Triệu Chân Tâm ngồi xổm xuống, tựa vào vách tường, đầu nghĩ vẩn vơ. Kiếp trước, có phải bởi vì Thái Cẩn Ngôn cũng ngốc nghếch như thế, cho nên ông Trời cũng tức giận, mới khiến cho hắn kết thúc cuộc đời trong hoàn cảnh không còn người thân nào, không còn bạn bè nào, bị tất cả mọi người xa lánh, hắt hủi? Hay đó chính là ông Trời rủ lòng thương, không để hắn phải chết già trong cô độc, quạnh hiu?
Triệu Chân Tâm khịt mũi, cậu nghiêng về hướng suy nghĩ là ông Trời rủ lòng thương nhiều hơn. Bởi vì, Trời đã cho cậu sống lại kiếp này, lại để cậu biết được nhiều góc khuất trong lòng của Thái Cẩn Ngôn như thế. Điều đó có nghĩa là, ý Trời cũng muốn cậu có cơ hội bù đắp cho hắn, đúng không?
Bên ngoài cửa phòng im phăng phắc. Triệu Chân Thành vẫn còn chưa định thần được sau tiết lộ của Thái Cẩn Ngôn. Sự ngơ ngẩn của anh trai vợ lại khiến Thái Cẩn Ngôn lo lắng. Hắn thở dài, thấp giọng đề nghị:
- Nếu... sợ tôi nuốt lời. Hay là... tôi viết sẵn một tờ đơn ly hôn, đề ngày của ba năm sau. Tôi sẽ ký tên sẵn rồi đưa cho anh bảo quản, đến khi ấy, anh cứ việc đưa cho Triệu Chân Tâm ký vào là được. Tôi... tôi sẽ cố gắng biến mất, không làm phiền đến các người nữa. Như thế thì, có thể cho tôi... ba năm, được không?
Vừa nghe tới đó, Triệu Chân Tâm đã không nén được nữa, mở cửa phòng bước ra.
Tiếng động làm cho hai người đàn ông đang nói chuyện giật mình quay lại. Triệu Chân Thành thì chột dạ né tránh ánh nhìn của em trai. Còn Thái Cẩn Ngôn thì lại trưng ra khuôn mặt lạnh lùng để che giấu cảm xúc. Tuy vậy, Triệu Chân Tâm vẫn đủ tinh ý để nhận ra, đôi mắt của Thái Cẩn Ngôn đỏ hoe. Cậu hít một hơi, cố gắng lấy giọng bình thản nhất mà nói:
- Anh hai, hai người nói gì mà lâu thế? Chị dâu gọi anh vào kìa!
Triệu Chân Thành nhìn về phía sau lưng em trai, thấy Lâm Thanh Liên đang đứng ngó Thái Cẩn Ngôn chằm chằm. Ánh mắt của chị khiến cho lòng của Thái Cẩn Ngôn thắt lại, và trái tim của Triệu Chân Thành thót lên. Dù anh vẫn chưa thể yêu thương Thái Cẩn Ngôn ngay được, nhưng ác cảm cũng đã giảm xuống không ít. Lúc này anh không muốn để cho vợ mình lại nói nặng nói nhẹ gì em rể nữa. Thế là, hai anh em nhà họ Triệu lại một lần nữa tâm linh tương thông, anh trai chạy về phía vợ, em trai chạy về phía chồng, cả hai ăn ý tách rời hai hướng để giải tỏa không khí nặng nề hiện tại.
Thái Cẩn Ngôn vừa chớp mắt có mấy cái đã thấy Triệu Chân Tâm chạy tới bên cạnh hắn. Bàn tay mềm mại thơm tho của cậu túm lấy bàn tay chai sần thô ráp của hắn, siết nhẹ. Thái Cẩn Ngôn ngay lập tức tỉnh táo lại từ trong u uất. Hắn len lén nhìn vợ, căng thẳng quan sát cậu. Nhận ra được ánh nhìn và tâm trạng của Thái Cẩn Ngôn, trong lòng Triệu Chân Tâm vừa tức vừa buồn cười. Cậu bĩu môi:
- Anh nhìn gì thế?
- Không... không có gì...
Thái Cẩn Ngôn cuống quýt dời ánh mắt xuống đất. Hắn tập trung toàn bộ giác quan, chuyển cơ mặt về trạng thái vừa đơ vừa lạnh quen thuộc, lạnh nhạt nói:
- Chúng ta về được chưa?
Triệu Chân Tâm vẫn bĩu môi, dằn dỗi nói:
- Anh muốn về thì cứ về, cần gì phải hỏi ý của tôi chứ?
