tức giậm chân, vừa thầm mắng Tô Hiên Minh.
Gì chứ, bảo cô tới đón anh, kết quả anh chơi vui vẻ ở đây, ngay cả điện thoại cũng không nghe.
Sao cô phải vội vã chạy đến đây chứ? Lạc Phương Nhã thực sự muốn bỏ đi.
Nhưng cô chỉ cần nghĩ tới bên cạnh Tô Hiên Minh có cô gái khác, cô lại không nhúc nhích chân.
Thậm chí có một sự kích động mạnh mẽ muốn chạy vào trong biệt thự lôi Tô Hiên Minh ra ngoài.
Tuy là Lạc Phương Nhã rất tức giận, nhưng đến cùng không có thực sự xung động xung trong biệt thự đi.
Lạc Phương Nhã càng nghĩ càng giận, cô cảm thấy cô không làm gì đó thì sắp tức chết rồi.
Lạc Phương Nhã cắn răng nghiến lợi, đột nhiên nghĩ ra điều đó, lấy điện thoại di động gọi cho Tô Hiên Minh, sau khi đợi bên kia nghe máy, cô lại cúp điện thoại.
“Tôi xem anh còn có thể vui vẻ mờ ám với cô gái khác không…”
Lạc Phương Nhã làm không biết mệt, gọi từng cuộc.
Mà bên kia Lục Dũng sắp nổi điên.
Đây là ai vậy, gọi từ cuộc này đến cuộc khác, anh ta vừa nghe thì đã tắt máy.
Điện thoại di động là của Tô Hiên Minh, Lục Dũng không có can đảm tắt máy.
Liếc mắt nhìn điện thoại di động vang lên không ngừng của Tô Hiên Minh, lại liếc mắt nhìn toilet đã khóa trái hơn mười phút, Lục Dũng gần như muốn kêu rên.
Điện thoại di động gì đó của Tô Hiên Minh, anh ta cũng không muốn động tới nữa, hu hu…
“Tô Hiên Minh, cậu ở trong toilet đủ rồi đó, mau ra nghe điện thoại đi…”
Không biết có phải Tô Hiên Minh nghe được những lời này của Lục Dũng hay không, cánh cửa toilet đóng gần hai mươi phút rốt cuộc cũng mở, Tô Hiên Minh đi ra từ bên trong.
Trên tay anh cầm áo vest và cà vạt, cả khuôn mặt ướt nhẹp, áo trong cũng ẩm ướt, thoạt nhìn gợi cảm, cũng lạnh lùng hơn.
“Cuối cùng cậu cũng ra.” Thấy Tô Hiên Minh rốt cuộc cũng đi ra, Lục Dũng gần như khóc rống rơi nước mắt.
Tô Hiên Minh không nói gì, ánh mắt rơi vào chiếc điện thoại di động vang lên không ngừng trong tay Lục Dũng.
“Điện thoại của cậu, gọi liên tục không ngừng hơn mười phút rồi.” Mặt Lục Dũng thảm thương, đưa điện thoại di động cho Tô Hiên Minh.
Tô Hiên Minh thấy màn hình điện thoại di động hiện thị tên của Lạc Phương Nhã, liền ấn nút nghe không chút suy nghĩ, kết quả bên kia lập tức cúp máy.
Mặt của anh rất lạnh lùng, gọi lại cho Lạc Phương Nhã nhưng bên kia không có ai nghe.
Anh ngắt điện thoại, bên kia lại gọi tới.
Lặp lại nhiều lần, ánh mắt Tô Hiên Minh lạnh buốt quét qua Lục Dũng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Dũng nhanh chóng giơ tay lên: “Thực sự không liên quan đến tôi! Lúc đầu giúp cậu nhận điện thoại, cô ấy không lên tiếng. Sau đó cô ấy không ngừng gọi điện thoại tới, chỉ cần vừa nghe máy, cô ấy liền tắt.”
Tô Hiên Minh nhíu mày: “Khi nhận cú điện thoại đầu tiên cậu nói gì?”
“Tôi chỉ hỏi cô ấy tìm ai, cô ấy liền cúp điện thoại, thực sự…” Lục Dũng suýt chút không thề với trời.
Tô Hiên Minh biết Lục Dũng sẽ không lừa anh, nhưng Lạc Phương Nhã có ý gì?
Bởi vì anh không nghe điện thoại nên tức giận? Tô Hiên Minh nhíu mày, vừa gọi điện thoại cho Lạc Phương Nhã, vừa đi ra ngoài.
Lục Dũng thấy Tô Hiên Minh muốn đi, lập tức hỏi: “Cậu đi đâu đó?”
Tô Hiên Minh không trả lời Lục Dũng, anh vội vàng đi tìm Lạc Phương Nhã.
Lục Dũng đi theo phía sau Tô Hiên Minh, nói: “Tô Hiên Minh, chuyện tối nay, tôi thật xin lỗi.”
“Được rồi, tôi có việc đi trước.” Tô Hiên Minh nói, kéo cửa biệt thự đi ra ngoài.
Lục Dũng đi theo anh ra khỏi biệt thự: “Cậu không lái xe đến, tôi tìm người đưa cậu về.”
Tô Hiên Minh đang định từ chối Lục Dũng, kết quả ánh mắt thoáng nhìn, vừa lúc thấy Lạc Phương Nhã đang đứng dưới ngọn đèn đường cách biệt thự không xa.
Cùng lúc đó, Lạc Phương Nhã nghe được âm thanh bên này, quay đầu nhìn lại.
Khi thấy là Tô Hiên Minh, tầm mắt của cô dừng một chút rồi xoay người rời đi.
“Phương Nhã.” Tô Hiên Minh không chút suy nghĩ đuổi theo.
Lục Dũng chưa từng thấy Tô Hiên Minh kích động như vậy, hết hồn ngơ ra.
Mẹ nó, cô gái kia là ai vậy? Phương Nhã? Lạc Phương Nhã? Lẽ nào chính là người gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh?
Có điều, sao cô gái kia nhìn quen vậy?
Thực ra Lục Dũng thật sự muốn đuổi theo nhìn thử Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã, nhưng anh ta thật sự không có can đảm.
Đùa à, anh ta vừa mới chọc Tô Hiên Minh đó, lại đi chọc nữa, thật sự có khả năng chết không toàn thây.
Lạc Phương Nhã đi không bao xa đã bị Tô Hiên Minh chặn lại.
“Cô sao vậy?”
Lạc Phương Nhã trừng mắt nhìn người đàn ông đẹp trai hỏi cô sao vậy, trong lòng ấm ức không tả được.
Rõ ràng anh gọi các cô gái bầu bạn, bây giờ còn hỏi cô sao vậy.
Lạc Phương Nhã phụng phịu khuôn mặt nhỏ nhắn, quay đầu để lại cho Tô Hiên Minh một tấm lưng.
Tô Hiên Minh nhìn dáng vẻ tức giận của Lạc Phương Nhã, nhịn không được cười lên: “Đừng giận nữa, tôi vào toilet, Lục Dũng mới giúp tôi nghe điện thoại.”
“Chìa khoá của anh.” Thấy Tô Hiên Minh vẫn cười, Lạc Phương Nhã tức giận ném chìa khóa xe cầm trên tay cho Tô Hiên Minh.