Thái Cẩn Ngôn nghe anh trai vợ đưa ra giả thiết mà mặt mày tái mét. Nếu sau này Triệu Chân Tâm gặp được người mà cậu yêu, thì cậu phải làm sao bây giờ, còn hắn, hắn cũng biết phải làm sao bây giờ? Tuy nhiên, nếu muốn Thái Cẩn Ngôn buông tay lúc này là điều không thể nào. Hít sâu một hơi, Thái Cẩn Ngôn cố gắng vớt vát một chút hy vọng:
- Cho tôi thời gian ba năm, được không? Nếu sau ba năm mà Triệu Chân Tâm gặp được người mà cậu ấy... yêu thì tôi sẽ... sẽ trả tự do cho cậu ấy. Nhưng trong ba năm này, xin anh..., ý tôi là, cầu xin anh, xin anh cho tôi, vẫn được làm chồng của cậu ấy, xin đừng để ai xen vào, được không?
Triệu Chân Thành sửng sốt khi Thái Cẩn Ngôn thốt ra lời cầu xin. Triệu Chân Tâm nép sau cánh cửa nghe lén cũng bàng hoàng không kém. Tổng giám đốc của công ty Thắng Lợi vốn cao ngạo lạnh lùng có thể dùng khí thế để đông cứng và đè bẹp rất nhiều đối thủ, lúc này lại đang run giọng cầu xin anh trai của cậu, cho hắn được làm chồng cậu, chỉ trong ba năm. Tại sao lại là ba năm mà không phải ít hơn hay nhiều hơn?
Triệu Chân Tâm nhớ, ở kiếp trước, Thái Cẩn Ngôn cũng đưa tờ đơn ly hôn cho cậu, ngay khi ngày kỷ niệm bọn họ kết hôn được ba năm vừa kết thúc. Lẽ nào, tờ đơn ly hôn đó không phải do Thái Cẩn Ngôn đột nhiên nghĩ tới, mà đã có hứa hẹn từ trước với anh trai của cậu. Nếu vậy thì, trong suốt ba năm hôn nhân của kiếp trước, Thái Cẩn Ngôn làm chồng của cậu nhưng lúc nào cũng trong tâm thế chuẩn bị để ly hôn với cậu sao?
Ngoài hành lang bệnh viện, Triệu Chân Thành cũng thắc mắc không kém. Mặc dù anh khá cảm động khi Thái Cẩn Ngôn mở miệng cầu xin được làm chồng của Chân Tâm, nhưng cái thời hạn hắn kèm theo khiến anh không vui. Anh gằn giọng:
- Tại sao chúng tôi lại phải đợi ba năm? Nếu ngay ngày mai, hoặc trong vài tháng tới, Triệu Chân Tâm chọn được một người đàn ông tốt hơn cậu cả về mọi mặt, hoặc em ấy yêu một cô gái nào đó, lẽ nào cậu còn muốn chúng tôi phải bắt người ta trơ mắt ra mà chờ cậu chiếm đoạt em ấy những ba năm trời hay sao?
Thái Cẩn Ngôn một lần nữa bị anh trai vợ đưa ra giả thiết mà xây xẩm mặt mày. Hắn cứng ngắc cả người, cố gắng cất tiếng:
- Nếu như,... nếu như... hai vị đã có chọn được người xứng đáng để làm... em rể hoặc… em dâu, thì cũng xin nói với anh ta, với cô ấy, với… họ, xin cho tôi ba năm để tôi không phải ấm ức hay hối tiếc. Cho tôi ba năm, tôi sẽ trả lại Triệu Chân Tâm không chút hao tổn nào cho các vị. Đừng cướp cậu ấy với tôi, đừng giành cậu ấy với tôi. Nếu không, tôi mà nổi điên lên thì chính tôi cũng không biết mình sẽ làm gì đâu.
Triệu Chân Thành gằn giọng:
- Cậu dọa tôi đấy à?
Thái Cẩn Ngôn cười thê lương:
- Không, không phải dọa! Tôi đang cầu xin! Tôi bây giờ đã rất khốn nạn, rất hèn hạ, rất đáng ghét trong mắt các người rồi. Xin đừng để tôi lộ ra bản chất xấu xa với Triệu Chân Tâm nữa. Cho tôi ba năm. Ba năm thôi, được không?
- Nhưng tại sao lại phải là ba năm? Tại sao không phải nhiều hơn, hay ít hơn? Nếu cậu không nói rõ, tôi sẽ không thể chấp nhận được.
Triệu Chân Thành đúng là có tâm linh tương thông với em trai. Anh hỏi ngay cái điều mà Triệu Chân Tâm đang rất thắc mắc và băn khoăn. Sau đó, hai anh em không hẹn mà cùng nín thở, chờ nghe câu trả lời của Thái Cẩn Ngôn.