Bộ dáng giận dỗi của Trần Triệu Chân Tâm rất đáng yêu, nhưng Thái Cẩn Ngôn không có tâm trạng để cảm nhận sự đáng yêu đó. Hắn đang lo sốt vó, không hiểu vì sao Triệu Chân Tâm lại giận, không biết có phải là cậu đang giận hắn hay không.
Triệu Chân Tâm bày ra một dáng vẻ tức giận để cho Thái Cẩn Ngôn một cơ hội dỗ dành vợ. Ấy thế mà tảng băng ngốc của nhà cậu không hề phát huy được một chút bản lĩnh chớp thời cơ nào giống như lúc làm ăn, hắn chỉ biết nơm nớp sợ hãi, cun cút đi theo phía sau cậu như một chú cún con, à không, như một chú cún to khiến Triệu Chân Tâm đã tức lại càng thêm tức, đã buồn cười lại càng thêm buồn cười. Cậu mím môi nén nhịn, không dám thốt nên lời nào nữa, sợ sẽ không thể giấu được cảm xúc.
Lúc rời khỏi bệnh viện, Triệu Chân Tâm giả vờ vu vơ hỏi thăm:
- Ban nãy anh trai của em nói gì với anh thế?
- À, chỉ là vài việc linh tinh thôi.
Thái Cẩn Ngôn ậm à ậm ừ trả lời lấy lệ cho qua. Triệu Chân Tâm bực tức bĩu môi. Chỉ là vài việc linh tinh thôi sao, lẽ nào đối với Thái Cẩn Ngôn, việc hắn viết sẵn đơn ly hôn rồi ký tên luôn trước như thế chỉ là việc linh tinh thôi sao?
Thật ra ban nãy, khi nghe lời hứa hẹn ba năm của Thái Cẩn Ngôn nói với Triệu Chân Thành, trong lòng Triệu Chân Tâm có chút mừng thầm, và có cả mong đợi. Cậu cứ cho rằng, khi Thái Cẩn Ngôn đặt ra một thời hạn như thế, thì trong thời gian tới, hắn nhất định sẽ cố gắng làm cho cậu yêu hắn, hoặc ít ra, hắn cũng sẽ bày tỏ tình cảm của hắn dành cho cậu. Thế nhưng, một câu trả lời này của Thái Cẩn Ngôn đã khiến Triệu Chân Tâm phải nghĩ lại.
Ở kiếp trước, chắc chắn Thái Cẩn Ngôn cũng đã có lời hẹn ba năm như thế. Dù có thể hắn không nói ra với Triệu Chân Thành, nhưng trong lòng của hắn đã mặc định lời hứa với mẹ ruột khi bà ấy đang hấp hối. Thế nhưng, trong suốt ba năm hôn nhân, Thái Cẩn Ngôn không hề để lộ một chút gì cho Triệu Chân Tâm biết cả.
Triệu Chân Tâm khịt mũi, cậu nghiêng về hướng suy nghĩ là ông Trời rủ lòng thương nhiều hơn. Bởi vì, Trời đã cho cậu sống lại kiếp này, lại để cậu biết được nhiều góc khuất trong lòng của Thái Cẩn Ngôn như thế. Điều đó có nghĩa là, ý Trời cũng muốn cậu có cơ hội bù đắp cho hắn, đúng không?
Bên ngoài cửa phòng im phăng phắc. Triệu Chân Thành vẫn còn chưa định thần được sau tiết lộ của Thái Cẩn Ngôn. Sự ngơ ngẩn của anh trai vợ lại khiến Thái Cẩn Ngôn lo lắng. Hắn thở dài, thấp giọng đề nghị:
- Nếu... sợ tôi nuốt lời. Hay là... tôi viết sẵn một tờ đơn ly hôn, đề ngày của ba năm sau. Tôi sẽ ký tên sẵn rồi đưa cho anh bảo quản, đến khi ấy, anh cứ việc đưa cho Triệu Chân Tâm ký vào là được. Tôi... tôi sẽ cố gắng biến mất, không làm phiền đến các người nữa. Như thế thì, có thể cho tôi... ba năm, được không?
Vừa nghe tới đó, Triệu Chân Tâm đã không nén được nữa, mở cửa phòng bước ra.
Tiếng động làm cho hai người đàn ông đang nói chuyện giật mình quay lại. Triệu Chân Thành thì chột dạ né tránh ánh nhìn của em trai. Còn Thái Cẩn Ngôn thì lại trưng ra khuôn mặt lạnh lùng để che giấu cảm xúc. Tuy vậy, Triệu Chân Tâm vẫn đủ tinh ý để nhận ra, đôi mắt của Thái Cẩn Ngôn đỏ hoe. Cậu hít một hơi, cố gắng lấy giọng bình thản nhất mà nói:
- Anh hai, hai người nói gì mà lâu thế? Chị dâu gọi anh vào kìa!
