Phương Nguyên nói Cam Long Kiếm không lý giải được kiếm đạo của hắn, đây cũng không hoàn toàn là trào phúng.
Ngũ Hành Trúc Cơ cùng tứ mạch Trúc Cơ, nhìn như chỉ kém nhất mạch, nhưng trên thực tế lại là cách biệt một trời một vực.
Ngũ Hành Trúc Cơ đã gần đạt tới xu thế viên mãn, cảm ứng đối với sự biến hóa của thiên địa linh khí linh mẫn không gì sánh được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa rồi Phương Nguyên có thể chạy trốn dưới sự nghiền ép bởi thần thông thuật pháp của Cam Long Kiếm, cũng là nguyên nhân vì sao sau đó Phương Nguyên có thể dùng kiếm phá pháp, trảm diệt thần thông phép thuật của Cam Long Kiếm.
Hơn nữa thần thông của Cam Long Kiếm còn chưa đạt tới cảnh giới tứ mạch như một, tự nhiên mà thành!
Đương nhiên, đối với Phương Nguyên mà nói, trảm diệt hoặc là tránh né thần thông đương nhiên vẫn còn xa xa không đủ.
Cho nên Phương Nguyên đã vọt thẳng đến trước người đối phương để so đấu Kiếm Đạo!
Hắn có thể làm đến nước này, chính là nhờ vào cảm ứng đối với thiên địa linh khí sau khi hắn Ngũ Hành Trúc Cơ!
Cho nên hắn mới nói rằng Cam Long Kiếm không lý giải được!
Đương nhiên, Cam Long Kiếm mặc dù không phải là Ngũ Hành Trúc Cơ, nhưng kỳ thực cũng có thể minh bạch đạo lý này.
Chỉ là Phương Nguyên không muốn giải thích cho hắn biết, hơn nữa còn dựa vào đó để giễu cợt hắn!
Bởi vì vào lúc này, nếu như Cam Long Kiếm không tin chuyện này, lập tức bứt ra lui lại, kéo dài khoảng cách với Phương Nguyên, sau đó không ngừng thi triển thần thông phép thuật áp chế hắn, vậy thì Phương Nguyên cũng sẽ không chèo chống được quá lâu. So với người ở cảnh giới Trúc Cơ lâu năm như đối phương, pháp lực của hắn vẫn quá ít, hỏa hầu quá mức nhỏ bé, chỉ có thể dùng kiếm phá pháp một lần này mà thôi, nếu như so đấu trong thời gian dài, hắn căn bản là không thể tế kiếm lên nổi!
Cho nên Phương Nguyên muốn chọc giận đối phương!
Sau khi Cam Long Kiếm bị chọc giận, hắn nhất định sẽ không lập tức nghĩ cách kéo giãn cự ly với mình khi mình tiếp cận hắn.
Hắn sẽ không cho phép bị một kẻ vừa mới Trúc Cơ như mình làm cho bản thân chật vật lui lại!
Mãi đến khi hắn kịp phản ứng thì hắn đã không còn cách nào kéo giãn khoảng cách với mình nữa!
"Tiểu nhi vừa mới Trúc Cơ như ngươi mà dám lớn lối như vậy sao?"
Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm quả nhiên bị Phương Nguyên chọc giận. Hắn vốn có một cảm giác đặc biệt tức giận đối với Phương Nguyên. Bởi vì lúc đầu hắn rất xem thường Phương Nguyên, kết quả lại phát hiện tên gia hỏa mà hắn xem thường lại có thể vượt xa hắn tại thời điểm Trúc Cơ. Chuyện này giống như là sâu kiến bỗng nhiên biến thành cự tượng, việc này khiến hắn cảm thấy có hơi hối hận, hối hận vì đã không nên nghiền ép con sâu kiến này trước đó. . .
Nhưng loại cảm giác hối hận này có thể có, nhưng lại không thể bị Phương Nguyên nói toạc ra được.
Hơn nữa Phương Nguyên bây giờ thế mà lại dùng một loại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống để nhìn hắn, điều này càng làm cho sự hối hận này của hắn biến thành sự phẫn nộ!
Không phải chỉ là Ngũ Hành Trúc Cơ thôi sao?
Không phải chỉ là Thiên Mạch Trúc Cơ thôi sao?
Ngươi tưởng mình trâu bò lắm sao?
"Soạt. . ."
Ngân thương trong tay hắn đột nhiên chuyển đổi, tu vi Trúc Cơ tầng sáu điên cuồng tăng lên, cuồng phong phiêu đãng đột khởi, hung hăng đâm về phía Phương Nguyên. Không đề cập tới sự ác liệt của một thương này, chỉ vẻn vẹn là cuồng phong xung quanh kia thôi cũng đã khủng bố giống như U Minh. Xung quanh bỗng dâng lên những trận cát bay đá chạy, khoảng không giống như bị một thương này của hắn gạt ra một chỗ trống, nhắm thẳng về phía Phương Nguyên.