Thái Cẩn Ngôn lại phải suy nghĩ trước sau một lần nữa. Nhưng lần này, hắn quyết định nói rõ ra. Đây vốn cũng không phải là bí mật gì quá to tát. Hơn nữa, nói ra lần này, không phải chỉ để tăng thêm lòng tin cho Triệu Chân Thành, mà Thái Cẩn Ngôn còn muốn có thêm nhân chứng, để phòng ngừa sau này hắn hối hận mà nuốt lời, rồi lại để lỡ dở cả đời của Triệu Chân Tâm, để cậu phải đau buồn, thậm chí là tệ hơn, cậu có thể sẽ ghét hắn, hận hắn.
Thế là, Thái Cẩn Ngôn hắng giọng, nói chậm rãi như kể chuyện xưa, lại như đang tuyên thệ:
- Mẹ ruột của tôi cả một đời đã khổ vì tình, đến trước khi chết, bà ấy rất sợ tôi cũng sẽ khổ vì tình. Cho nên, khi mẹ tôi hấp hối, tôi đã hứa với bà ấy, cho đến năm tôi ba mươi tuổi, nếu vẫn chưa thể có được thứ tình yêu mà đôi bên cùng tự nguyện thì tôi sẽ… sống cô độc đến già, sẽ không để bản thân phải khổ vì tình, càng không làm liên lụy bất cứ ai phải khổ vì tình theo tôi.
Nghe những lời bộc bạch của Thái Cẩn Ngôn, cả hai anh trai em nhà họ Triệu đều sững sờ. Lâm Thanh Liên vừa lò dò đến ngồi cạnh em trai để cùng nghe lén cũng bàng hoàng không kém. Triệu Chân Tâm tựa vào cánh cửa, nước mắt rơm rớm ra mi. Khối băng ngốc nghếch này thì ra còn giấu cậu một chuyện lớn như thế. Và nếu như vậy thì, trong suốt ba năm ở kiếp trước, Thái Cẩn Ngôn phải đối mặt với cuộc hôn nhân lạnh lẽo, nhạt nhẽo của chính mình với tâm trạng như thế nào?
Và rồi sau ba năm, Thái Cẩn Ngôn lại phải đưa tờ đơn ly hôn cho cậu với tâm trạng như thế nào?
Sau đó, khi hắn làm thủ tục chuyển hết tài sản cho cậu, có phải cũng là lúc hắn đã chuẩn bị tâm thế sống cô độc suốt quãng đời còn lại hay không?
- Cho tôi thời gian ba năm, được không? Nếu sau ba năm mà Triệu Chân Tâm gặp được người mà cậu ấy... yêu thì tôi sẽ... sẽ trả tự do cho cậu ấy. Nhưng trong ba năm này, xin anh..., ý tôi là, cầu xin anh, xin anh cho tôi, vẫn được làm chồng của cậu ấy, xin đừng để ai xen vào, được không?
Triệu Chân Thành sửng sốt khi Thái Cẩn Ngôn thốt ra lời cầu xin. Triệu Chân Tâm nép sau cánh cửa nghe lén cũng bàng hoàng không kém. Tổng giám đốc của công ty Thắng Lợi vốn cao ngạo lạnh lùng có thể dùng khí thế để đông cứng và đè bẹp rất nhiều đối thủ, lúc này lại đang run giọng cầu xin anh trai của cậu, cho hắn được làm chồng cậu, chỉ trong ba năm. Tại sao lại là ba năm mà không phải ít hơn hay nhiều hơn?
Triệu Chân Tâm nhớ, ở kiếp trước, Thái Cẩn Ngôn cũng đưa tờ đơn ly hôn cho cậu, ngay khi ngày kỷ niệm bọn họ kết hôn được ba năm vừa kết thúc. Lẽ nào, tờ đơn ly hôn đó không phải do Thái Cẩn Ngôn đột nhiên nghĩ tới, mà đã có hứa hẹn từ trước với anh trai của cậu. Nếu vậy thì, trong suốt ba năm hôn nhân của kiếp trước, Thái Cẩn Ngôn làm chồng của cậu nhưng lúc nào cũng trong tâm thế chuẩn bị để ly hôn với cậu sao?
