“Anh vừa đi vào liền nhìn thấy em đang núp ở đây làm việc xấu.” Sở Hạo Vũ và Châu Mạn Thuần đã đi khuất nên anh ta không nhìn thấy hai người họ. Hóa ra vừa rồi khi Sở Tuấn Kiệt đi ra ngoài mua đồ ăn sáng về liền nhìn thấy một người khá giống Bạch Giai Kỳ. Lúc đầu anh ta còn tự cười bản thân rằng sao cô có thể xuất hiện ở đây được nhưng khi lại gần không ngờ lại là Bạch Giai Kỳ thật, không những thế cô còn đang mặc trang phục của bệnh nhân nữ.
Bởi vì Sở Tuấn Kiệt nói hơi nhanh nên cô không cách nào theo kịp khẩu hình miệng của anh, vì thế chỉ có thể mỉm cười cho qua.
“Sao không nói gì? Sở Hạo Vũ đâu? Tại sao em lại ngồi một mình ở đây?” Sở Tuấn Kiệt ngó trái ngó phải không thấy bất kỳ ai liền hỏi.
“Vương Khiết có chút việc ra ngoài, em đang ở đây đợi cô ấy.” Cố gắng một chút cuối cùng Bạch Giai Kỳ cũng nghe hiểu được một ít. Cô cười giải thích, đồng thời lảng tránh câu hỏi của anh ta.
Sở Tuấn Kiệt nghe vậy nhíu mày, Vương Khiết không ở đây thì ít nhất phải có một người khác ở cùng cô chứ, nhìn tình trạng thì cô bị bệnh không nhẹ cơ mà. Tuy nhiên thấy cô không muốn nói, anh ta liền không hỏi nữa.
“Anh đẩy em về phòng.”
“Không cần, không cần, Vương Khiết, cô ấy sắp quay lại rồi!” Bạch Giai Kỳ xua tay, cô thấy trên tay anh cầm đồ ăn sáng, biết anh vừa đi mua về, nếu đẩy cô về phòng thì sẽ nguội mất. Cô đợi ở đây một chút cũng không sao, chắc lát nữa Vương Khiết sẽ quay lại ngay.
Vừa dứt lời liền nhìn thấy đầu bên kia, Vương Khiết đang ráo rác tìm cô, Bạch Giai Kỳ vội ra hiệu cho cô ấy mình ở bên này.
“Cô chủ, em xin lỗi, em ở ngoài đợi cô thì mẹ em gọi đi lấy đồ ăn sáng. Có phải cô chủ đợi em rất lâu không?” Vương Khiết gấp gáp, vừa rồi không nhìn thấy cô chủ ở phòng khám, cô đã rất sợ hãi, sợ rằng cô chủ nghĩ quẩn.
“Cảm ơn anh! A! Cậu Tuấn Kiệt!” Nói xong, cô ấy liền quay người cảm ơn người đàn đàn ông đẩy xe giúp cô chủ. Nhưng khi ngẩng đầu lên lại là cậu Tuấn Kiệt, điều này làm cô ấy có chút ngạc nhiên.
“Đúng là cậu, lần sau đừng để cô chủ ở ngoài một mình nếu không đừng trách cậu phạt em.” Nó là một câu quan tâm bình thường nhưng không hiểu sao, Vương Khiết cứ cảm thấy câu nói này có gì đó là lạ.
Bởi vì Vương Khiết đã tới, Sở Tuấn Kiệt cũng không nán lại nữa. Anh nói bản thân đi một lát, tí nữa sẽ quay lại thăm cô sau.
“Anh cứ làm xong việc đến thăm em cũng được.” Bạch Giai Kỳ đáp.
“Em chào cậu!” Vương Khiết nói.
Sở Tuấn Kiệt nhìn bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt hiện lên ánh sáng kỳ lạ. Cuối cùng anh ta nhếch mép một cái rồi mau chóng rời đi. Đến khi, Bạch Giai Kỳ cảm nhận được ai đó đang nhìn chằm chằm mình mà quay người lại thì anh ta đã biến mất.
Dọc đường đi, Vương Khiết nói rất nhiều chuyện nhưng Bạch Giai Kỳ không hề nghe thấy, đến khi cô ấy phát hiện điều kì lạ thì hai người cũng về đến phòng.
