“Giai Kỳ, em đừng buồn nữa! Anh ta rất nhanh sẽ nhớ ra em là ai mà thôi!” Phó Cận Nam thấy cô buồn liền an ủi, đồng thời anh ta khẳng định Sở Hạo Vũ thực sự quên mất Giai Kỳ, ánh mắt của anh nói lên điều đó.
Bạch Giai Kỳ nghe được lời an ủi của Phó Cận Nam liền mỉm cười, cả cô và anh ta đều biết, mất trí nhớ không dễ dàng khôi phục, sớm thì vài ba tháng còn muộn có lẽ là cả đời. Cô hít sâu một hơi, như thế cũng tốt, vốn dĩ hai người đã quyết định đường ai nấy đi, chuyện anh có nhớ rõ cô là ai hay không, cũng không có gì quan trọng cả.
“Chúng ta đi thôi, mọi chuyện em đã là coi như tận tình tận nghĩa đi.” Cô cười dịu dàng, thả lỏng tâm tình.
“Được! Đi, anh cùng em đi thăm bác Bạch, sau đó anh đưa em đi ăn! Coi như giải sầu.” Phó Cận Nam ôm lấy vai cô, trong lòng càng muốn nhân cơ hội này kéo cô về bên mình.
Tuy nhiên, Phó Cận Nam không ngờ được rằng cho dù Sở Hạo Vũ mất trí nhớ đi chăng nữa anh cũng sẽ không để Bạch Giai Kỳ rời khỏi bản thân mình. Đôi lúc tình yêu chính là như thế, bạn không nhớ người đó là ai nhưng trái tim của bạn… nó nhớ.
Bạch Giai Kỳ và Phó Cận Nam đến bệnh viện liền thấy có rất nhiều người ở trong phòng của mẹ Bạch. Hai người vội vàng đi vào trong, Bạch Giai Kỳ ráo rác tìm mẹ mình. Không nhìn thấy bà, cô nhịn không được lo lắng, có phải mẹ cô đã xảy ra chuyện gì không?
“Giai Kỳ, em bình tĩnh!” Phó Cận Nam nắm lấy tay cô nhưng lại bị Bạch Giai Kỳ rút tay ra, rồi xoay người đi về phía trước.
Phó Cận Nam nhìn bàn tay trống không của mình, cười khổ, hành động của cô có thể là vô ý nhưng nó lại phản ánh đúng tâm trạng của cô.
“Y tá cho tôi hỏi, mẹ tôi ở phòng này bà ấy được chuyển đi đâu rồi!” Cô vội chặn lại một cô y tá ở gần đó.
Nữ y tá quay lại, phát hiện cô là con gái của bệnh nhân vừa được đưa vào phòng cấp cứu, cô ta nhíu mày nhìn Bạch Giai Kỳ với ánh mắt trách cứ: “Bệnh nhân này bị ngã xuống giường, cô cũng thật là bà ấy mới phẫu thuật xong tình trạng chưa ổn định lại dám để bà ấy một mình. Hiện tại bà ấy đang ở phòng cấp cứu cô mau đi đi.”
Bạch Giai Kỳ nghe xong lời này liền choáng váng, may mắn Phó Cận Nam kịp thời đỡ lấy nếu không cô đã ngã phải một y tá đang đẩy xe đi qua.
“Anh Cận Nam, mẹ em…” Mẹ cô bị ngã, đã thế còn không biết bà bị ngã từ lúc nào. Nước mắt của Bạch Giai Kỳ rơi xuống, trong mắt tất cả đều là tự trách, cô đúng là một người con bất hiếu.
“Giai Kỳ, em bình tĩnh trước. Chúng ta đi xem bác Bạch đã!” Phó Cận Nam dìu cô. Muốn nói lời an ủi cô nhưng lại không biết nói thể nào, anh ta đành lau nước mắt, đỡ cô đi về phía phòng cấp cứu.
Bạch Giai Kỳ gật đầu, cô nhìn bác sĩ ra vào phòng cấp cứu trong lòng chỉ toàn là hối hận. Nếu sau khi truyền máu xong, cô trở về ngay lập tức, mẹ cô nhất định sẽ không xảy ra chuyện. Tất cả mọi việc đều do cô!
Nếu bà có chuyện gì bất trắc, cô nhất định sẽ không cách nào tha thứ cho bản thân mình! Bạch Giai Kỳ nghĩ. Đồng thời trong lòng cô quyết định sẽ ly hôn với Sở Hạo Vũ, hiện tại anh đã không nhớ cô là ai. Mà hai người cũng không cách nào quay trở lại bên nhau như chưa có chuyện gì xảy ra vì vậy ly hôn chính là cách giải quyết tốt nhất.
Bên này Sở Hạo Vũ hoàn toàn không biết mình sắp trở về cuộc sống độc thân. Bởi vì mất trí nhớ nên anh không hề biết những việc xấu xa mà Châu Mạn Thuần đã làm. Vì thế cô ta liền nhân cơ hội này để trở về bên anh thay thế Bạch Giai Kỳ.
“Anh Hạo Vũ, việc anh bị thương có cần báo với bác Sở không ạ?” Cô ta thầm ước anh đừng thông báo như vậy kế hoạch của cô ta sẽ thuận lợi hơn, cô ta cũng có thể nhân cơ hội này trở thành người phụ nữ của anh.
Khoảng thời gian trước, khi anh và Bạch Giai Kỳ giận nhau, tuy hai người luôn ở cạnh nhau nhưng anh chưa một lần chạm vào cô. Điều này gây cản trở rất lớn cho cô ta.
Châu Mạn Thuần nhân lúc Sở Hạo Vũ không để ý nắm chặt gói thuốc mà người đàn ông kia đưa cho mình. Sau đó liếc về phía Sở Hạo Vũ đang cúi đầu làm việc, cô ta quyết định khi anh xuất viện sẽ dùng nó.
Anh Hạo Vũ, anh đừng trách em! Là vì em quá yêu anh.
Nghe được câu hỏi của Châu Mạn Thuần, anh hơi nhíu mày “Không cần, chuyện này anh sẽ nói với ba mẹ anh sau.” Dù sao anh cũng đã tỉnh và khỏe lại không cần thiết làm hai người họ lo lắng.
Lúc này trong đầu anh bỗng hiện ra khuôn mặt của người phụ nữ mấy hôm trước vào nhầm phòng bệnh, cô… có thể lo lắng cho anh hay không? Sao cô có thể lo lắng cho anh được hai người vốn không quen biết cơ mà, Sở Hạo Vũ âm thầm khinh bỉ bản thân. Có phải lâu rồi chưa có phụ nữ nên anh lại nghĩ vớ vẩn không?
Tuy nhiên nghĩ đến bản thân cùng cô không quen biết, nghĩ đến cô và người đàn ông đi cùng cô chính là người yêu của cô. Anh nhịn không được mà bực bội, khó chịu.
Rốt cuộc cô ta là ai? Tại sao vừa nghĩ đến cô ta, trái tim của anh nhịn không được mà đập nhanh như thế.