Triệu Chân Thành nhìn về phía sau lưng em trai, thấy Lâm Thanh Liên đang đứng ngó Thái Cẩn Ngôn chằm chằm. Ánh mắt của chị khiến cho lòng của Thái Cẩn Ngôn thắt lại, và trái tim của Triệu Chân Thành thót lên. Dù anh vẫn chưa thể yêu thương Thái Cẩn Ngôn ngay được, nhưng ác cảm cũng đã giảm xuống không ít. Lúc này anh không muốn để cho vợ mình lại nói nặng nói nhẹ gì em rể nữa. Thế là, hai anh em nhà họ Triệu lại một lần nữa tâm linh tương thông, anh trai chạy về phía vợ, em trai chạy về phía chồng, cả hai ăn ý tách rời hai hướng để giải tỏa không khí nặng nề hiện tại.
Thái Cẩn Ngôn vừa chớp mắt có mấy cái đã thấy Triệu Chân Tâm chạy tới bên cạnh hắn. Bàn tay mềm mại thơm tho của cậu túm lấy bàn tay chai sần thô ráp của hắn, siết nhẹ. Thái Cẩn Ngôn ngay lập tức tỉnh táo lại từ trong u uất. Hắn len lén nhìn vợ, căng thẳng quan sát cậu. Nhận ra được ánh nhìn và tâm trạng của Thái Cẩn Ngôn, trong lòng Triệu Chân Tâm vừa tức vừa buồn cười. Cậu bĩu môi:
- Anh nhìn gì thế?
- Không... không có gì...
Thái Cẩn Ngôn cuống quýt dời ánh mắt xuống đất. Hắn tập trung toàn bộ giác quan, chuyển cơ mặt về trạng thái vừa đơ vừa lạnh quen thuộc, lạnh nhạt nói:
- Chúng ta về được chưa?
Triệu Chân Tâm vẫn bĩu môi, dằn dỗi nói:
- Anh muốn về thì cứ về, cần gì phải hỏi ý của tôi chứ?
Bộ dáng giận dỗi của Trần Triệu Chân Tâm rất đáng yêu, nhưng Thái Cẩn Ngôn không có tâm trạng để cảm nhận sự đáng yêu đó. Hắn đang lo sốt vó, không hiểu vì sao Triệu Chân Tâm lại giận, không biết có phải là cậu đang giận hắn hay không.
Triệu Chân Tâm bày ra một dáng vẻ tức giận để cho Thái Cẩn Ngôn một cơ hội dỗ dành vợ. Ấy thế mà tảng băng ngốc của nhà cậu không hề phát huy được một chút bản lĩnh chớp thời cơ nào giống như lúc làm ăn, hắn chỉ biết nơm nớp sợ hãi, cun cút đi theo phía sau cậu như một chú cún con, à không, như một chú cún to khiến Triệu Chân Tâm đã tức lại càng thêm tức, đã buồn cười lại càng thêm buồn cười. Cậu mím môi nén nhịn, không dám thốt nên lời nào nữa, sợ sẽ không thể giấu được cảm xúc.
Lúc rời khỏi bệnh viện, Triệu Chân Tâm giả vờ vu vơ hỏi thăm:
- Ban nãy anh trai của em nói gì với anh thế?
- À, chỉ là vài việc linh tinh thôi.
Thái Cẩn Ngôn ậm à ậm ừ trả lời lấy lệ cho qua. Triệu Chân Tâm bực tức bĩu môi. Chỉ là vài việc linh tinh thôi sao, lẽ nào đối với Thái Cẩn Ngôn, việc hắn viết sẵn đơn ly hôn rồi ký tên luôn trước như thế chỉ là việc linh tinh thôi sao?
Thật ra ban nãy, khi nghe lời hứa hẹn ba năm của Thái Cẩn Ngôn nói với Triệu Chân Thành, trong lòng Triệu Chân Tâm có chút mừng thầm, và có cả mong đợi. Cậu cứ cho rằng, khi Thái Cẩn Ngôn đặt ra một thời hạn như thế, thì trong thời gian tới, hắn nhất định sẽ cố gắng làm cho cậu yêu hắn, hoặc ít ra, hắn cũng sẽ bày tỏ tình cảm của hắn dành cho cậu. Thế nhưng, một câu trả lời này của Thái Cẩn Ngôn đã khiến Triệu Chân Tâm phải nghĩ lại.
Ở kiếp trước, chắc chắn Thái Cẩn Ngôn cũng đã có lời hẹn ba năm như thế. Dù có thể hắn không nói ra với Triệu Chân Thành, nhưng trong lòng của hắn đã mặc định lời hứa với mẹ ruột khi bà ấy đang hấp hối. Thế nhưng, trong suốt ba năm hôn nhân, Thái Cẩn Ngôn không hề để lộ một chút gì cho Triệu Chân Tâm biết cả.