“Cô chủ, sao em nói từ nãy giờ, cô không trả lời em?” Dáng vẻ lo lắng của Vương Khiết không giống giả vờ, Bạch Giai Kỳ nhìn thẳng vào mắt cô ấy, đợi đến khi Vương Khiết sắp hết kiên nhẫn liền nói cho cô ấy biết.
“Chị không nghe thấy. Tai chị bị điếc rồi!” Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại đâm sâu vào lòng Vương Khiết khiến cô ấy có chút khó thở.
Mà một người khác khó thở không kém Vương Khiết chính là Châu Mạn Thuần. Cô ta không ngờ việc bó bột khiến cô ta đi lại bất tiện như vậy. Vốn muốn nhân cơ hội này tranh thủ sự đồng tình của Sở Hạo Vũ nhưng không ngờ anh lại thuê người đến chăm sóc cô.
“Anh Hạo Vũ, anh có thể lại gần đây một chút được không?” Cô ta nũng nịu, cả buổi sáng hôm nay, anh đều ở bên cạnh cô ta. Điều này chứng tỏ, cô ta quan trọng hơn Bạch Giai Kỳ rất nhiều. Hừ, người đàn bà đó muốn đấu với cô, xem ra còn rất non nớt.
“Anh Hạo Vũ!” Đợi mãi không thấy anh đến, Châu Mạn Thuần ngẩng đầu tìm kiếm lại thấy anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
“Hả?” Sở Hạo Vũ quay người lại. Không hiểu sao giờ phút này anh có chút bất an, sợ hãi, vì thế liền không để ý đến Châu Mạn Thuần, vội vã cầm lấy áo khoác rồi đi ra ngoài.
“Anh Hạo Vũ! Anh Hạo Vũ!”
Khi anh chạy đến phòng bệnh của Bạch Giai Kỳ lại không nhìn thấy cô đâu, việc này càng làm anh gấp gáp hơn.
Sở Hạo Vũ bắt lấy một nữ y tá hỏi: “Xin hỏi, bệnh nhân ở phòng này đâu rồi?”
“Tối… tối hôm qua, cô ấy đã được chuyển lên phòng vip ở lầu ba.” Người đàn ông này thật đẹp trai nhưng gương mặt anh ta đáng sợ quá.
“Cảm ơn!” Nghe được câu trả lời mình muốn, Sở Hạo Vũ ngay lập tức chạy đi.
Nhưng không ngờ cảnh tượng trước mặt lại làm anh giận đến sôi máu, sự quan tâm và lý trí bị hình ảnh này chặt đứt, chỉ còn lại sự giận dữ.
Năm phút trước.
Bạch Giai Kỳ vừa mới nằm xuống nghỉ ngơi một lát thì Sở Tuấn Kiệt đến. Vương Khiết thấy vậy vội đi ra ngoài rửa mặt, nên trong phòng chỉ còn lại hai người.
“Anh Tuấn Kiệt, anh đến chăm ai ở đây à?” Thấy trên tay anh cầm túi quần áo, Bạch Giai Kỳ nháy mắt hỏi.
“Mẹ anh nhập viện nên anh đến chăm bà ấy. Em nghĩ linh tinh cái gì đấy.” Sở Tuấn Kiệt cười, búng vào trán cô.
Mẹ của anh ta thực ra không phải bà nội của Sở Hạo Vũ, năm đó mẹ của Sở Tuấn Kiệt là tình nhân của Sở Doãn - ông nội của Sở Hạo Vũ, sau này vợ của ông ta mất mới được lên làm chính thất. Nhưng điều này rất ít người biết, bởi vì Sở Doãn rất yêu thương đứa con này nên nếu ai dám bàn tàn, ông ta đều sử dụng thủ đoạn khiến kẻ đó thân bại danh liệt.
Thực ra ban đầu, Sở gia sẽ rơi vào tay Sở Tuấn Kiệt nhưng bởi vì di chúc của bà nội nên người quản lý Sở gia mới là Sở Hạo Vũ, đồng thời cũng là do Sở Tuấn Kiệt tỏ vẻ không hứng thú với công ty nên nhà họ Sở mới tránh được một đợi dậy sóng.