Ngoài hành lang bệnh viện, Triệu Chân Thành cũng thắc mắc không kém. Mặc dù anh khá cảm động khi Thái Cẩn Ngôn mở miệng cầu xin được làm chồng của Chân Tâm, nhưng cái thời hạn hắn kèm theo khiến anh không vui. Anh gằn giọng:
- Tại sao chúng tôi lại phải đợi ba năm? Nếu ngay ngày mai, hoặc trong vài tháng tới, Triệu Chân Tâm chọn được một người đàn ông tốt hơn cậu cả về mọi mặt, hoặc em ấy yêu một cô gái nào đó, lẽ nào cậu còn muốn chúng tôi phải bắt người ta trơ mắt ra mà chờ cậu chiếm đoạt em ấy những ba năm trời hay sao?
Thái Cẩn Ngôn một lần nữa bị anh trai vợ đưa ra giả thiết mà xây xẩm mặt mày. Hắn cứng ngắc cả người, cố gắng cất tiếng:
- Nếu như,... nếu như... hai vị đã có chọn được người xứng đáng để làm... em rể hoặc… em dâu, thì cũng xin nói với anh ta, với cô ấy, với… họ, xin cho tôi ba năm để tôi không phải ấm ức hay hối tiếc. Cho tôi ba năm, tôi sẽ trả lại Triệu Chân Tâm không chút hao tổn nào cho các vị. Đừng cướp cậu ấy với tôi, đừng giành cậu ấy với tôi. Nếu không, tôi mà nổi điên lên thì chính tôi cũng không biết mình sẽ làm gì đâu.
Triệu Chân Thành gằn giọng:
- Cậu dọa tôi đấy à?
Thái Cẩn Ngôn cười thê lương:
- Không, không phải dọa! Tôi đang cầu xin! Tôi bây giờ đã rất khốn nạn, rất hèn hạ, rất đáng ghét trong mắt các người rồi. Xin đừng để tôi lộ ra bản chất xấu xa với Triệu Chân Tâm nữa. Cho tôi ba năm. Ba năm thôi, được không?
- Nhưng tại sao lại phải là ba năm? Tại sao không phải nhiều hơn, hay ít hơn? Nếu cậu không nói rõ, tôi sẽ không thể chấp nhận được.
Triệu Chân Thành đúng là có tâm linh tương thông với em trai. Anh hỏi ngay cái điều mà Triệu Chân Tâm đang rất thắc mắc và băn khoăn. Sau đó, hai anh em không hẹn mà cùng nín thở, chờ nghe câu trả lời của Thái Cẩn Ngôn.
Thái Cẩn Ngôn lại phải suy nghĩ trước sau một lần nữa. Nhưng lần này, hắn quyết định nói rõ ra. Đây vốn cũng không phải là bí mật gì quá to tát. Hơn nữa, nói ra lần này, không phải chỉ để tăng thêm lòng tin cho Triệu Chân Thành, mà Thái Cẩn Ngôn còn muốn có thêm nhân chứng, để phòng ngừa sau này hắn hối hận mà nuốt lời, rồi lại để lỡ dở cả đời của Triệu Chân Tâm, để cậu phải đau buồn, thậm chí là tệ hơn, cậu có thể sẽ ghét hắn, hận hắn.
Thế là, Thái Cẩn Ngôn hắng giọng, nói chậm rãi như kể chuyện xưa, lại như đang tuyên thệ:
- Mẹ ruột của tôi cả một đời đã khổ vì tình, đến trước khi chết, bà ấy rất sợ tôi cũng sẽ khổ vì tình. Cho nên, khi mẹ tôi hấp hối, tôi đã hứa với bà ấy, cho đến năm tôi ba mươi tuổi, nếu vẫn chưa thể có được thứ tình yêu mà đôi bên cùng tự nguyện thì tôi sẽ… sống cô độc đến già, sẽ không để bản thân phải khổ vì tình, càng không làm liên lụy bất cứ ai phải khổ vì tình theo tôi.
Nghe những lời bộc bạch của Thái Cẩn Ngôn, cả hai anh trai em nhà họ Triệu đều sững sờ. Lâm Thanh Liên vừa lò dò đến ngồi cạnh em trai để cùng nghe lén cũng bàng hoàng không kém. Triệu Chân Tâm tựa vào cánh cửa, nước mắt rơm rớm ra mi. Khối băng ngốc nghếch này thì ra còn giấu cậu một chuyện lớn như thế. Và nếu như vậy thì, trong suốt ba năm ở kiếp trước, Thái Cẩn Ngôn phải đối mặt với cuộc hôn nhân lạnh lẽo, nhạt nhẽo của chính mình với tâm trạng như thế nào?
Và rồi sau ba năm, Thái Cẩn Ngôn lại phải đưa tờ đơn ly hôn cho cậu với tâm trạng như thế nào?
Sau đó, khi hắn làm thủ tục chuyển hết tài sản cho cậu, có phải cũng là lúc hắn đã chuẩn bị tâm thế sống cô độc suốt quãng đời còn lại hay không?