Nhìn thấy một thương này, ngay cả Phương Nguyên cũng cảm thấy đầu lông mày nhảy một cái, thân hình hắn xê dịch, nhường ra cho thương kia một con đường.
Hắn không dám đón đỡ, bởi vì dưới sự gia trì bởi pháp lực Trúc Cơ tầng sáu của Cam Long Kiếm, lực lượng của một thương kia đúng là vô cùng đáng sợ!
"Ngươi cho rằng ngươi có thể ngạnh kháng thần thông của ta là ta sẽ không làm gì được ngươi ư?"
Cam Long Kiếm đánh ra một thương giành được thượng phong, sau đó không ngừng hung hăng hành hung Phương Nguyên.
"Cam mỗ Trúc Cơ đã bảy năm, dốc lòng tu hành, nghiên cứu võ pháp, bất kể là thần thông hay là thương pháp thì đều đã đạt đến hóa cảnh. Còn ngươi chỉ là một tên tiểu bối có chút vận mệnh, được trời cao chiếu cố mà dám xem thường ta, người cho rằng bảy năm khổ tu của ta đều là hư vô ư?"
Oanh! Oanh! Oanh!
Lời hắn nói ra chính là chỗ dựa trong tim hắn, điều này cũng khiến cho thương thế của hắn bắn ra phong mang vô tận, phóng thẳng cửu tiêu!
Từ một mức độ nào đó mà nói, thương thế của Cam Long Kiếm quả thực đã gần chạm đến đỉnh điểm rồi.
Tu luyện thần thông thuật pháp đều có cảnh giới tu luyện, tu luyện võ pháp cũng có cảnh giới giống hệt như vậy!
Võ pháp cấp thấp nhất chính là các loại chiêu thức, biến hóa phồn diệu.
Lại hướng lên trên, đó chính là thế!
Phương Nguyên tu luyện kiếm đạo, lĩnh ngộ được kiếm thế, đây là một loại cảnh giới khác cao hơn kiếm chiêu!
Nhưng người từng khổ công tu luyện võ pháp, hiển nhiên cũng không chỉ có một mình Phương Nguyên.
Cam Long Kiếm cũng giống như thế, hắn thế mà cũng tu luyện ra được thương thế, hơn nữa còn tu luyện đến cảnh giới cực cao!
Trong tình cảnh này,nếu như Phương Nguyên thi triển tứ đại kiếm thế trong Vô Khuyết Kiếm Kinh thì chưa chắc sẽ thua đối phương. Thế nhưng tu vi của Cam Long Kiếm lại xa xa cao hơn hắn, cảnh giới võ pháp chủ yếu so đấu tu vi và lực lượng, điểm này Phương Nguyên kém xa hắn. . .
Cho nên Cam Long Kiếm nói không sai!
Liều thần thông thuật pháp, Phương Nguyên tích lũy không đủ, xa xa không phải đối thủ của hắn!
Còn so đấu võ pháp thì Cam Long Kiếm cũng không sợ, bởi vì Phương Nguyên còn không phải là đối thủ của hắn. . .
Chẳng trách Cam Long Kiếm không chịu lùi bước, cứ muốn đọ võ pháp với hắn!
Ngoại trừ việc bị chọc giận ra, việc y rất có lòng tin đối với thương thuật của mình cũng cũng là một trong những nguyên nhân khiến y không chịu lùi bước!
Nghênh tiếp Thương Thế cuồng bạo của Cam Long Kiếm, Phương Nguyên là không hề có ý tránh lui, trái lại sát khí cũng đề thăng tới mức tối đa!
Võ pháp của Cam Long Kiếm cường đại là điều mà hắn không dự kiến được.
Nhưng xu thế tổng thể của trận đại chiến này vẫn không vượt qua tính toán của hắn.
Dù sao Phương Nguyên cũng không phải một người làm việc lỗ mãng, mặc dù sự tình hắn làm bây giờ cũng đã gần chạm đến mức lỗ mãng.
Bị thích khách Cửu U cung một đường truy sát, việc hắn nhìn thấy quá nhiều đồng môn Thanh Dương tông chết đi khiến cho tâm tình đạm mạc từ trước đến nay của hắn có hơi không thích ứng nổi. Hận ý của đối với tên chân truyền Âm Sơn tông này và thích khách Cửu U cung cũng dần dần tăng lên tới cực điểm. Cũng chính vì những hận ý này đã làm cho hắn ý thức được rằng mình không thể đi, hắn phải trở về, bằng không nội tâm hắn sẽ bất an cả ngày lẫn đêm, không thể nào hảo hảo tu hành được nữa. . .