“Vậy sao? Bà nội đã đỡ hơn chưa ạ? Anh đẩy em đi một chút, em muốn sang thăm bà ấy.” Bạch Giai Kỳ nói, thái độ quan tâm của cô làm Sở Tuấn Kiệt hơi vui vẻ.
Anh ta xoa đầu cô: “Đồ ngốc, em cũng là bệnh nhân, gấp gáp gì chứ. Mẹ anh cũng đỡ hơn rất nhiều, đợi bao ẩy tỉnh ngủ anh sẽ đưa bà ấy sang đây thăm em.”
“Em không nghe thấy, anh nói chậm một chút!” Có lẽ bởi vì sự quan tâm quen thuộc như một người anh trai của Sở Tuấn Kiệt làm Bạch Giai Kỳ không tự giác ỷ lại muốn chia sẻ một chút khó chịu trong lòng của bản thân.
Sở Tuấn Kiệt ngỡ ngàng, kinh ngạc “Em…” Từ khi nãy, biểu hiện của cô đã khiến anh ta nghi ngờ nhưng Sở Tuấn Kiệt cứ tưởng cô không chú ý chứ không hề nghĩ đến phương diện này.
Bạch Giai Kỳ cười tuy nhiên trong mắt Sở Tuấn Kiệt nụ cười này còn khó coi hơn khóc. Giờ phút này anh ta đã hiểu ra tại sao cô lại ở một mình mà không có ai chăm sóc.
Anh ta đứng dậy không đợi Bạch Giai Kỳ phản ứng liền ôm cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng thắt chặt, anh ta cúi người hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói: “Giai Kỳ, nếu năm đó anh dũng cảm một chút có phải em sẽ không phải chịu những đau đớn này không?”
Thanh âm mang theo áy náy, tự trách nhẹ nhàng khiến người khác cảm động, Bạch Giai Kỳ cảm nhận được sự quan tâm ở trong đó, điều này làm cô không kiềm chế được mà rơi nước mắt. Truyện Tổng Tài
Cô giơ tay ôm chặt lấy anh, khóc nức nở như thể muốn giãi bày mọi tâm tư khó chịu của bản thân, đồng thời buông tay thứ không thuộc về mình.
Sở Hạo Vũ không ngờ rằng bản thân vừa quay lại đã nhìn thấy cô vợ của mình đang trái ôm phải ấp, nói chuyện tình từ với chú của anh. Anh thực sự coi trọng cô quá mức khi nghĩ cô sẽ vì mất đi đứa bé mà đau buồn, nhưng không, có lẽ cô còn sẽ vì điều này mà vui mừng.
“Hai người đang làm cái gì?” Sở Hạo Vũ tức giận đẩy cửa, bước vào.
Sở Tuấn Kiệt giật mình mà buông Bạch Giai Kỳ ra, còn cô lại bởi vì không nghe thấy anh nói gì mà có chút ngơ ngác. Thái độ này trong mắt Sở Hạo Vũ lại là khiêu khích anh.
“Thế nào bị tôi bắt được quả tang mà ngu người rồi sao?” Anh chế giễu.
“Hạo Vũ, cháu nói linh tinh cái gì đó!” Sở Tuấn Kiệt nhăn mày.
Song Sở Hạo Vũ lại chẳng quan tâm đến anh ta mà nhìn chằm chằm vào Bạch Giai Kỳ: “Thế nào bị tôi phá hoại việc tốt nên tức đến không nói được lời nào sao?”
“Tôi không nghe thấy!” Bạch Giai Kỳ bình tĩnh đáp lại.
Song lời nói này đi vào trong tai Sở Hạo Vũ lại tự động biến thành cô không muốn nghe anh nói. Hay thật, giờ có phải cô có tình nhân mới nên muốn vứt bỏ anh. Chính vì thế còn không ngần ngại nói dối rằng bản thân không nghe thấy, anh thực sự khâm phục cô.
“Ha ha, được! Được lắm! Bạch Giai Kỳ, cô…” Anh bị cô chọc tức đến nói không nên lời.